☆Chương 56: Nghi ngờ mang thai, gặp lại người quen cũ
Trong phòng khách ngoại viện Diên Hi cư, phu nhân của Tôn tri phủ thành Nhuận Dương – Điền thị cùng phu nhân Diêu thị của Kim tổng binh thành Nhuận Dương đang ngồi ở đó, nội quản gia phủ Nam An vương – Đại Nhạn cô cô cùng ngồi với họ.
Tôn phu nhân và Kim phu nhân theo thứ tự là phu nhân của văn thần võ tướng đứng đầu thành Nhuận Dương, Nam An vương lập nhà xây phủ đã bảy năm, trong Vương phủ chẳng những không có chính phi, ngay cả trắc phi cũng không, cho nên trong đám quý phu nhân trong thành Nhuận Dương này, với thân phận tôn quý, khí độ bất phàm của hai người bọn họ, có ai mà không đến rào đón nịnh hót họ chứ?
Đêm qua khi trượng phu say khướt trở về phủ, không giống thường ngày chạy thẳng đến trong phòng tiểu thiếp, mà là cố nén say liên tục dặn dò: “Ngày mai nhớ đến Vương phủ cầu kiến Chu phu nhân!”
Hai vị phu nhân đợi rất lâu, trong lòng vừa nghi ngờ có phải tại mình đến sớm quá không, vừa oán hận: Phu nhân cái gì chứ, bất quá chỉ là một quý thiếp xuất thân tiện tỳ mà thôi! Dám cưỡi lên đầu phu nhân chân chính như họ mà làm mưa làm gió, không phải chỉ là ngủ với nam nhân quyền cao chức trọng kia thôi sao? Có cái gì hay mà đắc ý! Nhà giàu mới nổi!
Hai vị phu nhân vừa bình tĩnh uống trà thơm của phủ Nam An vương, trong lòng vừa không kiêng dè mắng chửi thứ đồ bỏ Chu phu nhân không biết xấu hổ tự cao tự đại kia dám để họ chờ ở phòng khách nhỏ xíu này! Phi! Trư (heo) phu nhân mới đúng!
Gần đến giờ Tỵ, hai người sắp không kiên nhẫn, chỉ nghe tiếng chuông phát ra khi bức rèm che bị nhấc lên, thì có người nói: “Chu phu nhân đến…”
Tôn phu nhân cùng Kim phu nhân vội đứng dậy hành lễ.
Điền Quế Cầm và Diêu Thụy Hà nhìn vị Chu phu nhân này một cái, thấy nàng khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc đơn giản, tướng mạo xinh đẹp, khóe miệng ẩn chứa nụ cười ngây ngô, nhìn bộ dáng cũng không khó tiếp cận. Hai người họ tâm ý tương thông nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vị Chu phu nhân này thật sự là thứ đồ xinh đẹp lại không hề có linh hồn, điển hình của ngực to não phẳng, sợ là chỉ biết cười ngây ngô.
Sau khi khách và chủ ngồi xuống, hai bên cũng bày ra một bộ dạng tao nhã — thân người thẳng tắp, cằm hơi vểnh, không chút hoang mang nói mấy câu vô nghĩa không mặn không nhạt.
Một canh giờ trôi qua, Tôn phu nhân và Kim phu nhân phát hiện vị Chu phu nhân này tuy nhỏ tuổi, nhưng nói chuyện cẩn thận — hoặc là nói, nàng ta chỉ nghe, thỉnh thoảng “Ừ” “Vậy sao” “Thật à”, như khuyến khích hai vị tiếp tục đề tài.
Phu nhân Tri phủ và phu nhân Tổng binh đối với vị sủng thiếp của Vương gia này thật sự là không có chuyện gì để nói:
Nói đến trượng phu, địa vị trượng phu của bọn họ thật sự kém quá xa; tán gẫu việc nhà, mình là chính thê, Chu phu nhân là tiểu thiếp, không gì có thể so; nói đến nhà mẹ đẻ, mình luôn lấy xuất thân danh môn mà kiêu ngạo, lại nghe nói đối phương có xuất thân nhà nghèo, càng thêm “không cùng đường không thể cùng nói chuyện” ; bàn về con cái, mình có một đám con trưởng con thứ, mà đối phương bụng vẫn chưa có chút động tĩnh nào…
Tôn phu nhân cao ngạo và Kim phu nhân thông minh thật sự là không còn chuyện gì để nói, dù sao nhiệm vụ mà trượng phu căn dặn đã hoàn thành rồi, thắng lợi liền rút lui là tốt nhất! Họ đứng dậy cáo từ. Chu Tử mỉm cười đứng dậy tiễn họ.
Tôn phu nhân và Kim phu nhân thấy vị sủng thiếp này của Vương gia lại có thể tự mình đưa tiễn họ, lúc này bất mãn trong lòng mới hóa giải một chút.
