Bởi vì lần này đi cùng đội quân, trong toàn bộ đội tàu chỉ có một nữ nhân chính là Chu Tử, cho nên Triệu Trinh không muốn Chu Tử xuất đầu lộ diện, sợ bị người khác nhìn thấy, cho nên cũng không chuẩn bị quần áo cho Chu Tử, chỉ cho nàng mặc trung y của mình sống trong khoang thuyền, dù sao đang là mùa hè, thời tiết cũng không lạnh. Đồ ăn gì đó đều do tự hắn mang đến.
Lúc này đội tàu chưa đến được đất phong của hắn, Triệu Trinh cũng không cần phải đến mỗi bến tàu là phải dừng lại tiếp kiến quan viên, cho nên thời gian rộng dài thảnh thơi.
Trong suốt một tháng hai người tách ra, Triệu Trinh quả thật là thành thành thật thật suốt một tháng, nhịn đến nỗi lửa nóng đầy người sắp bùng nổ, một khi bắt được Chu Tử về, hắn liền tận lực bù lại một tháng chịu thiệt kia, ban ngày ban đêm chỉ cần rảnh rỗi là quấn lấy Chu Tử không rời. Mỗi lần Chu Tử đến cực hạn, lúc thật sự không thể chìu theo hắn nữa, Triệu Trinh chỉ cần trương ra vẻ mặt thất vọng xen lẫn khát vọng nhìn về phía Chu Tử, Chu Tử sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ mặc hắn xử lý. Suốt hai mươi ngày, Triệu Trinh sảng khoái, sung sướng cực độ, cảm giác như mình đang ở thiên đường của nhân gian.
Hôm nay, bởi vì sắp đến đất phong, đội tàu ngừng lại ở phủ Giang Xuyên trên đường đi, Triệu Trinh đi gặp các quan viên đến yết kiến, Chu Tử rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút. Triệu Trinh vừa đi, nàng liền bắt đầu ngủ mê man.
Lúc tỉnh ngủ, Chu Tử phát hiện mình ngã bệnh. Nàng cảm thấy cổ họng đau đến nói không được, cả người rét run, lạnh đến xương cốt đều đau, nằm ở trên giường mà nhúc nhích cũng khó khăn. Đúng lúc này Triệu Trinh lại không có trong khoang, người khác cũng không dám tiến vào, bị bệnh nằm ở trên giường, Chu Tử kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, đành phải choáng váng nặng nề nằm một chỗ, phó mặc cho số phận. Chu Tử cứ như vậy nằm ở trên giường, đến tối, nàng lạnh đến rùng mình, đầu óc mơ hồ hỗn loạn, cảm giác như mình sắp chết rồi.
Cả ngày nay Triệu Trinh vẫn chưa trở về.
Hắn nghe nói phủ Giang Xuyên sửa một con đập lớn, rất có lợi cho dân chúng nơi đây, bảo các quan viên phủ Giang Xuyên cùng đến xem xét. Tuy rằng lộ trình tương đối xa, đợi đến khi trở lại thuyền cũng là rạng sáng ngày hôm sau. Nhưng hắn nghĩ trong phòng còn có không ít điểm tâm, hẳn là Chu Tử có thể kiên trì một ngày, cho nên vốn cũng không lo lắng nhiều.
Chu Tử lạnh run lên, xương cốt cả người đều đau nhức, trong lòng ngóng trông Triệu Trinh trở về, nhưng ngoài cửa sổ chỉ một màu tối đen, ngay cả một tia ánh sáng cũng không có, Triệu Trinh vẫn chưa trở về. Cuối cùng, nàng rơi vào hôn mê.
Đợi đến khi nàng tỉnh lại, còn chưa mở mắt, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm lộp độp, hình như là tiếng giọt mưa rơi trên mạn thuyền vọng lại. Trời mưa sao? Nàng vẫn cảm thấy rất lạnh, nhưng xương cốt và làn da hình như không còn đau nhức khủng khiếp như trước nữa.
