Nàng cố gắng mở mắt, cảm thấy trong màn vẫn u ám, liền nhắm hai mắt lại.
Triệu Trinh cũng mặc kệ nàng, ngồi trên giường, tự vén chăn lên, nghiên cứu bụng Chu Tử. Hắn nhìn một hồi, không nhìn ra được gì, chỉ thấy hình như bụng của Chu Tử mập ra một chút so với trước kia. Bởi vì không dám khẳng định rốt cục là mập hay vì lý do nào khác, hắn vươn tay nhẹ nhàng nhấn lên bụng Chu Tử một cái, không dám dùng sức nhiều. Nhấn nhấn hai cái, giống như cũng không nhấn ra được cái gì, Triệu Trinh liền đem lỗ tai dán lên bụng Chu Tử, nghe ngóng. Hắn nghe được một chuỗi thiếng thầm thì.
Chu Tử bị hắn quấy phá mà tỉnh giấc, không biết Triệu Trinh đang làm cái gì, cho nên quyết định yên lặng xem xét, lấy bất biến ứng vạn biến. Ai ngờ cái bụng không nghe lời nàng, tự náo loạn kêu lên. Nhìn mặt vẻ mặt không chút biểu tình của Triệu Trinh, Chu Tử ngượng ngùng giải thích: “Nô tỳ đói bụng.” Nói xong, vẫn là có chút ngượng ngùng, liền quyết định làm ‘ác nhân cáo trạng trước’: “Ai bảo tối hôm qua ngài không cho nô tỳ uống chén canh ba ba kia!”
Triệu Trinh ngồi thẳng dậy, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Canh ba ba ngươi không thể uống!” Nói xong, quay đầu tự vén màn đi ra ngoài.
Chu Tử rời giường, đang rửa mặt, Ngân Linh đột nhiên tiến vào bẩm báo, nói rằng Vương gia lệnh cho đại phu Hứa Văn Cử trong phủ tới bắt mạch cho nàng.
Trước kia Hứa Văn Cử đã từng băng bó đầu gối cho Chu Tử, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng là người rất cẩn thận, y thuật cũng rất cao minh, vết thương trên đầu gối Chu Tử lành rất nhanh, cũng không để lại sẹo. Cho nên ấn tượng của Chu Tử với hắn rất tốt, vội bảo Ngân Linh dẫn Hứa đại phu qua phòng bên chờ. Nàng vội vội vàng vàng rửa mặt xong cũng chạy qua.
Hứa đại phu vừa bưng chén trà xanh mà Ngân Linh pha, Chu Tử đã vào đến. Hàn huyên một hồi, Chu Tử ngồi xuống bên cạnh Hứa đại phu, duỗi cổ tay ra, đặt lên đệm kê bằng gấm của Hứa đại phu. Đầu tiên Hứa đại phu nhìn sắc mặt của Chu Tử một chút, rồi mới bắt đầu chẩn mạch.
Chẩn mạch xong, Hứa đại phu thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi. Chu Tử vội hỏi: “Hứa đại phu, Vương gia…”
Hứa đại phu lại cười nói: “Vương gia trẻ trung khoẻ mạnh, Chu Tử cô nương thân thể khoẻ khoắn, chuyện con cháu sau này, thật sự không cần lo ngại!”
Chu Tử nghe hiểu được, nhất thời sắc hồng dâng lên từ sau tai, dần dần lan rộng.
Hứa đại thấy sắc mặt Chu Tử đỏ hồng như hoa đào, không dám nhìn nữa, cúi đầu cáo từ.
Sau lần phát sinh sự kiện Chu Tử đào tẩu ở kinh thành, Triệu Trinh cũng không trừng phạt nhóm người Ngân Linh và Triệu Hùng. Từ nhỏ, bọn Ngân Linh và Triệu Hùng đã đi theo Vương gia, biết Vương gia tính tình nóng nảy, cho nên trong lòng đều hiểu được, nếu không nhờ Chu Tử, sợ là bọn họ cũng không giữ được mạng. Vì vậy, sau khi Chu Tử theo Vương gia trở về, đám người Ngân Linh đối xử với Chu Tử càng thêm chu đáo.
Sau khi Hứa đại phu rời đi, Ngân Linh nhìn thấy Chu Tử đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liền an ủi: “Chu Tử cô nương ngươi còn trẻ, Vương gia lại chỉ yêu thích mình ngươi, giữ tâm tình thoải mái, tương lai chắc chắn sẽ có thôi!”
