Thời điểm đám người Chu Tử các nàng chạy tới, trong viện Trương ma ma đã đứng đầy các nha hoàn, ma ma rồi.
Các ma ma đứng ở bên trái, bọn nha hoàn đứng ở bên phải.
Nha hoàn đứng theo thứ tự cấp bậc. Đứng ở hàng thứ nhất là Đại nha hoàn nhất đẳng, hàng thứ hai là nha hoàn nhị đẳng. Số người đứng ở hàng thứ ba, thứ tư, thứ năm là nhiều nhất, đại khái có khoảng ba bốn mươi người. Chu Tử nhìn thấy Tĩnh Di Tĩnh Mục đứng ở hàng thứ nhất, liền lôi kéo Lục Hà đứng vào hàng thứ ba.
Quản gia Trương ma ma đứng ở cuối hành lang, bốn vị ma ma quản sự vây quanh, không nói một câu, mắt lạnh nhìn các nha hoàn.
Quy củ trong Vương phủ rất nghiêm, bọn nha hoàn đứng đó, cúi đầu không dám phát ra một chút thanh âm.
Nam An vương Triệu Trinh, năm mười hai tuổi đã dựng nhà xây phủ rời khỏi hoàng cung.
Cao Quý phi trưởng thành trong cảnh cung đấu vĩnh viễn không có chừng mực, cuối cùng thăng cấp, trở thành cao thủ cung đấu. Bà luôn không tín nhiệm loại nữ nhân mỹ mạo lại có trí tuệ, sợ con trai của mình bị loại nữ nhân này dụ dỗ gieo tai họa, cho nên nha hoàn được an bài ở bên người Triệu Trinh mặc dù diện mạo không thể nói là thực xấu, nhưng tuyệt đối không được quá xinh đẹp. Cứ như vậy mà Cao Quý phi vẫn luôn lo lắng, vẫn dặn dò tâm phúc là Trương ma ma trông coi thật kỹ. Trương ma ma coi như cũng đã cố gắng hết mình, vì thế Vương gia đã qua mười bảy tuổi, mà vẫn là một đồng nam! (còn zin)
Trước mắt Vương gia sắp khải hoàn trở về, Cao Quý phi phái thân tín đưa tới cho Trương ma ma một phong thư. Sau khi Trương ma ma xem xong liền tổ chức cuộc triệu tập này, để nhắn lại chỉ thị của Quý phi nương nương.
Trương ma ma nhìn đám nha hoàn, nhớ tới lời nương nương trong cung đã dặn: “Tìm một người thành thật, trầm tĩnh, gia thế trong sạch.”
Bà quan sát thật kỹ, hàng thứ ba có mấy tiểu nha đầu bộ dạng coi như không tệ, nhất là đứa cao nhất kia, dáng người cao gầy, da trắng như tuyết, đôi mi thanh tú, mắt to cằm nhọn, đôi môi hé ra xinh đẹp, bỗng một đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện lọt vào mắt, thoạt nhìn rất là xinh đẹp. Bà lại nhìn nhìn, lướt tới tiểu nha đầu nhỏ xinh ánh mắt quá mức xinh đẹp phía sau nha đầu vóc dáng cao gầy kia, làn da trắng nõn non mịn, cũng thật không tệ.
Sau khi Trương ma ma quét mắt nhìn một vòng, bà bắt đầu lên tiếng. Trương ma ma trước là hài lòng với những việc đã làm tốt, lại vạch ra những chuyện chưa tốt, sau đó nhấn mạnh kỷ luật, cuối cùng tuyên bố Quý phi nương nương và Nam An Vương gia có thưởng.
Sau khi triệu tập chấm dứt, Chu Tử cầm hai lượng bạc được ban thưởng, đang muốn cùng Lục Hà rời đi, chợt nghe thanh âm Đào ma ma từ phía trên truyền xuống: “Chu Tử, Xích Phượng, Lục Hà, Phấn Nhụy lưu lại!”
Trương ma ma ngồi ở ghế trên, bưng chén trà uống một ngụm, ánh mắt trầm tĩnh như nước chậm rãi quét một vòng trên mặt bốn nàng, rồi mới mở miệng hỏi: “Bốn người các ngươi, ai đã có quý thủy rồi?”
Quý thủy? Hỏi cái này làm cái gì?