Vừa mở mắt nhìn, trong khoang trống rỗng, im ắng, chỉ có một mình nàng, chỉ có tiếng mưa rơi đơn điệu. Lúc đau yếu nhất, người trong đầu Chu Tử nhớ tới trước hết vẫn là Triệu Trinh. Nghĩ đến Triệu Trinh, Chu Tử lại thêm đau lòng.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Trinh, nàng đã bắt đầu không kiềm chế được mà thích hắn. Vì hắn, cái gì nàng cũng nguyện ý làm, cứ thế kiên nhẫn chăm sóc hắn, hầu hạ hắn, ở bên hắn, không nghĩ tới mấy năm qua mình chỉ sinh bệnh có một lần này, Triệu Trinh lại không biết tiêu dao nơi nào, vứt bỏ mình ở đây. Tâm tình người bệnh đều rất mẫn cảm, Chu Tử cũng thế.
Cho tới bây giờ nàng đều biết địa vị của mình và Triệu Trinh quá chênh lệch, biết rõ Triệu Trinh vô tình lạnh nhạt, nhưng dẫu đã biết thế, vẫn luôn mang theo chút chờ mong của thiếu nữ. Hiện tại nàng một thân mình mình ốm đau liệt giường, Triệu Trinh thì không biết ở nơi nào. Chu Tử hối hận, nước mắt lại chảy ra.
“Bẩm báo Vương gia, thuốc đã muốn sắc xong!”
A? Bên ngoài hình như là tiếng của Triệu Hùng? Chu Tử cảm thấy rất kỳ quái, cố gắng giãy dụa cử động. Nhưng mặc dù đầu óc của nàng tỉnh táo, thân thể lại không hợp tác, cố gắng nửa ngày, căn bản cũng không nhúc nhích được, cuối cùng chỉ đành phải nhắm hai mắt lại.
“Ngươi tỉnh rồi!”
Là giọng của Triệu Trinh! Chu Tử lập tức mở mắt, trong đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng nhìn thấy Triệu Trinh đang bưng bát thuốc tiến vào. Nàng muốn gọi Triệu Trinh, nhưng cổ họng vẫn không thể thốt ra lời.
Triệu Trinh thấy Chu Tử đã tỉnh, bước nhanh tới, đặt chén thuốc lên trên bàn cạnh giường, đi tới cuộn cái chăn, gấp thành cái gối đầu, một tay đỡ Chu Tử dậy, một tay đặt cái chăn vừa gấp dưới thân Chu Tử. Lúc hắn làm những hành động này, hơi khom lưng, cách Chu Tử rất gần. Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn, Chu Tử bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, những hối hận thương tâm thất vọng vừa rồi lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Vào giờ này khắc này, Chu Tử biết rõ ràng, mình thật sự đã rơi vào tình yêu. Nước mắt lại một lần nữa chảy ra. Nàng nhắm hai mắt lại.
Triệu Trinh thu xếp ổn thỏa cho nàng xong, ngồi xuống mép giường. Hắn cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Chu Tử, sau đó bưng chén thuốc lên: “Uống thuốc đi!”
Hắn múc một muỗng thuốc, dùng miệng nếm nếm, lúc này mới đút cho Chu Tử. Bởi vì sốt cao không giảm, môi của Chu Tử khô nứt, lúc nàng hôn mê Triệu Trinh đã đút không ít nước, nhưng vẫn không có hiệu quả. Triệu Trinh cẩn thận đưa muỗng thuốc qua, sợ chạm vào vết thương trên môi Chu Tử.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện hầu hạ người khác, nhưng thật ra hắn lại làm thật nên hình nên dạng.
Đút thuốc xong, hắn cẩn thận dùng khăn lụa lau thuốc nơi khóe miệng cho Chu Tử. Sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài tiếp nhận một chậu nước lạnh mà đưa tới Triệu Hùng, bưng vào. Triệu Trinh vắt một cái khăn lạnh từ trong chậu nước lạnh, gấp lại đặt lên trán Chu Tử.
Chu Tử trợn tròn mắt, nhìn đăm đăm vào mặt hắn, giống như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.
Triệu Trinh cảm nhận được ánh mắt của nàng, thấy nàng đã khôi phục được một chút, trong lòng dễ chịu hơn. Chu Tử đi theo hắn mấy năm nay, chưa từng sinh bệnh bao giờ, cả ngày tung tăng vui vẻ, không ngờ một khi ngã bệnh lại bệnh lợi hại đến vậy.
Hắn rũ mắt xuống, nhớ tới lời đại phu nói, trên mặt có chút xấu hổ. Lần này Chu Tử ngã bệnh, căn bản là bởi vì chuyện phòng the quá độ, nàng là bị chính mình ép quá mức, hư nhược thân thể.
Nhìn sắc mặt Chu Tử tái nhợt, bờ môi khô khốc, lòng Triệu Trinh như bị dao cắt, hắn bỗng nhiên ý thức được, nguyên lai, đây chính là người trong lòng hắn, hắn cứ như vậy mà hành hạ nữ nhân mình yêu.
Triệu Trinh ôm Chu Tử đặt nàng nhích vào bên trong, sau đó xốc chăn lên, nằm xuống bên người nàng. Thân mình Chu Tử vẫn nóng như cũ, chỉ là Triệu Trinh muốn ôm nàng, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể bảo hộ nàng, khiến nàng nhanh khỏi bệnh.
Trước đó, sáng hôm sau hắn mới trở về.
Đi xem xét con đập lớn xong, vừa tới phủ thành phủ Giang Châu, trời liền đổ mưa, đoàn người bị mắc mưa tại phủ thành Giang Xuyên. Cuối cùng, Triệu Trinh bắt đầu lo lắng cho Chu Tử ở trong khoang, hắn biết nếu không được hắn cho phép, không ai dám tiến vào trong khoang của hắn, sợ là Chu Tử đã bị bỏ đói!
Cho nên, mặc dù mưa vẫn chưa ngừng rơi, Triệu Trinh vẫn kiên trì cưỡi ngựa đội mưa chạy về.
Hắn lên thuyền, liền sải bước về khoang của mình. Khi hắn vừa vào trong khoang, Chu Tử đã nóng cháy đến hôn mê sâu, khuôn mặt trắng bệch xanh xao, đôi môi cũng phủ thành màu trắng, hơi thở yếu ớt như có như không. Hắn hết sức kiềm chế bản thân, giơ tay sờ sờ trên người nàng, phát hiện thân thể của nàng nóng đến phỏng tay. Triệu Trinh dùng mọi biện pháp cho nàng uống nước, mỗi lần đều bị chảy ngược ra, uống không được bao nhiêu. Nghĩ đến việc Chu Tử sẽ rời bỏ mình mà đi, Triệu Trinh cảm thấy một trận khủng hoảng, hắn cúi người xuống, ôm chặt lấy Chu Tử, thấp giọng gọi nàng.
Theo lời hắn gọi, lông mi của Chu Tử lông hình như giật giật, nhưng vẫn thủy chung không tỉnh lại. Triệu Trinh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, ôm Chu Tử thật chặt vào trong ngực, không nhúc nhích. Đúng lúc này, Triệu Hùng dẫn Hầu đại phu – đại phu đi theo đoàn quân đến đây. Hầu đại phu y thuật cao minh, chỉ với mấy thang thuốc, hơn nữa còn được Triệu Trinh dốc lòng chăm sóc, Chu Tử chậm rãi khôi phục lại.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Trinh đều đem chính vụ, quân vụ chuyển đến nơi này xử lý. Dùng một tấm bình phong ngăn ra, vừa chăm sóc Chu Tử, vừa xử lý công việc.
Nhờ Triệu Trinh dốc lòng chăm sóc, bệnh của Chu Tử dần dần có khởi sắc. Chờ khi đội tàu tiến vào đất phong của Triệu Trinh, Chu Tử đã hoàn toàn bình phục.
Có thể tung tăng vui vẻ trở lại như bình thường, chuyện đầu tiên Chu Tử làm chính là hỏi Triệu Trinh về bộ quần áo bằng vải thô màu xanh kia của mình, giặt sạch sẽ rồi treo trước cửa sổ, rất nhanh đã được gió sông hong khô. Sau khi nàng mặc quần áo vào, chuyện tiếp theo nàng làm chính là tìm kéo và kim chỉ, sửa lại hai bộ y phục của Triệu Trinh, mặc tạm thời đối phó trước vài ngày.
Lần này Triệu Trinh trở về Nam Cương, bởi vì có một lượng lớn binh lính đồng hành, cho nên trừ bỏ dọc đường tiếp tế quân nhu, hầu như cũng không dừng lại thêm lần nào, vì thế Chu Tử cũng không có cách nào rời thuyền đến các thị trấn dọc bờ sông mà mua quần áo.
Cả một đội tàu, ngoại trừ Chu Tử ra, không có một nữ nhân nào khác, cho nên sau khi khỏi bệnh, lúc thì Chu Tử mặc lại bộ quần áo vải màu xanh khi bị Triệu Trinh tóm về, hai là mặc y phục của Triệu Trinh đã được sửa lại nhưng cũng không vừa người.
Lúc khoác lên người bộ quần áo vảo thô màu xanh kia, nàng còn có thể lên boong thuyền lắc lư, hóng gió một chút, ngắm chút phong cảnh dọc đường. Đợi sau khi tắm rửa thay quần áo, nàng cũng chỉ có thể mặc y phục của Triệu Trinh trốn ở trong khoang ― mặc nam trang đã được sửa, vẫn không nên để người khác nhìn thấy.
Bất quá, cho dù Chu Tử chỉ loanh quanh ở trong khoang trung cũng không buồn chán.
Chu Tử ngã bệnh một lần, Triệu Trinh giống như thiện lương thêm một chút. Chu Tử vừa khỏi bệnh, hắn liền mở hộc tủ, lấy hộp trang điểm và hộp trang sức của nàng ra, trả lại cho nàng.
Chu Tử mừng quýnh, nàng không ngờ Triệu Trinh lại có thể mang những thứ này theo. Đây đều những thứ nàng rất thích a, chẳng qua lúc chạy trốn không có cách nào mang theo, cho nên mới đành phải bỏ lại.
Ban ngày Triệu Trinh phải gặp những tướng lĩnh đóng quân dọc đường và các quan viên chủ quản của cách các châu phủ ở đất phong, còn phải xử lý quân vụ cùng những việc ở đất phong Nam Cương, vô cùng bận rộn, chỉ có buổi tối mới có thể trở về với Chu Tử.
Hôm nay, Triệu Trinh bận rộn cho đến trưa, đến buổi trưa không ở lại dùng cơm, phái Triệu Anh ở lại mở tiệc rượu tiếp đãi mấy vị quan viên kia, tự mình trở về với Chu Tử.
Triệu Trinh vừa vào trong khoang, đã nhìn thấy Chu Tử đang cầm cây bút nằm dài trên bàn viết thư! Triệu Trinh cũng không quấy rầy nàng, tự rót cho mình một ly trà xanh, cầm một quyển sách ngồi ở bàn bên kia, vừa phẩm trà vừa đọc sách, giữa lúc phẩm trà đọc sách chốc chốc cũng liếc mắt mãnh liệt nhìn Chu Tử.
“Thể chữ lệ” của Chu Tử, cũng không rõ chữ, chỉ cảm thấy tròn tròn bẹt bẹt, thoạt nhìn giống một viên bánh trôi, non nớt lại đáng yêu. Chu Tử vừa nghĩ vừa viết, viết rất chậm, chờ khi viết xong một phong thư, đã hết thời gian ngủ trưa.
Nàng vừa dán phong thư, vừa nói với Triệu Trinh: “Nô tỳ nhờ Triệu Hùng sai người mang tới cho muội muội nô tỳ!”
Triệu Trinh cầm sách đọc, không thèm để ý đến nàng.
Một lát sau, Triệu Trinh ngẩng đầu lên, đã không thấy Chu Tử đâu, quay đầu nhìn lại, thì ra Chu Tử đang ngồi trên giường La Hán!
Nàng bày la liệt mọi thứ trên giường La Hán, cầm lấy hộp trang sức, đổ toàn bộ trang sức trong hộp lên giường, sau đó ngồi ở mép giường lựa từ đông sang tây, lại chọn từ tây sang đông, bộ dáng tỉ mỉ chọn lựa.
Triệu Trinh cảm thấy tò mò, cũng không đọc sách nữa, đứng ở bên giường xem Chu Tử đang muốn làm cái gì.
Ánh mắt Chu Tử lướt qua đống đồ trang sức một lần, sau đó đưa tay cầm lấy một đóa Mẫu đơn bằng vàng điểm lá bằng ngọc bích, giơ lên nhìn ngắm xem xét một hồi, vẻ mặt rất nhu hòa, giống như thật là vui sướng. Đặt vật trang sức này qua một bên, Chu Tử lại lấy ra một cây trâm San hô Như ý, quan sát một chút, đặt ở cạnh đóa Mẫu đơn bằng vàng lá điểm ngọc bích kia.
Chu Tử cứ như vậy mà chọn tới chọn lui từng cái một, rốt cục chọn được hết một phần ba hộp đồ trang sức, trong đó đều đã được đặc biệt tuyển chọn, những cây trâm hay đồ trang sức bằng bạc không đáng bao nhiêu tiền của nàng trước kia thì không được chọn.
Chu Tử sắp xếp những vật này ngay ngắn lại, bày thật chỉnh tề trong hộp, sau đó quay đầu lại nhìn Triệu Trinh, trên mặt cười e lệ, kêu một tiếng: “Vương gia…”
Nàng chưa bao giờ vì bản thân mà bày ra vẻ mặt này, cho nên trong lòng Triệu Trinh rất rõ ràng nàng nhất định là vì người khác mà cầu xin.
Quả thực, Chu Tử đi đến phía trước vài bước, mặt khẽ nâng, khóe miệng mỉm cười nhìn Triệu Trinh: “Vương gia, nô tỳ muốn gởi cho muội muội ít đồ…”
Triệu Trinh nhớ tới phong thư nàng viết cả buổi trưa, lại nhìn đến cái hộp trang sức đang kẹp trong khuỷu tay nàng, cảm thấy quả thực phiền toái cực kỳ, hắn cũng không thèm quan tâm tới nàng, nhấc chân định đi ra ngoài: Lão tử không dây dưa với ngươi, chẳng lẽ Lão tử không thể tránh né sao!
Chu Tử vội ngăn hắn lại: “Vương gia, có được hay không ạ?”
Triệu Trinh dùng lỗ mũi “Hừ” một tiếng.
Ở nơi như phủ Bắc Tĩnh vương, nhóm cơ thiếp mặc dù cũng có chút vốn riêng, đồ trang sức linh tinh, nhưng đồ trang sức có chút đặc biệt tinh xảo, đắt giá, đều được ghi lại vào sổ sách. Trước mắt, muội muội của Chu Tử bất quá chỉ là một ca nữ nho nhỏ, hưởng chút sủng ái, lấy đâu ra những thứ đồ này?
Quả thật Chu Tử đã lựa ra những món trang sức tốt nhất của nàng.
Triệu Trinh chưa từng quên những thứ trang sức này trên cơ bản đều là mình đặt mua cho nàng, trong lòng không khỏi có chút chua chua.
Chu Tử nhìn thấu vẻ mặt không tán thành của Triệu Trinh, vội hỏi: “Vậy đưa cho con bé cái gì mới được ạ? Ngân phiếu sao?”
Nàng nói rất ôn nhu, thái độ cực kỳ chân thành, Triệu Trinh lại dứt khoát nói: “Ngươi đưa ngân phiếu cho nàng ta không phải hay hơn mấy thứ này sao?”
“Thì ra là vậy a!” Chu Tử cười cười, vội giơ tay ra trước mặt Triệu Trinh, “Vương gia à, ngân phiếu của nô tỳ đâu?”
Triệu Trinh không ngờ trải qua lần ngã bệnh này, Chu Tử lại dám đùa cợt với mình, trong lòng ngứa ngáy, giơ tay đánh lên móng vuốt nhỏ mà Chu Tử duỗi ra trước mặt mình: “Tự mình tìm đi, tìm được đều cho ngươi là quà tặng!”
“Thật sao?” Chu Tử vẻ mặt kinh hỉ.
“Ừ.” Triệu Trinh chắp tay sau lưng, như ông cụ non bước ra ngoài.
Sau khi Chu Tử nhận được nhiệm vụ Triệu Trinh giao, thêm mười phần động lực, trước tiên nàng không vội vã tìm, mà ngồi một chỗ suy nghĩ: với tính cách của Triệu Trinh, hắn sẽ để ngân phiếu ở nơi nào.
Cuối cùng, nàng suy ra kết luận là: Triệu Trinh lười phí sức lo chỗ cất giấu, nhất định là tiện tay mà để xuống!
Triệu Trinh vừa mới ở trong phòng, vật cuối cùng cầm trong tay là cái gì nhỉ? Chu Tử đảo mắt quanh phòng, rốt cục dừng ngay trên quyển sách mà Triệu Trinh vừa mới lật xem!
Nàng cầm quyển sách lên, phát hiện là một quyển thuỷ lợi nông học nổi tiếng, tên là 《Khải Dân Nông Kinh》. Mở quyển 《 Khải Dân Nông Kinh》này ra, bên trong kẹp một xấp ngân phiếu ― chỉ nhìn đến độ dày, Chu Tử biết còn nhiều hơn số tiền mình bị Triệu Trinh cướp đoạt!