Chu Tử đang suy nghĩ chuyện tối hôm qua tại sao Triệu Trinh dặn nàng ăn mặc xinh đẹp, thình lình được Ngân Linh an ủi như vậy, không khỏi mỉm cười, xoay người ôm chầm lấy Ngân Linh, hôn một cái “Chụt!” lên mặt Ngân Linh: “Ngân Linh yêu dấu à, không cần lo lắng cho ta đâu!” Nàng ôm chặt hông Ngân Linh kéo về phía trước một chút: “Ngươi nói xem nào, nhìn trúng ai, chỉ cần nói với ta, ta sẽ làm mai cho!”
Mặc dù Ngân Linh võ công cao cường, nhưng vóc dáng lại thấp hơn Chu Tử nửa cái đầu, lúc này bị Chu Tử ôm chặt như vậy, liền cảm thấy không được tự nhiên, vừa giãy dụa vừa nói: “Chu Tử cô nương, ngươi nhanh chóng dùng điểm tâm đi, dùng xong điểm tâm còn nhiều chuyện để làm đó!”
“Chuyện gì?” Chu Tử buông nàng ra, đôi mắt to chớp chớp, tràn đầy vẻ nhiệt tình ham học hỏi.
“Ăn cơm trước rồi nói sau!” Ngân Linh mặt không chút thay đổi đi kêu người dọn bữa sáng.
Ăn sáng xong, Chu Tử vừa dùng trà thơm xúc miệng, Ngân Linh liền mang theo hai phụ nhân chuyên chải đầu (*) tiến vào.
(* người chuyên chải đầu trong các dịp tục lễ lớn phải là đàn bà con gái đã có chồng, nên mình để là “phụ nhân” khác với bản edit là “cô nương” nhé)
Ngân Linh đặt cái hộp trong tay xuống, mở ra cho Chu Tử xem: “Đây là quần áo đồ trang sức Vương gia dặn phải chuẩn bị!”
Lúc này trong lòng Chu Tử mới hiểu được: Thì ra hôm nay mình được thăng chức rồi.
Nàng cầm xiêm y lên nhìn ngắm một chút, phát hiện tuy rằng hoa lệ đắt giá, nhưng cũng không phải kiểu dáng lễ phục, liền biết là mình từ nha đầu thông phòng được thăng cấp lên làm thiếp, hơn nữa sợ còn là quý thiếp.
Nhất thời cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối, không biết là nên vui mừng tiếp nhận, hay là nên cao ngạo như vứt đồ cũ. Cuối cùng, suy nghĩ trăm xoay ngàn chuyển, nàng cũng chỉ thở dài, không nói lời nào, mặc cho Ngân Linh cùng hai phụ nhân chải đầu loay hoay với mình.
Chỉ có chính thức trở thành thiếp của Triệu Trinh, nàng mới có thể đường đường chính chính liên lạc với Chu Bích đang sống ở phủ Bắc Tĩnh vương, thậm chí còn có thể gặp mặt.
Nửa canh giờ sau, rốt cục hai phụ nhân chải đầu cũng hoàn tất công việc, một người trong đó bưng một cái gương thủy tinh thật to đến cho Chu Tử xem xét.
Chu Tử nhìn mình trong gương: đầu đầy châu ngọc, toàn thân hoa lệ. Rất bình tĩnh gật gật đầu, trong lòng lại đang hoan hô rốt cục mình đã thoát trận “Tra tấn” này.
Nhìn thấy Chu Tử hài lòng, hai phụ nhân chải đầu lúc này mới thu thập đồ đạc cáo từ. Lúc này Chu Tử mới nhớ tới còn chưa ban thưởng, vội hỏi: “Ngân Linh, lấy hai thỏi vàng tới đây!”
Hai phụ nhân chải đầu vội hành lễ tạ ơn ban thưởng.
Sau khi họ rời đi, Chu Tử chỉ cảm thấy cả người rườm rà vướng víu khó chịu, đành phải ngồi ngay ngắn trêu ghế thêu bằng gấm, cầm một chén trà xanh lên, chậm rãi uống.
Đúng lúc này thì Đại Nhạn cô cô và Hồ ma ma bỗng nhiên đi vào, bình tĩnh đứng trước mặt Chu Tử, Ngân Linh cũng đi qua, đứng sóng đôi với họ.
Chu Tử còn đang kinh ngạc, ba người liền nhún thân hành lễ, đồng thanh nói: “Nô tỳ bái kiến Chu phu nhân!”
Chu Tử nhất thời ngẩn ngơ: “Chu phu nhân?”
Trong đầu nàng đầu tiên là nhớ tới hình ảnh Trúc phu nhân khoanh tay trước ngực đứng hóng mát trong ngày hè, tiếp đó lại nghĩ tới câu đố chữ của Tiết Bảo Thoa trong 《Hồng Lâu Mộng》 ― “Có mắt không tròng bụng cũng không, Hoa sen nước biếc vui gặp mặt. Ngô đồng rụng lá đừng ly biệt, phu thê ân ái chẳng tàn đông”.
