Phụ nhân áo xanh này xách váy từ trên sườn dốc chạy như bay đến, chạy đến bên cạnh Chu Tử, không kịp nói chuyện, đoạt lấy đứa bé từ trong tay Chu Tử, quỳ trên mặt đất, há miệng run rẩy nhìn chằm chằm mặt đứa bé, giọng nói cũng run rẩy: “Tiểu Thanh! Tiểu Thanh!”
Toàn thân Chu Tử ướt đẫm, xiêm y dính lên người, rất không thoải mái, nàng lẳng lặng ngồi bên cạnh.
Nhìn hai mẹ con này, Chu Tử nhắm mắt lại, trong lòng lại ở cầu nguyện trời cao: “Ông trời, con cứu người một mạng, người cũng nên trả lại cho con một mạng! Người phải phù hộ cho Triệu Trinh của con! Cầu xin người! Về sau con nhất định sẽ tiếp tục tích đức hành thiện, làm nhiều việc tốt!”
Ngân Linh vốn đang tìm ký hiệu mà đám người Triệu Phúc và Triệu Tráng để lại, không ngờ chợt nghe tiếng Thanh Châu hô gào, vội từ giữa sườn núi nhảy xuống, vừa vặn đúng lúc lôi được Chu Tử từ dưới sông lên.
Lúc này Ngân Linh cũng không nhìn được nữa, nàng đi tới muốn gỡ đứa bé ra, ai ngờ phụ nhân này ôm chặt đứa nhỏ trong ngực, căn bản không chịu buông tay. Ngân Linh đưa tay điểm một cái lên người phụ nhân này, cánh tay bà ta đột nhiên mất lực, Ngân Linh liền đoạt lấy đứa bé ra. “Dừng lại!” Ngân Linh trừng mắt nhìn phụ nhân kia lại muốn nhào tới, “Đây là ta muốn cứu con của ngươi!”
Lúc này phụ nhân kia mới ngừng lại được, mắt chăm chú nhìn Ngân Linh đang ép lên con mình.
Thanh Châu bước lên trước, nói với Chu Tử: “Phu nhân, đi thay quần áo thôi! Theo giao hẹn, chậm nhất đến tối sẽ có người đến đón chúng ta. Lỡ như bọn họ đến sớm…”
Lúc này Chu Tử mới phát hiện cả người mình ướt nhẹp dính chặt, búi tóc cũng bung ra, tóc dài xõa xuống, lớp vải mỏng manh của y phục mùa xuân dính sát vào người, trước mắt tuy rằng không có gương, nàng cũng biết giờ phút này mình nhất định giống nữ quỷ rơi xuống nước. Nhìn sắc trời hơi u ám, Chu Tử cảm thấy vẫn là không cần phải dọa người đâu, trước thay quần áo cái đã.
Thanh Châu đỡ Chu Tử vào trong xe ngựa, buông màn xe thả xuống, sau đó canh giữ ở bên ngoài.
Thanh Thủy đã chuẩn bị y phục sạch sẽ, chuẩn bị hầu hạ Chu Tử thay. Chu Tử cầm lấy y phục sạch sẽ, vừa muốn cởi bỏ quần áo ướt sũng, lại phát hiện một lát nữa quả thật nàng không thể gặp người mà, lúc nãy không để ý là — phía dưới nàng mặc cái váy màu đen nhiều nếp gấp nhìn qua tất nhiên sẽ không thấy gì, nhưng thân trên lại là áo trắng mỏng lại ướt đẫm, hoàn toàn dính chặt lên người, vừa nhìn đã thấy được cái yếm vàng mặc bên trong.
Nàng thở dài, nghĩ thầm: Nếu bộ dạng này bị Triệu Trinh bắt gặp, không biết lại tức giận đến thế nào, rồi trừng phạt mình ra sao nữa! Nàng đã từng bị Triệu Trinh dùng chân đạp, bị Triệu Trinh uy hiếp thưởng nàng cho Triệu Quý, bị Triệu Trinh đánh mông, cũng bị Triệu Trinh bỏ đói……
Lúc ấy tức giận muốn chết, thề một ngày kia… một ngày mình sẽ tận lực hành hạ lại hắn, khiến cho hắn phải hối hận.
Nay, một ngày kia quả thực đã tới. Lòng của nàng thế mà không thể cứng rắn, đau thương không chịu được, không thể nhịn được nữa, dần dần chết lặng. Trước kia Chu Tử cảm thấy Triệu Trinh đối xử với mình thô bạo, hiện tại muốn hắn thô bạo cũng không thể nữa.
