Chu Tử đã sớm hỏi Đại Nhạn cô cô và Hoàng Oanh cô cô giờ giấc nghỉ ngơi của Quý phi nương nương, đoán chừng Quý phi nương nương sắp trở lại từ Ngọc Khôn cung của Hoàng hậu, lúc này mới mang theo Ngân Linh đi theo Hoàng Oanh cô cô và Đại Nhạn cô cô đi đến Tiền viện của Thanh Vân điện.
Đến Tiền viện, bọn họ không trực tiếp tiến vào Đại điện, mà đứng ở cuối hành lang Đại điện đợi Quý phi nương nương.
Trước Thanh Vân điện khắp nơi đều trồng cây Tùng (thông), tuy đang là mùa đông, nhưng cây Tùng vẫn xanh, đứng sừng sững nghiêm trang, không chút khô tàn, rất giống với Tùng Đào Uyển của Vương phủ ở Kim Kinh. Chu Tử đứng ở cuối hành lang, lẳng lặng nhìn tán lá xanh biếc của cây Tùng, nhẩm tính hành trình của Triệu Trinh.
Cao Quý phi trở về, từ xa đã nhìn thấy Chu Tử đoan trang đứng thẳng lưng ở cuối hành lang, ánh mắt mơ hồ nhìn về xa xăm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Khi Chu Tử quỳ lạy Quý phi nương nương, Cao Quý phi thản nhiên nói: “Đứng lên đi!” Dứt lời, đôi mắt phượng xinh đẹp của bà lướt nhìn Hoàng Oanh. Hoàng Oanh lập tức tiến đến đỡ Chu Tử dậy.
Ở chính điện, Cao Quý phi ngồi trên ghế cẩm đặt chính giữa điện, Chu Tử đứng hầu dưới bậc thềm.
Chu Tử vốn vụng về, không khéo ăn nói, lúc này không biết nói gì cho phải, chỉ cúi đầu thẳng lưng đứng lẳng lặng một chỗ.
Cao Quý phi quan sát Chu Tử kỹ lưỡng, bà cũng chưa từng cẩn thận đánh giá Chu Tử. Đứa bé Chu Tử này: mày rậm, mi dài, mắt to, môi đầy đặn, làn da trắng như tuyết, môi đỏ tươi, làn da nhìn qua còn có nét ửng hồng, khí sắc rất tốt, dáng dấp cũng rất khỏe mạnh. Vóc dáng của nàng rất cao, đứng ở nơi đó, sống lưng thẳng tắp, biết hóp bụng lại, tư thế đoan trang, rất có giáo dưỡng.
Ánh mắt của bà nhìn lên cái bụng của Chu Tử, trong thoáng chốc, biểu tình trên mặt Cao Quý phi liền giãn ra thả lỏng: trong bụng Chu Tử là đứa bé của con trai bà, là tôn tử tương lai của bà. Bà mở miệng dặn dò cung nữ: “Hỉ Thước, mang một cái ghế dựa lót nệm êm đến để cho Chu phu nhân ngồi!”
Tiểu cung nữ lập tức mang cái ghế dựa lót nệm đến, đặt bên cạnh Chu Tử.
Chu Tử xin phép rồi mới ngồi xuống.
Cao Quý phi lại hỏi Chu Tử: “Dăm ba bữa trước, ta ở chỗ Đức phi có gặp muội muội của ngươi là tiểu Chu phu nhân, vốn cảm thấy dáng vẻ cũng thật giống ngươi, nhưng hiện tại nhìn thấy ngươi, lại cảm thấy không giống.”
Chu Tử vội đứng dậy đáp một tiếng “Dạ”.
Cao Quý phi nói: “Không cần đứng lên đáp lời, ngồi là được!”
Lúc này Chu Tử mới ngồi xuống, rồi trả lời: “Ngày bé, tỉ muội nô tỳ vốn rất giống nhau, chỉ là khi lớn lên, nô tỳ càng giống phụ thân, muội muội thì càng giống mẫu thân.”
“À, thì ra là thế,” Cao Quý phi gật đầu nói, “Cha mẹ ngươi cũng thật khéo sinh!”
Chu Tử không biết tiếp lời như thế nào, đành cúi đầu lắng nghe. Trên thực tế, Chu Tử cũng không rõ tại sao lại như thế này, càng lớn diện mạo của nàng càng giống với kiếp trước.