Chu Tử lặng lẽ nhìn nhìn nhóm người Lục Hà, nàng biết quý thủy của nhóm Lục Hà cũng chưa đến. Trương ma ma vừa thốt lời, ánh mắt bọn Xích Phượng liền nhìn về phía Chu Tử.
Chu Tử thấy các nàng đều đang nhìn chính mình, vội nói: “Quý thủy của nô tỳ đã đến.”
Trương ma ma đã sớm biết, bà buông chung trà xuống: “Mấy tuổi thì có?”
“Mười hai tuổi.”
“Hiện tại bao nhiêu?”
“Mười bốn tuổi lẻ bốn tháng.”
“Tuổi mụ là mười sáu?”
“Ách, đúng vậy.” Tính vậy cũng là quá lớn rồi!
Trương ma ma phất tay, bảo nhóm Chu Tử các nàng lui ra, bà lại thương lượng cùng với Đào ma ma.
Sau “câu hỏi quý thủy” thần bí, bọn Xích Phượng các nàng đều cực kỳ tò mò, tụ tập cùng một chỗ mồm năm miệng mười thảo luận không ngừng, đến cuối cùng cũng không đoán ra được kết quả. Các nàng hàn huyên nửa ngày, lúc này mới phát hiện nguyên bản người lòng hiếu kỳ siêu mạnh, luôn bị tinh thần bát quái thiêu đốt – Chu Tử lại lặng yên không một tiếng động.
Kỳ thật, Chu Tử đã đoán được vì sao, nhưng nàng tình nguyện là mình không biết.
Tối hôm đó sau khi Đào ma ma trở về, gọi Chu Tử qua, cũng không lộ ra cái gì, chỉ bảo Chu Tử ngồi lên giường rồi lặng lẽ nói với nàng.
Một bên bà bày ra một hộp quả hạch đào (quả óc chó) đã bóc vỏ cho Chu Tử ăn, một bên ân cần dạy Chu Tử: “Sau này sẽ là một đại cô nương, nên trầm tĩnh ổn trọng một chút, không quan trọng thì đừng nên nhiều lời. Còn nữa, nên ăn nhiều cơm một chút, bảo dưỡng thân thể tốt một chút. Còn nữa, Vương gia còn nhỏ tuổi, tính tình quật cường, lạnh lùng, con phải thuận theo ngài ấy, nếu ngài ấy mất hứng, ta và mọi người cũng đừng mong cao hứng…”
Chu Tử ngồi trên giường, cánh tay đặt trên bàn cạnh giường suy tư. Lời của mẹ nuôi nói đã chứng thật suy đoán của nàng: Chu Tử nàng bị lựa chọn phải làm nha đầu thông phòng của Nam An Vương gia.
Chu Tử không biết nên vui hay nên buồn, trong lòng lộn xộn, lòng dạ rối bời.
Sau khi mẹ nuôi nói liên miên lằng nhằng xong, Chu Tử chỉ nghe được một câu trọng điểm là: “Vương gia không có kinh nghiệm, con phải thật quan tâm săn sóc”!
Chu Tử thiếu chút nữa giật mình bật dậy, thì ra, sứ mệnh chân chính của nàng là hủy đi một thân xử nam của Nam An Vương gia Triệu Trinh!
Mẹ nuôi cuối cùng lại vui rạo rực nói: “May mắn là quý thủy của con tới sớm!”
Nguyên lai là do quý thủy gieo họa a!
Tết âm lịch, Nam An vương cũng không trở về, phủ Nam An vương không có chủ tử nên không có không khí của năm mới.
Chu Tử vào Phủ Nam An vương đã sắp được hai năm, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Nam An Vương gia Triệu Trinh trong truyền thuyết.
Nam An vương phụng chỉ chinh chiến ở miền tây, đã hơn một năm không về Kim Kinh.
Dưới sự chủ trì của đại a đầu Tĩnh Di, Diên Hi cư duy trì một loại bình thản ở mặt ngoài. Nhất đẳng đại nha đầu ngoại trừ Tĩnh Di, còn có Tĩnh Mục, Tĩnh Túc cùng Tĩnh Hằng.