Giờ này khắc này, nàng nhớ lại lần đầu tiên sau khi cùng Triệu Trinh làm chuyện đó, Triệu Trinh đầu tiên là trêu đùa mình, sau đó mới bôi thuốc giúp mình; nhớ lúc Triệu Trinh giận dỗi với mình, kết quả lại đuổi bốn vị mỹ nhân mà Bắc Tĩnh vương đưa tới ra ngoài; nhớ lúc Triệu Trinh sợ mình lạnh, lặng lẽ dặn người kê bốn chậu than lớn ở vách tường kế phòng ngủ, kết quả chính hắn bị nóng đến người đổ đầy mồ hổi; nhớ lúc Triệu Trinh không muốn mình bị hai vị biểu tiểu thư đố kỵ, liền may lông chồn ở mặt trong của áo; nhớ lần đến phương bắc, Triệu Trinh đi theo đại quân, lại đến mỗi bến tàu sẽ lên thuyền thăm mình; nhớ đêm trước ngày Triệu Trinh khởi hành, dịu dàng triền miên với mình…
Chu Tử tay cầm y phục lặng yên suy nghĩ, không biết lệ đã sớm rơi đầy mặt.
“Phu nhân, thay y phục trước đi, nếu không sẽ bị cảm!” Thanh Thủy thật cẩn thận lên tiếng, đưa khăn lụa tới.
Chu Tử nhận lấy khăn lụa, lau lung tung trên mặt vài cái, cất giọng khàn khàn: “Ta tự thay được rồi, ngươi cứ ra ngoài trước đi!”
Sau khi rời kinh, ngực của nàng trong khoảng thời gian này càng ngày càng căng đau, đều do Chu Tử tự mình nặn sữa ra, giờ lại hơi sưng lên. Chu Tử biết có thể sắc một ít thuốc ngắt sữa để uống, nhưng không muốn dừng lại lãng phí thời gian, cho nên mỗi lần đều kêu bọn Thanh Châu rời đi, tự mình lén nặn sữa.
Chu Tử chỉnh đốn xong xuôi, lúc này mới bước xuống xe.
Lúc này Ngân Linh đã cứu đứa bé tỉnh.
Vị mẫu thân vui mừng vô hạn không biết nói gì cho phải, đầu tiên là ngàn ân vạn tạ Ngân Linh, sau đó ôm đứa nhỏ đến bên cạnh xe tìm Chu Tử, muốn nói lời cảm tạ.
Chu Tử đã ăn mặc chỉnh tề, tuy rằng trong lòng khổ sở, nhưng vẫn mỉm cười đứng đó, nhìn qua phong thái vẫn như trước.
Người mẫu thân này ôm đứa nhỏ ngơ ngác nhìn chằm chằm Chu Tử, mắt trừng to.
Ngân Linh khó chịu, quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đây là phu nhân của chúng ta!”
Chu Tử cũng nhìn lại bà ta, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Bà là, bà là… mẹ sao?” Chu Tử từng bước về phía trước, sững sờ nhìn phụ nhân áo xanh này.
“Tử nhi? Tử nhi!” phụ nhân áo xanh ôm đứa nhỏ nhào tới, kêu khóc, “Con đúng là Tử nhi rồi!” Bà rất kích động, không biết nói cái gì làm gì mới được, chỉ nhét đứa bé vào trong ngực Chu Tử, lệ rơi đầy mặt: “Tiểu Thanh, rốt cục cũng tìm được Tử tỷ tỷ của con rồi!”
Chu Tử gọi một tiếng mẹ, nước mắt trào dâng, nhận lấy Tiểu Thanh ôm vào trong ngực, hai mắt đẫm lệ mơ hồ quan sát đệ đệ của mình.
Mẫu thân Chu Tử đứng nhìn hai tỷ đệ này, dùng ống tay áo lau lau nước mắt, lúc này mới nói: “Hiện tại mẹ ở trong khe núi Vân Mông Sơn, trước tiên đến nhà mẹ cái đã!” Bà chỉ tay về phía ngôi nhà ngói xanh tựa bên núi Vân Mông Sơn, cách sông Ô Giang một dặm: “Mẹ bị bà nội con giữa đêm trói tay chân bịt miệng đưa lên xe, bán đến nơi này!”
Chu Tử ôm đệ đệ Tiểu Thanh, mẹ Chu Tử đi trước dẫn đường, dọc theo một đường nhỏ đi đến khe núi.
Tiểu Thanh và Chu Tử có bộ dạng rất giống nhau, tuy rằng lớn lên ở nơi sơn dã, nhưng khuôn mặt trắng như tuyết, lông mày và lông mi dày rậm, đôi mắt to trong sáng, thoạt nhìn rất lanh lợi. Hắn ngoan ngoãn núp trong ngực Chu Tử, nghe Chu Tử và mẫu thân nói chuyện.
Mấy người Ngân Linh và Thanh Châu cũng vội đánh xe ngựa đi theo sau, mặc dù đường nhỏ hẹp, nhưng một chiếc xe ngựa miễn cưỡng cũng có thể đi qua.
Mẫu thân Chu Tử vừa đi vừa nói: “Sau khi bị bán đến nơi này, mẹ được gả cho Dương Đại lang, ông ấy không già cũng không trẻ, ngày thường lên núi săn thú xuống sông bắt cá, cái gì cũng đều làm được, cuộc sống trôi qua cũng không tệ; Tam thúc của con lại không ngại đường xa vất vả đưa Tiểu Thanh tới, trừ lúc nghĩ tới hai chị em con, ngày ngày mẹ sống cũng tạm được!” Mẫu thân Chu Tử đã trải qua quá nhiều đau khổ, nhưng bà không muốn nói nhiều trước mặt nữ nhi, chỉ phóng đại những mặt tốt, kể cho Chu Tử nghe.