Họ nghĩ vị Chu phu nhân này xuất thân nghèo hèn, hẳn nên kính trọng các nàng – những vị chính thất phu nhân xuất thân danh môn quý nữ, hơn nữa phải đưa các nàng đến cửa lớn của Vương phủ mới có thể thể hiện thành ý.
Ai ngờ, Chu phu nhân ở giữa nhóm nha đầu vây quanh, đi được dăm ba bước, đưa họ đến cửa ngoại viện Diên Hi cư, liền dặn dò một Đại nha hoàn: “Ngân Linh, giúp ta tiễn hai vị phu nhân!”
“Dạ!” Một nha đầu đen bước lên trước, thoải mái hành lễ chào một cái: “Tôn phu nhân, Kim phu nhân, xin mời!”
Sau khi đi một đoạn đường, thừa dịp đến khúc quanh, Kim phu nhân liếc nhìn về hướng cửa chính của Diên Hi cư một cái, phát hiện Chu phu nhân vẫn còn si ngốc đứng ở đó, đưa mắt nhìn họ rời đi!
Nhìn bóng dáng Tôn phu nhân và Kim phu nhân biến mất ở bóng cây sau bụi hoa, lúc này Chu Tử mới thả lỏng xuống, duỗi lưng một cái. Đang chuẩn bị quay về, nàng lại cảm thấy đói bụng, muốn ăn mấy món chua cay. Kiên trì đi trở về nội viện Diên Hi cư, Chu Tử kêu Hồ ma ma, Đại Nhạn cô cô đều đi nghỉ ngơi, chỉ để lại bốn người nhóm nha hoàn Thanh Ba.
“Thanh Ba, đến phòng bếp, dặn bọn họ chuẩn bị một bát Bún gạo chua cay lại đây!”
Ăn xong một tô bún gạo lớn, Chu Tử ôm bụng lại buồn ngủ, nàng dặn dò mọi người trong viện Diên Hi cư lui xuống, sau đó tự mình leo lên giường bắt đầu kê cao gối mà ngủ.
Lúc chạng vạng, Chu Tử tỉnh lại.
Sau khi nằm ngây ngốc ở trên giường hồi lâu, nàng chợt nhớ lại chuyện định làm lúc ban ngày. Chu Tử cho người mời Đại Nhạn cô cô tới, nói đến chuyện muốn đổi một đầu bếp giỏi hơn.
Đại Nhạn cô cô dĩ nhiên là đáp ứng.
Chu Tử vẫn chưa thỏa mãn, bổ sung thêm: “Phải biết làm món ăn cay, còn có thể làm các món điểm tâm ngọt, ừm, còn phải biết làm bánh bao, còn có…”
Đại Nhạn cô cô bình tĩnh lắng nghe, gật đầu liên tiếp. Nội tâm cũng kinh ngạc không thôi: Chu Tử cô nương mới lên làm phu nhân sao hoàn toàn biến thành kẻ tham ăn rồi? Chu Tử cô nương thường ngày ngoan ngoãn hiểu chuyện vô dục vô cầu đâu rồi?
Đại Nhạn cô cô mạnh mẽ vang dội, hiệu suất làm việc rất cao, ba ngày sau, một nhóm đầu bếp mới đã được mời tới, làm ra một loạt mỹ thực món ăn ngon, điểm tâm đẹp mắt linh tinh gì đó.
Chu Tử cũng không biết mình bị làm sao vậy, chỉ luôn cảm thấy thèm ăn, luôn đói, muốn ăn. Hơn nửa tháng sau, nàng thấy bụng mình hơi nhô lên, nhìn lại cái váy đuôi cá thắt eo nhỏ mà Ngân Linh chuẩn bị cho nàng, khóc không ra nước mắt.
Hồ ma ma dù sao cũng là người từng trải đã từng sinh con, cũng cảm thấy Chu Tử gần đây có chút khác thường, vội tìm đại phu Hứa Văn Cử trong phủ đến bắt mạch cho Chu phu nhân.
Hứa đại phu nghiêm túc thăm dò sắc mặt, tỉ mỉ chẩn mạch, cuối cùng nói: “Chúc mừng Chu phu nhân!”
Chu Tử lập tức ngẩn ngơ — việc mang thai nói đến liền đến, cũng quá nhanh đi!
Mọi người đều mang vẻ mặt khác nhau, không biết nên biểu hiện vui mừng hay không vui mừng đây. Cuối cùng, thống nhất đều mang bộ dáng sâu xa khó hiểu.
Buổi tối, Chu Tử dặn dò tứ Thanh trông chừng cửa nội viện Diên Hi cư, không được tiến vào trong nội viện, cũng không được để cho bất luận kẻ nào tiến vào, sau đó, lôi kéo Ngân Linh hỏi ý kiến.
Ngân Linh cũng đã sớm suy nghĩ nên dặn dò nàng các việc cần chú ý.