Điểm tâm sáng được dọn ra, Cao Quý phi dẫn Chu Tử đến phòng ăn.
Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có bánh bao, cháo Bích ngạnh và chút rau dưa.
Sau khi ngồi xuống, Chu Tử vừa thấy có món mình thích ăn: củ cải xắt sợi xào chay và cải bẹ trộn dầu vừng, trong lòng thực vui mừng, không tự chủ nhìn Quý phi nương nương nói: “Nương nương, cám ơn người!”
Cao Quý phi sửng sốt, tay cầm đũa khựng lại, trong lòng ấm áp hài lòng: Nha đầu này cũng biết nghĩ đến mình! Trên gương mặt xưa nay không chút biểu cảm của bà nở một nụ cười: “Ngươi thích là tốt rồi!”
Chu Tử vội gật đầu lia lịa: “Rất thích! Thật sự rất thích ạ!”
Bữa sáng này, Chu Tử ăn bốn cái bánh bao, húp hết hai chén cháo Bích ngạnh, lại giải quyết hai đĩa sợi củ cải xào chay và cải bẹ trộn dầu vừng.
Cao Quý phi thấy nàng ăn ngon miệng, trong lòng rất cao hứng, nói: “Cơm trưa muốn ăn gì? Trinh nhi nói ngươi thích ăn mỳ, vậy làm mỳ thịt bằm được không?”
Chu Tử ăn rất no rồi, nhưng nghĩ đến mỳ thịt bằm, lại cảm thấy thèm ăn, liên tục gật đầu.
Cao Quý phi cảm thấy rất có cảm giác thành tựu. Triệu Trinh quả thật không có món ăn ưa thích nào, cho cái gì là ăn cái đó, khiến người ta không hứng thú nổi, không có cảm giác thành tựu. Ngược lại Chu Tử này lại dễ nuôi, giống như con lợn con ấy.
Sau bữa sáng, Cao Quý phi muốn dẫn Chu Tử đến hậu hoa viên tản bộ.
Trước khi đi, Cao Quý phi sai Hoàng Oanh lấy từ trong phòng ra một đôi giầy cho Chu Tử: “Là kích cỡ của ngươi, mang vào đi!”
Chu Tử nhận lấy đôi giày, vừa nhìn đã phát hiện mặt giày mũi giày cao quý tinh xảo, chỉ là đế giày dùng dây gai rất thô đóng lên, nhô ra lởm chởm(*).
Nàng nghĩ một chút, liền hiểu ra.
(* đế giày thô để tăng lực ma sát, hạn chế trơn trượt – MTY)
Ngân Linh hầu hạ nàng thay giày mới. Vừa khít, tuyệt không đau chân.
Chu Tử không ngờ Quý phi nương nương lại tỉ mỉ đối đãi với mình như vậy, trong lòng cảm kích vô cùng, mắt to chớp chớp, luôn nhìn lén Quý phi nương nương.
Hai người không mang theo người hầu, một trước một sau, chậm rãi đi thong thả dạo trong hoa viên. Đi đến một phòng khách nhỏ trong hậu hoa viên, Quý phi nương nương bước vào trước.
Sau khi đi vào, Chu Tử mới phát hiện bên trong có nhóm lò sưởi, không hề lạnh chút nào. Nội thất bên trong gia đều chế tạo từ gỗ thông, trên bàn bày bộ ấm trà tinh xảo, trên ghế có lót đệm bông.
Hai người ngồi xuống, Quý phi nương nương mở miệng hỏi: “Sao ngươi cứ nhìn ta vậy?!” Chu Tử còn chưa kịp mở miệng, bà đã cười nói: “Có phải thấy ta cùng Trinh Nhi giống nhau không?”
Chu Tử xấu hổ gật gật đầu. Diện mạo của Triệu Trinh rất giống Quý phi nương nương, cho nên nàng thích nhìn, một phần cũng vì giảm bớt nỗi nhớ nhung.
Chu Tử cũng cười: “Thật sự rất giống ạ, người rất xinh đẹp!”
“Triệu Trinh rất tuấn tú đúng không?!” Quý phi nương nương nổi lên lòng kiêu ngạo của người làm mẹ, trong lòng rất sung sướng, “Từ khi còn bé, bộ dạng hắn đã giống ta rồi!”