Chu Tử mới tới Diên Hi cư, sau khi biết tên bốn đại nha đầu này, trong lòng cười thầm: làm sao giống như tên ni cô vậy?! Sau lại nghe nói đều là do Vương gia đặt, liền đoán rằng vị tiểu Vương gia chưa từng gặp mặt này nhất định cực kỳ thích yên tĩnh, bằng không sao đặt ra “Tứ tĩnh” này.
“Tứ Tĩnh” đại khái đều có bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, mỗi người đều thật là bình thường, trong đó người có dung mạo dễ nhìn nhất trong bốn người là Tĩnh Mục.
Hôm Chu Tử cầm hành lý theo Đào ma ma tiến vào, các nha hoàn ở Duyên Hi cư đều mắt sáng ngời — thật là một tiểu nha đầu mỹ lệ. Nha đầu xinh đẹp nhất định sẽ không an phận, hơn nữa lại do Trương ma ma đặc biệt chọn lựa, nghe nói là do Cao phủ bên nhà ngoại của Vương gia đưa tới, trong lòng mấy nha đầu này đều đã chuẩn bị tâm lý, hơn nữa đã nghĩ ra nhiều đối sách lắm rồi.
Ai ngờ sau một đoạn thời gian tiếp xúc, mới phát hiện Chu Tử trầm mặc ít nói thành thực siêng năng, nhất là ôn nhu dễ thân, hơn nữa Chu Tử nhận ma ma quản sự của Diên Hi cư là Đào ma ma làm mẹ nuôi, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Chu Tử dần dần cũng kết giao được một ít bằng hữu.
Sau khi Chu Tử đi vào Diên Hi cư, lặng lẽ quan sát, phát hiện bốn đại nha đầu mơ hồ xem Tĩnh Di là chủ, mọi việc của Vương gia đều do Tĩnh Di phụ trách. Nàng phát hiện bốn đại nha đầu rất là đoàn kết, hình thành một nhóm nhỏ, rất bài xích người ngoài, cho nên cũng không cố ý nịnh bợ, chỉ làm tốt việc của mình là được.
Vương gia tuy rằng không ở trong phủ, nhưng quy củ của Vương gia xem ra rất nhiều. Bình thường nội viện và phòng ngủ của Vương gia đều do tứ Tĩnh phụ trách quét dọn, quét dọn xong liền khóa cửa đi ra, ngay cả tứ Tĩnh cũng không có tư cách ở trong này.
Nha hoàn nhị đẳng Tiểu Chi khá thân với Chu Tử nói: “Lúc Vương gia ở trong phủ, một khi trở về phòng, bọn Tĩnh Di các nàng cũng không dám đi vào, chỉ có thể đứng hầu ngoài phòng đấy!”
Chu Tử vẫn chưa vào được nội viện của Khánh Hi đường, ngay cả tư cách bưng trà đưa nước cũng không có, chỉ phụ trách tưới hoa vẩy nước quét dọn Diên Hi cư. Việc này không tính là nặng nhọc, chẳng qua là buổi sáng cần phải dậy sớm, Chu Tử làm riết cũng đã quen.
Vừa vào tháng tư, Chu Tử liền phát hiện Diên Hi cư dường như có chút khác với ngày thường.
Tứ Tĩnh mang nhóm tiểu nha hoàn đến dọn dẹp Diên Hi cư không còn sót một hạt bụi, Đào ma ma lại sai vài gã sai vặt tiến vào nhổ đi mấy cây hoa mẫu đơn đã nở, bảo mấy gã sai vặt chuyên trồng hoa đến trồng vài cây trúc – bách xanh rờn, Diên Hi cư lập tức trở nên yên tĩnh nam tính hẳn lên.
Bốn đại nha đầu dường như cũng đặc biệt chăm chút hơn, chẳng những bắt đầu mặc một ít quần áo tươi sáng, đeo một ít trang sức khéo léo, còn ngày ngày tô son điểm phấn, làm cho bản thân xinh xắn hẳn lên. Ngay cả Chu Tử cũng bị sai đi hái không ít cánh hoa mai, nghe nói là để bọn Tĩnh Di muốn dùng để tạo thêm mùi hương khi tắm rửa.
Chu Tử mơ hồ đoán được sợ rằng Vương gia đã sắp trở lại, phỏng chừng bốn đại nha đầu đã được nhận tin tức trước tiên. Nàng lặng lẽ hỏi Đào ma ma một tiếng. Đào ma ma mặt mày hớn hở, bảo nàng “bỏ thêm chút hoa thơm vào nước tắm mà ngâm”, khiến da mặt Chu Tử dù có dày đến đâu cũng phải ửng đỏ.