“Nô tỳ đã phái người báo tin vui cho Vương gia rồi!” Nàng nghĩ một chút, lại nghiêm túc dặn dò Chu Tử, “Đại Nhạn cô cô là người của Quý phi nương trong cung nương, không nên tín nhiệm quá nhiều, e là nương nương trong cung không muốn để phu nhân sinh hạ con cháu của Vương gia. Hồ ma ma là vú nuôi của Vương gia, đã bắt đầu chăm sóc Vương gia từ lúc còn ở Hoàng Tự cư, mặc dù không nói một lời, nhưng lại trung thành với Vương gia nhất, chúng ta cứ yên tâm; tứ Thanh đều là tâm phúc của Vương gia, cũng không có gì lo lắng; nô tỳ thì lại càng không cần nhiều lời, người biết rõ mà!”
Hai người thương lượng, kết quả chính là đầu bếp trong phủ cũng miễn đi, tiểu phòng bếp trong Diên Hi cư nhất định phải là người của mình.
Sau khi Ngân Linh rời khỏi, Chu Tử nằm ở trên giường dự tính ngày sinh, nhưng cho dù nhớ lại thế nào, nàng đều không nhớ nổi đến tột cùng mang thai lúc nào, hơn nữa bởi vì lần trước ngã bệnh, ngày có kinh nguyệt cũng hoàn toàn rối loạn, cho nên, dự tính ngày sinh thật sự là không thể nào tính được a!
Chu Tử cảm thấy, điều duy nhất mình có thể khẳng định là, đứa bé này nhất định là của Triệu Trinh!
Ngày mồng một tháng chín, Chu Tử nhận được một thiếp mời, là Kim Tổng binh phu nhân Diêu thị phái người đưa tới, Chu Tử xem hồi lâu mới đoán được một chút.
Thiếp mời viết như thế này:
“Kính gửi Chu phu nhân!
Trời đêm nay quang đãng, ánh trăng như được gột rửa, bởi vì tiếc cảnh đẹp hiếm gặp, khó mà ngủ được, đã qua canh ba, vẫn còn bồi hồi quanh quẩn trong hoa viên, thấy hoa cúc Trọng Dương nở rộ. Thụy Hà đã bày hai – ba bàn nơi khe suối, có thể uống rượu ngâm thơ. Nếu hạ cố đến hàn xá, Thụy Hà sẽ quét hoa mà đợi. Kính thư!”
Chu Tử đọc đi đọc lại, đoán được nội dung đại khái, nhưng cảm thấy Kim phu nhân không để ý đến mình lắm, sợ là tự mình đa tình. Vì vậy nhờ Ngân Linh giúp, Ngân Linh vừa đọc, cũng u mê nốt.
Vì vậy hai người cùng đi tìm người được công nhận là có học vấn nhất trong phủ Nam An vương – Đại Nhạn cô cô.
Đại Nhạn cô cô nhìn lướt qua nói: “Kim phu nhân nói hoa cúc trong nhà sắp nở rộ, muốn ngắm hoa cúc, mở hội hoa cúc, muốn mời các quý phu nhân thành Nhuận Dương, cũng muốn mời phu nhân đến tham gia.”
Chu Tử mấy ngày nay đang nhàm chán, liền nói: “Ta mang mấy người các người cùng đi dạo một chút vậy!”
…
Tết Cửu trùng dương (9/9) tháng chín, Chu Tử theo thời gian ước định mang theo Hồ ma ma, Ngân Linh và tứ Thanh đến phủ Kim Tổng binh.
Mặc dù phủ Tổng binh không thể so sánh với phủ Nam An vương, nhưng cũng là cỏ cây hoa lá sum xuê tươi tốt, phòng ốc gọn gàng sạch sẽ, rất có khí chất phú quý.
Lúc các vị quý phu nhân này nhún người hành lễ với Chu Tử, Chu Tử cũng thản nhiên đáp lại. Nàng không có chuyện gì để nói với họ, đến gần Diêu Thụy Hà cùng đi dạo vườn hoa Kim phủ.
Lúc đoàn người cả khách lẫn chủ cùng đi đến dưới giàn hoa Lăng Tiêu, thì chạm mặt một mỹ nhân áo trắng mang theo một tiểu nha hoàn áo xanh đang vén hoa rẽ liễu đi tới. Chu Tử vừa nhìn thấy vị mỹ nhân này liền cảm thấy rất quen mặt, nhanh chóng đã nhớ ra đó là ai.
Mỹ nhân áo trắng hướng đầu về phía Chu Tử, duyên dáng lượn lờ vén áo thi lễ: “Tích Trân bái kiến Chu phu nhân!”
Thì ra là ấu nữ của cựu Vương Thừa tướng – Vương Tích Trân!
Chu Tử nhìn thấy nàng, trong lòng bắt đầu chua chua, trên mặt lại không biểu lộ chút gì, chỉ quét mắt nhìn về phía Diêu Thụy Hà.
Diêu Thụy Hà vội cho đám nha hoàn lui hết, sau đó giải thích: “Bẩm báo phu nhân, tiểu thư Tích Trân vốn do Vương gia an bài ở trong phủ chúng ta!”