Trong lòng Chu Tử bỗng dâng lên một nỗi bi thương.
Nàng chỉ ngây người trong phút chốc, rất nhanh liền phản ứng lại, tiến lên đỡ ba người Đại Nhạn lên, miệng liên tục nói: “Không dám nhận! Không dám nhận!” Sau đó lại chân thành nhận lỗi: “Thật sự là xin lỗi, vừa rồi có chút thất thần.”
Chu Tử biết ba vị này đều là tâm phúc của Triệu Trinh chuẩn bị cho mình, cho nên cũng không keo kiệt, lấy ra một xấp ngân phiếu, chia đều ra, tự tay giao cho bọn họ, lại cười nói: “Không cần nhún nhường với ta như vậy đâu, về sau có chỗ nào không phải, các người cứ thẳng thắn chỉ rõ!”
Đại Nhạn cô cô, Hồ ma ma và Ngân Linh đồng loạt nhún người nói: “Tạ ơn Chu phu nhân!”
Chu Tử nhìn trời, vẫn thấy xưng hô “Chu phu nhân” này thật là kinh người mà.
Đến giờ Tỵ (9-11h sáng), Ngân Linh liền dẫn một đám tiểu nha hoàn tiến vào ngoại viện của Diên Hi cư, đứng xếp thành hai hàng chờ ở đó, sau đó tiến vào mời Chu Tử đi ra.
Lúc này Chu Tử mới biết thì ra là muốn nàng chọn lựa nha hoàn.
Ngân Linh nhỏ giọng nói với Chu Tử: “Đây đều là những người Vương gia đặc biệt huấn luyện ở biệt trang (*). Vương gia có dặn dò, hễ cô nương nhìn trúng ai, khế ước bán mình của người đó liền giao cho cô nương!”
(* Biệt trang: thôn trang bên ngoài, nơi Triệu Trinh thu nuôi những đứa bé mồ côi.)
Chu Tử thấp giọng hỏi: “Vương gia bảo ta chọn mấy người?”
Ngân Linh cũng nhỏ giọng trả lời: “Vương gia nói, phu nhân muốn chọn mấy người cũng được!” Lại nói: “Nô tỳ nghĩ, ít nhất cũng không thể ít hơn tám người!”
Chu Tử gật đầu, ngồi xuống ghế Ngân Linh đã cho chuẩn bị trước, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám nha hoàn này.
Sau khi nhìn lướt qua toàn bộ, trong lòng nàng cảm thán một tiếng, cảm thấy lời đồn đại bên ngoài quả thật cũng không sai!
Trước kia Chu Tử nghe phố phường đồn đại, đồn rằng trong cả Nam Cương, Phủ Nam An vương có mấy cái “Nhất” ― tướng mạo của nha hoàn là xấu nhất, bộ dáng của Vương gia là tuấn tú nhất ; y thuật của đại phu là cao minh nhất, tay nghề của đầu bếp là kém cỏi nhất; võ công của thị vệ là cao nhất, diện mạo của gã sai vặt là đáng tin nhất!
Hôn nay xem ra, quả đúng như lời đồn.
Chu Tử nhìn một lát, mặc dù biết trông mặt mà bắt hình dong là không đúng, nhưng vẫn có điểm thất vọng, nàng đem chuyện này giao cho Ngân Linh: “Ngân Linh, ngươi tuyển giúp ta đi!”
Ngân Linh vui vẻ nhận mệnh: “Dạ, phu nhân.”
Còn một khắc nữa là đến giờ Ngọ (11-13h), Đại Nhạn cô cô, Hồ ma ma và Ngân Linh dẫn bốn Đại nha hoàn vừa tuyển được đến, mời Chu Tử ra ngoài, cùng đi đến Đại điện.
Đúng giờ Ngọ, Ngân Linh và Đại Nhạn cùng Chu Tử đi ra từ sau bình phong.
Triệu Trinh nhìn Chu Tử, rồi bước qua. Hắn dắt tay Chu Tử, đi tới ngay giữa Đại điện, nhìn “quan văn tướng võ” của mình đứng dưới điện, chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày vui của Triệu mỗ!” Đôi mắt phượng lóng lánh lạnh như băng của hắn nhìn lướt qua mọi người: “Từ nay về sau, việc bên ngoài phủ Nam An vương, đều có Triệu mỗ; việc bên trong, liền giao cho vị tiểu thiếp họ Chu này của Triệu mỗ!”
Đám quan viên võ tướng phía dưới mỗi người đều có tâm tư khác nhau, nhưng đối mặt với quyền hành như vua một cõi từ xa xưa tới nay của Triệu Trinh, cũng không dám nhiều lời, bắt đầu từ quan Trường sử của Vương phủ – Lý Dự, giơ tay lên, đồng thanh hô: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Chu phu nhân!”