Chu Tử cười híp mắt nhìn Quý phi nương nương, trong lòng nghĩ đến Triệu Trinh, trái tim đang thấp thỏm lo âu cũng buông lỏng không ít.
Sau bữa trưa, Quý phi nương nương bảo Chu Tử về ngủ trưa, đã không còn gọi Chu phu nhân nữa, chỉ gọi ‘Chu Tử’: “Chu Tử, ngủ trưa cũng không thể ngủ quá lâu, nửa canh giờ là được rồi, ngủ nhiều đến tối sẽ không ngủ được!” Lại dặn dò Đại Nhạn và Hồ ma ma: “Chú ý một chút, đủ nửa canh giờ thì kêu nàng tỉnh dậy!”
Đại Nhạn và Hồ ma ma cùng cúi người đáp “Dạ!”.
Sau khi nằm lên giường, Chu Tử kéo chăn trùm kín đầu, lỗ mũi hít hà ngửi lung tung, muốn ngửi thấy mùi hương của Triệu Trinh. Không bao lâu sau liền thiếp đi.
Sau khi nàng ngủ, Hồ ma ma và Ngân Linh tiến vào nhìn một chút, hơi kéo chăn xuống, chỉ để lộ mặt Chu Tử ra. Thanh Ba lại bưng một chậu nước sạch đặt trong phòng, sau đó bọn họ mới lui ra ngoài. Các nàng đều là tâm phúc của Triệu Trinh, tất nhiên tận tâm tận lực đối xử với Chu Tử hơn ai khác.
Đến xế chiều, Chu Tử bị Hồ ma ma và Ngân Linh cứng rắn lay tỉnh. Thanh Ba bưng tới một ly lê và đường phèn hâm cách thủy để nàng uống một ngụm, lúc này nàng mới thanh tỉnh lại.
Tuy rằng đầu óc Chu Tử tỉnh táo, nhưng thân thể vẫn uể oải, ngồi trên giường La hán ở chính đường dựa vào gối mà ngẩn người.
Hoàng Oanh cô cô đột nhiên dẫn theo tiểu cung nữ tới: “Bẩm Chu phu nhân, Bắc Tĩnh vương phi đến vấn an Quý phi nương nương!”
Chu Tử vốn nghe không hiểu, nhưng trong lòng Ngân Linh hiểu rõ, thấp giọng nhắc nhở: “Có thể là tiểu Chu phu nhân tới!”
Chu Tử vừa nghe liền mừng rỡ, lập tức từ trên giường La Hán nhảy xuống, lại bị Hồ ma ma lải nhải vài câu.
Chu Tử vội bảo Thanh Châu lấy áo khoác ngoài tới, mặc vào, định đến Tiền điện xem một chút, Hoàng Oanh cô cô lại nói: “Tiểu Chu phu nhân và Doãn phu nhân của phủ Bắc Tĩnh vương đã đến đây!”
Chu Tử vội ra ngoài nghênh đón.
Nàng vừa đi tới cửa, đã thấy đoàn người nối đuôi nhau mà đến. Hai người đi trước chính là Chu Bích và Lục Hà.
Ba người gặp lại nhau, đều thổn thức. Không kịp nhiều lời, Chu Tử dẫn Chu Bích và Lục Hà vào phòng trong.
Đám người Ngân Linh và nhóm nha hoàn của phủ Bắc Tĩnh vương phủ đi theo cũng ở lại bên ngoài.
Chu Tử ôm chầm lấy Chu Bích nhìn qua xem lại, sau đó mới quan sát Lục Hà một chút, tiếp theo lại nhìn Chu Bích.
Chu Bích đã nẩy nở rồi.
Lúc Chu Bích và Chu Tử không đứng cùng nhau, người khác nhìn vào đều cảm thấy hai tỷ muội nàng đều giống nhau, nhưng một khi ở gần nhau, liền cảm thấy chỉ có hình dáng là hơi tương tự thôi.
Chu Bích dáng dấp cũng cao nhồng, khung xương nhỏ hơn Chu Tử một chút, mắt hạnh rạng rỡ, bờ môi anh đào nho nhỏ, cằm nhọn, diện mạo vô cùng xinh đẹp, phi thường cổ điển, thật sự là mỹ nhân tuyệt sắc.