Chu Tử nghe, ánh mắt cũng chua xót. Mặc dù mẫu thân không nói, nàng cũng biết từ Độc huyện đến Bắc Cương, đoạn đường này đầy đau xót khổ sở.
Đi đến cửa nhà, mẫu thân Chu Tử lại nói: “Tiểu Thanh hiện tại đã đổi họ, gọi là Dương Tiểu Thanh, dù sao cũng ăn cơm nhà người ta, được người ta nuôi dưỡng…”
Chu Tử nhìn gương mặt mẫu thân có chút tiều tụy, vội an ủi: “Mẹ, với con chuyện này không sao cả, Tiểu Thanh họ Dương thì cứ theo họ Dương thôi!”
Mẫu thân Chu Tử thở dài, không lên tiếng. Trong lòng bà thật sự rất hận, hận Chu lão thái ích kỷ ác độc, hận Chu đại lang yếu đuối ngu hiếu, cho nên bà mới chủ động đổi họ cho Chu Thanh thành Dương Tiểu Thanh. Nhưng những lời này bà không thể nói với Chu Tử, dù sao, Chu Tử cũng họ Chu, là con cháu của Chu gia!
Chu Tử nhìn thần sắc ảm đạm của mẫu thân, muốn an ủi bà, vì thế cười nói: “Mẫu thân, hay là con và Chu Bích cũng đổi họ, hai chúng con cũng họ Dương đi!”
“Vâng, gặp được!” Chu Tử ôm đệ đệ đẩy cửa chính ra, “Hiện tại Chu Bích sống tốt lắm!”
Ba mẹ con bước vào sân.
Ngân Linh bảo Thanh Châu đi theo Chu Tử vào. Nàng dừng xe ngựa ở ngoài cửa viện, kêu Thanh Thủy dẫn ngựa ăn chút cỏ khô, mình thì lại đi tìm dấu hiệu của bọn Triệu Phúc Triệu Tráng để lại.
Dương đại lang vào núi săn thú, trong nhà không có ai.
Chu Tử thả đệ đệ xuống, nhìn ngó nhà mới của mẫu thân một chút.
Đây là một ngôi nhà ngói ba gian: một gian chính, hai gian phụ, nhà bếp và kho lúa nằm trong gian phụ, nhà hướng về phía nam. Mảnh sân nho nhỏ được quét tước sạch sẽ, dùng đá xanh lát thành lối đi.
Đầu tiên mẹ Chu Tử hỏi thăm tình hình Chu Bích, yên tâm rồi mới nhớ đến việc tiếp đón Thanh Châu: “Vị cô nương này ngồi xuống trước đã, ta xuống nhà bếp chần mấy quả trứng!”
Chu Tử vội kéo bà: “Mẹ, ngồi xuống trước đi, để tự nàng ta đi làm!”
Hai mẹ con trò chuyện nửa ngày, mới biết rõ ràng tình huống của nhau. Mẫu thân Chu Tử càng không ngừng niệm Phật, cảm tạ Ông trời đã phù hộ.
Chu Tử nhìn bà vừa niệm Phật vừa tạ ơn Trời, không khỏi có chút buồn cười, nhưng lại nghĩ đến Triệu Trinh, nụ cười chợt lóe rồi vụt tắt. Mẫu thân Chu Tử vội hỏi đã xảy ra chuyện gì. Chu Tử liền nói ra chuyện Triệu Trinh trúng tên rơi xuống nước mất tích. Mẫu thân Chu Tử nghe xong, hai tay vỗ đùi, giật mình nói: “Hơn một tháng trước, ban đêm khi Dương đại lang đến bờ sông thu lưới, đã cứu lên được một người!”
Chu Tử nghe được, vừa mừng vừa sợ, lại không dám tin là thật, nàng bổ nhào tới trước người mẫu thân, vội hỏi: “Người kia hiện tại ở đâu?”
Mẫu thân Chu Tử vỗ vỗ lưng Chu Tử: “Hắn bị thương rất nặng, tỉnh lại thì đưa cho chúng ta một khối bạc vụn cùng một cây pháo nhỏ, nhờ Dương đại lang lúc ban đêm, đốt ở trước cửa nhà!”
Chu Tử quỳ gối trước mẫu thân, không hề chớp mắt, khẩn trương lắng nghe.
“Khi khẩu pháo được đốt lên, không bao lâu sau, một đám người mặc đồ đen chạy tới, đón hắn đưa đi rồi,” Mẫu thân Chu Tử điểm tay nhẩm tính thời gian trong đầu một chút “Đến bây giờ, đã đi được gần một tháng lẻ mười lăm ngày rồi!”
Lúc này, Ngân Linh đi vào, nói: “Phu nhân, đã tìm được dấu hiệu Triệu Tráng để lại rồi!”