Chu Tử đem tin tức Vương gia sắp về đến nói cho Lục Hà.
Lục Hà trầm mặc trong chốc lát, lúc này mới nhìn Chu Tử, nghiêm túc nói: “Ta sẽ không quên ngươi đã đối xử tốt với ta.”
Chu Tử không ngờ nàng ta lại thẳng thắn như vậy, cũng thực nghiêm túc nói: “Hai ta không nên vì việc này mà làm mặt lạ, mặc kệ ai rời khỏi đây trước, đều phải mang đối phương đi theo, được không?”
Lục Hà gật gật đầu.
Đến khoảng ngày mười tháng năm, rốt cục Trương ma ma cũng tuyên bố tin tức Vương gia dẫn quân đánh lui tám trăm phản quân ở Tây Nhung, sẽ khải hoàn hồi phủ, thế là phủ Nam An vương bắt đầu loạn xị bát nháo lên, chuẩn bị nghênh đón Vương gia.
Bốn đại nha đầu trong Diên Hi cư thì luôn chân luôn tay, bận rộn chết đi được, nhưng Chu Tử thì ngược lại, không có việc gì, vẫn giống như bình thường, sáng sớm thức dậy tưới hoa quét sân mà thôi.
Sau buổi cơm chiều, Trương ma ma đi vào Diên Hi cư, gọi tất cả nha hoàn tới Khánh Hi đường, tuyên bố Chu Tử được an bài vào nội viện làm người hầu hạ bên cạnh Vương gia.
Trong Khánh Hi đường, bốn đại nha đầu đứng thẳng tắp ở trước mặt Trương ma ma, mặt ai cũng không chút thay đổi. Chu Tử vẫn nhìn thấy được khóe mắt Tĩnh Di và Tĩnh Mục đỏ lên, nàng biết là đã kết thù lớn.
Các nha hoàn lớn nhỏ trong Diên Hi cư lập tức đều ngây dại. Các nàng đã biết sẽ sớm có ngày này, nhưng lại không nghĩ ngày này cứ như vậy mà tới.
Đêm đó Đào ma ma liền nhìn Chu Tử chuyển đến nội viện của Vương gia. Mọi thứ đồ đạc của Chu Tử được đặt trong một phòng nhỏ ở nội viện, hàng ngày nàng sẽ hầu hạ trong phòng ngủ của Vương gia.
Đào ma ma thấy Chu Tử đã thu dọn mọi thứ hoàn tất, lúc này mới nói đến những công việc cần chú ý.
Chu Tử biết, về sau nàng sẽ ngủ ở chỗ để chân trước giường của Vương gia, ban đêm phải luôn tỉnh táo, phòng khi Vương gia muốn trà muốn nước.
Đào ma ma còn nhiều lần căn dặn: “Vương gia từ nhỏ đều ngủ một mình, trong phòng chưa từng phân công thêm người, con cũng nên cẩn thận, cho dù làm cái gì đều phải nhẹ tay nhẹ chân, tránh làm Vương gia tức giận!”
Đào ma ma ngàn dặn vạn dò, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Cuối cùng lúc rời đi, nghĩ nghĩ gì đó, đi rồi lại quay vô, lặng lẽ dặn dò Chu Tử: “Sau khi cùng phòng phải uống canh tránh thai, nhớ lấy nhớ lấy. Quý phi nương nương đã có lệnh, Thế tử nhất định là phải là con của Vương phi!”
Từ sau buổi tối Trương ma ma tuyên bố, lồng ngực Chu Tử vẫn đập thật nhanh, trong lòng thực bối rối, có chút mờ mịt, lại có chút thương cảm, càng có thêm nhiều bất đắc dĩ với số mệnh. Nàng nhớ tới Xích Phượng từng đánh giá nàng: “Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn”.
Đúng vậy, cả đời này, ở triều đại Kim luôn cực kỳ chú trọng địa vị cấp bậc, chỉ sợ nàng sẽ vĩnh viễn bị gắn cái mác “Nha đầu thông phòng” này lên người.
Tất cả mộng đẹp, ảo tưởng về tương lai, đều tan thành ảo mộng và bọt nước. Nàng vĩnh viễn chỉ là một công cụ phát tiết của nam nhân, một nữ nhân không có danh phận, hơn nữa ngay cả làm thiếp thì nha đầu thông phòng cũng không được làm, nàng còn có nguy cơ bị chủ tử tùy ý tặng đi.
Cho nên, nghe xong lời của Đào ma ma nói, Chu Tử chỉ gật gật đầu.
Chạng vạng ngày mười bốn tháng năm, nhóm nô tài có danh phận trong phủ Nam An vương đều ra cửa phủ nghênh đón Nam An Vương gia trở về. Chu Tử đứng xa xa nhìn thấy mọi người vây quanh một thân ảnh cao gầy mặc giáp trụ.
Nam An Vương gia đi đến Ngoại thư phòng, nên Chu Tử căn bản không thấy rõ diện mạo của hắn. Chu Tử trong lòng cười khổ: có cái gì hay chứ, không phải chỉ là một thiếu niên thanh xuân vừa qua tuổi mười tám thôi sao!
Cho dù đang ở Khánh Hi đường – nơi sâu nhất của Vương phủ, Chu Tử vẫn nghe thấy tiếng pháo ầm ầm từ bên ngoài không ngừng truyền đến.
Đêm đã khuya, Vương gia còn chưa trở về phòng.
Chu Tử đứng ở hành lang trong phòng, nghe trong không khí bay tới mùi khói lửa nhàn nhạt, lặng yên suy nghĩ. Đang ngẩn người, bỗng nhiên nghe thấy ngoài viện truyền đến một loại âm thanh chào đón: “Bái kiến Vương gia ——”
Nàng không kịp phản ứng, theo bản năng nhún người hành lễ, nhìn thấy trước mặt mình là một đôi giày màu đen bước qua.
Chu Tử đang sững sờ thì Vương gia đã bước vào phòng ngủ.
Tùy tùng Triệu Dũng đứng hầu ngoài cửa nội viện của Vương gia gắt một tiếng: “Còn không theo vào hầu hạ!”
Chu Tử giật mình một cái, mau chóng đi vào.
Vương gia đã đứng ở bên trong, đang tự mình cởi áo choàng.
Chu Tử chạy từng bước nhỏ đến, đang muốn giúp Vương gia cởi áo choàng, nhưng vóc dáng Vương gia rất cao, nàng đành phải kiễng gót chân. Nàng quá khẩn trương, tay chân có chút luống cuống, không cầm được vạt áo lại nắm phải một đôi tay lạnh như băng.
Chu Tử ngẩng đầu, đầu tiên đập vào mắt là hàng lông mi dài rũ xuống che đi ánh sáng thấp thoáng đang lưu chuyển trong đôi mắt phượng.
Nàng lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn, tim đập nhanh, mặt đỏ đến mang tai, trong đầu vang vọng một câu: tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, dung nhan ngọc thụ lâm phong!
Lúc này trong đầu Chu Tử vẫn vang lên mấy chữ “Oan gia năm trăm năm mới được gặp” này, nhưng lại không biết mấy chữ này xuất phát từ đâu.
Thì ra, đây là nhất kiến chung tình.
Chu Tử đang ở ngẩn người, một tiếng “Bốp” thanh thúy gọi thần trí của nàng trở về, kế tiếp nàng cảm nhận bàn tay nóng rát đau đớn, lại nhìn mấy ngón tay bị đánh ửng đỏ của mình, nước mắt Chu Tử tràn ra.
Sau khi ra tay mạnh bạo, mỹ nam vẫn giống như không thấy được nước mắt của nàng, né người bước nhanh qua, vừa đi vừa cởi áo choàng xuống ném lên đầu Chu Tử.
Bị áo choàng phủ lên đầu che mặt, Chu Tử ngửi thấy hơi thở nam tính nhàn nhạt từ áo choàng, trong đầu trống trơn, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường, giống như có một bàn tay đang gắt gao bóp chặt lấy trái tim của nàng.
Lần đầu tiên trong đời Chu Tử cảm thấy may mắn khi có thân phận thông phòng.
Vài chục năm sau, Chu Tử xem bước ngoặt lớn đầu tiên trong cuộc đời nàng là nhờ công của quý thủy tới sớm! Đối với việc này, Nam An Vương gia Triệu Trinh vô cùng khinh bỉ, chẳng qua không muốn nhiều lời, miễn cho Chu Tử càng thêm đắc ý. Mặc kệ nội tâm Chu Tử đang bốn bề dậy sóng phong ba như thế nào, trong mắt Triệu Trinh, nàng luôn là nhã nhặn trầm tĩnh, khuôn mặt luôn mang mỉm cười, bày ra được một thiếu nữ phong tình xinh đẹp nhất.
Triệu Trinh lạnh lùng liếc nha đầu xinh đẹp này một cái, mẫu phi của hắn sợ con trai bảo bối duy nhất của mình bị nữ nhân xinh đẹp có tâm kế gieo tai họa, cho nên từ khi hắn hiểu chuyện liền đề phòng trông chừng rất nghiêm như phòng cướp, không ngờ hôm nay từ Tây Cương trở về, tư tưởng của mẫu phi lại rộng mở, để cậu tuyển nha đầu xinh đẹp tặng vào.
Nhưng mà, Triệu Trinh cảm thấy nha đầu này đẹp thì có đẹp thật, đáng tiếc rất ngốc, như không có hồn. Là một đồng nam vừa qua tuổi mười bảy ngây thơ trăm phần trăm, người tình trong mộng của hắn là loại tiên nữ thanh khiết không vướng chút khói lửa nhân gian, căn bản là thấy chướng mắt loại nha đầu ngốc này, lại còn là nha đầu béo nữa chứ!
Triệu Trinh ghét bỏ nhìn lướt qua bàn tay nhỏ beo béo của Chu Tử, không bao giờ thèm nhìn đến lần thứ hai.
Đêm đã khuya.
Triệu Trinh tắm rửa xong, cầm một quyển sách tựa vào đầu giường đọc.
Chu Tử khẩn trương đứng ở một bên, không dám thở mạnh một hơi, chỉ sợ quấy nhiễu mỹ nam tử Vương gia đang yên lặng đọc sách.
Triệu Trinh đọc được một chút, cảm thấy hơi mệt, bỏ sách qua một bên liền nằm xuống.
Chu Tử bước lên trước hầu hạ.
Vừa rồi khi Triệu Trinh tắm rửa xong đi ra, trên người chỉ mặc trung y bằng lụa trắng, nàng vụng trộm nhìn lâu một chút, cuối cùng đưa ra kết luận: dung mạo Triệu Trinh thật là khuynh quốc khuynh thành lại xứng với cái thân thể cao to tinh tráng. Vì hắn tập võ trong thời gian dài, dáng người cao gầy, vai rộng eo nhỏ chân dài, rất là cường tráng.
Tuy rằng Triệu Trinh mặc trung y, nhưng mặt Chu Tử vẫn đỏ. Nàng đỏ mặt dọn sách giúp Triệu Trinh xong, lại giúp hắn sửa sang chăn mền, buông màn xuống, lúc này mới cầm chăn của mình lại đây, trải lên nơi để chân trước giường. Sau khi buông rèm cửa sổ xuống, Chu Tử nhẹ giọng hỏi: “Vương gia, tắt đèn được chưa?”
Triệu Trinh không trả lời, Chu Tử đoán rằng hắn đang ngủ, vì thế tắt đèn, sau đó trở lại nơi để chân, nằm xuống.
Chu Tử mệt chết đi được, cả xương sống thắt lưng đều đau, nhưng đầu óc thực hưng phấn, nàng liên tục nghĩ xem câu nói “Oan gia năm trăm năm gặp nhau” nhảy ra trong đầu lúc mới gặp Triệu Trinh kia rốt cuộc xuất phát từ đâu.
Cuối cùng, nàng cũng nghĩ ra, là trong 《 Kim – Bình – Mai 》, lúc Trần Kính Tế (con rể của Tây Môn Khánh) mới gặp Phan Kim Liên, trong sách đã viết thế này: “Bất giác tim đập mắt rung, linh hồn bay mất. Đúng là: oan gia năm trăm năm mới được gặp nhau, một khi gặp thì ba mươi năm ân ái”.
Lực chú ý của Chu Tử lập tức lại tập trung đến trong màn giường đóng chặt.
Triệu Trinh giống như đã ngủ say, không hề có một chút tiếng động nào.