Lúc nàng vừa gặp Chu Tử thì có chút gò bó không được tự nhiên, nhưng khi chỉ còn lại ba người, tỉ mỉ nhìn tỷ tỷ, phát hiện khí sắc nàng rất tốt, lúc này mới kêu một tiếng “Tỷ”, rồi nhào vào trong ngực Chu Tử, lên tiếng khóc lớn.
Chu Tử không ngừng vỗ về lưng nàng, thấp giọng an ủi: “Không phải đều còn sống sao? Chỉ cần còn sống, tương lai sẽ có hi vọng!”
Mấy năm nay, Chu Bích chịu đủ loại khổ sở, nhưng cũng không dám rơi lệ, nay gặp lại tỷ tỷ, liền bắt đầu khóc không ngừng.
Chu Tử biết nàng tính tình yếu đuối, chỉ ôm nàng an ủi.
Lục Hà đứng bên cạnh liền cảm thấy nhìn không quen, mở miệng nói: “Khóc cái gì mà khóc? Không dứt được sao? Không thấy tỷ tỷ của ngươi có mang à? Cũng không sợ nàng khó chịu sao?”
Chu Bích vừa nghe vậy, ngoan ngoãn buông Chu Tử ra, cầm lấy cái khăn tay Lục Hà đưa cho, lau lau nước mắt, lầm bầm: “Đã nhiều năm rồi ta không gặp tỷ tỷ!”
Bây giờ vóc dáng Lục Hà cũng cao lên không ít, tuy rằng không cao bằng hai tỷ muội Chu Tử, Chu Bích, nhưng cũng cao hơn mức trung bình rồi. Nàng mắt đẹp mày thanh, ánh nhìn thông minh trong suốt, rất có khí thế, xem ra Chu Bích rất ỷ vào nàng.
Ba người ngồi xuống hàn huyên.
Lúc này Chu Tử mới biết Lục Hà được Triệu Trinh phái đến phủ Bắc Tĩnh vương. Sau khi nhận được lệnh chăm sóc Chu Bích, liền bắt đầu tiếp cận Chu Bích, hiện tại hai người đều được Bắc Tĩnh vương phong làm phu nhân, cùng ở tại Thiến Hương cư.
Biết Chu Tử mang thai, Chu Bích thực vui vẻ: “A, muội sắp làm dì rồi!” Sau đó lại bắt đầu lo lắng: “Không biết tương lai, Nam An Vương phi có trách cứ không…”
“Đang vui nói chuyện này để làm gì?” Lục Hà lại cắt lời Chu Bích. Chu Bích lườm nàng một cái, ngoan ngoãn không thèm nói nữa.
Ba người lại nói chuyện trong được một lát, Chu Tử chủ yếu hỏi hai nàng có đủ bạc để dùng không, Chu Bích và Lục Hà đều nói đủ dùng, không cần cho thêm nữa.
Trong phòng thực ấm áp, Ngân Linh bưng hạt dưa, hạt thông đã bóc vỏ cứng cùng một ít điểm tâm tinh xảo tiến vào, ba người vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, ngồi trên giường nói chuyện phiếm, rất là vui vẻ.
Chu Bích chốc chốc lại sờ soạng lên bụng Chu Tử, vô cùng vui vẻ, cũng không biết biểu đạt thế nào, cuối cùng ảm đạm nói: “Sau này Lục Hà tỷ tỷ sẽ không thể sinh con nữa!”
Chu Tử vội hỏi Lục Hà đã xảy ra chuyện gì.
Lục Hà trừng mắt liếc Chu Bích một cái: “Chẳng phải có ngươi sinh là được rồi sao!” Lại nói: “Mấy chuyện trước kia đã trôi qua rồi, đừng nhắc lại nữa.” Nàng nhìn Chu Tử, nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc Chu Bích thật tốt, ai dám khi dễ nàng, ta liền cắn chết người đó a!”
Bởi vì lo là Bắc Tĩnh vương phi phải đi về, Chu Bích và Lục Hà chỉ nán lại một lát rồi lập tức cáo từ rời đi.
Sau khi tiễn bước họ, Chu Tử ngồi tựa lên gối, cứ có cảm giác Chu Bích và Lục Hà là lạ sao ấy, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào.