☆Chương 37: Chiến thắng trở về, không biết theo ai
Vương phủ ở Kinh thành và ở Vương phủ Nam Cương có một điểm giống nhau là: rất là… lớn!
Là vô cùng lớn đó.
Còn những chỗ khác thì hoàn toàn không giống.
Vương phủ ở Nam Cương do Nam An vương Triệu Trinh tự mình thiết kế, từ những vật nhỏ như mỗi nhánh cây ngọn cỏ, mỗi đình đài nghỉ chân, đến những công trình lớn như khuôn viên lầu các đều tốn không ít tâm tư, mỗi nơi mỗi góc đều rất đẹp.
Dường như Triệu Trinh không muốn ở lâu dài trong Vương phủ ở kinh thành, nên chỉ dụng tâm sắp xếp nơi mình ở là nội viện của Tùng Đào Uyển, ngay cả Ngoại thư phòng là nơi hắn tiếp khách cũng chỉ được thu dọn qua loa. Mặt khác, trừ những phòng không thể không sửa sang như phòng của quản gia, nha hoàn, nô tài, các phòng khác căn bản đều không quan tâm, trên cơ bản đều là phòng trống không.
Cho nên Chu Tử mới cảm thấy kỳ quái. Đi được một đoạn đường thật xa, rốt cục cũng đến được cửa lớn của chính phòng.
Trước cửa lớn, có hai ma ma và hai tiểu nha đầu đang ngồi trong phòng Trị sự. (trước cửa lớn của viện nào luôn có phòng Trị sự, là nơi các nha hoàn hay ma ma ngồi chờ để sai xử hay thông báo công việc)
Hai ma ma này một béo một gầy, mặc y phục bằng gấm, nhìn qua cũng thực danh giá. Hai tiểu nha đầu hơi nhỏ tuổi, bộ dáng khoảng mười một mười hai tuổi.
Chu Tử cùng Ngân Linh bước lên phía trước nói rõ mục đích đến đây với hai vị ma ma.
Hai vị ma ma một gầy một béo này vừa nghe đến cái tên “Chu Tử”, thì vẻ mặt đều có chút biến đổi, ma ma gầy nói: “Cô nương đợi một chút, bọn ta đi vào thông báo trước đã!”
Chu Tử vội khiêm tốn: “Ma ma quá khách khí rồi, cứ gọi ta là Chu Tử là được!”
Vị ma ma gầy đi vào, liền giống như Hoàng Hạc “một đi không quay lại” nữa. (*)
(*) nguyên văn câu thơ: “Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản”, trong bài thơ “Hoàng Hạc lâu” của Thôi Hiệu.
Chu Tử và Ngân Linh hết chờ lại đợi, chờ muốn mỏi mòn, rốt cục không nhịn được gọi ma ma béo ra. Trên mặt ma ma béo nặn ra một nụ cười trừ: “Hai tiểu thư nhà chúng ta. Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư còn đang dùng cơm trưa, cô nương chờ thêm một lát vậy!”
Chu Tử mỉm cười gật đầu, cùng Ngân Linh tiếp tục chờ. Lại đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy ma ma gầy chầm chậm đi ra: “Được rồi! Hai vị tiểu thư đã dùng cơm xong, hai vị cô nương có thể đi vào!”
Chu Tử và Ngân Linh đều cảm thấy hai vị Cao tiểu thư này thật kiêu ngạo, nhưng cũng không lên tiếng, đi theo ma ma gầy vào trong.
Đến cửa chính phòng, Chu Tử nhìn thoáng vào trong, phát hiện trong phòng đã được sắp xếp bày biện tương đối ổn thỏa, trên cửa sổ bên ngoài dán vải bông nhuộm cỏ xuyến màu xanh nhạt nổi tiếng là quý hiếm, bên trong lót gạch lưu ly, tất cả đồ nội thất đều bằng gỗ lim, trên tường treo tranh chữ của học giả nổi tiếng — đoán chừng lần trang hoàng sửa sang này tốn không ít bạc a.
Sau khi đi vào, Chu Tử hơi hơi ngẩng đầu, thấy phía trên chính phòng hai vị tiểu thư một trái một phải ngồi ở hai bên.
Vị ngồi bên trái, bộ dáng khoảng chừng hai mươi hai – hai mươi ba tuổi, mắt hạnh mày ngài, da thịt có hơi đầy đặn, trên người mặc áo bào dài chấm gót bằng tơ mỏng thêu hoa văn loan phượng màu đen, váy lụa trắng xen lẫn ánh vàng.
Vị ngồi bên phải có khuôn mặt rất nhỏ hắn, mắt nhỏ lông mày mảnh, gầy đến dọa người, bởi vì rất gầy nên không đoán chính xác được độ tuổi, chắc sẽ không hơn mười sáu — hình như cũng chính là vị tiểu thư đã gặp trong phòng của Cao Đại phu nhân. Nàng hôm nay mặc áo gấm đỏ thẫm quét đất, váy vàng kim phủ dài, chẳng qua nàng ta vừa gầy vừa nhỏ, nhìn có vẻ như không chống đỡ nổi lớp y phục tươi tắn khí phái này.
Chu Tử đoan đoan chính chính nhún người, hành lễ đúng mực: “Nô tỳ Chu Tử bái kiến Nhị biểu tiểu thư, Tứ biểu tiểu thư!”
Ngân Linh ở phía sau cũng hành lễ theo.
Hai vị biểu tiểu thư mỗi người bưng một chung trà, hé nắp chậm rãi uống, ai cũng không muốn mở miệng kêu Chu Tử và Ngân Linh đứng dậy.
Chu Tử vẫn không ngẩng đầu, cứ như vậy nửa quỳ nửa ngồi ở đó. Loại tư thế này rất khó chịu, nhưng Chu Tử cũng không xem là gì, loại đối xử này nàng đã sớm đoán được.
Vị lớn tuổi hơn – Cao Nhị tiểu thư nhìn đường muội(*), thấy nàng vẫn đang nghiêm túc uống trà, không có ý kêu Chu Tử đứng lên, liền cười cười nói: “Đứng lên đi!”
(* “biểu”: chỉ những người bên họ ngoại, thường dùng: biểu tỷ, biểu ca, biểu muội… – “đường”: chỉ những người bên họ nội, thường dùng: đường muội, đường ca, đường tỷ…)
Lúc này Chu Tử và Ngân Linh mới đứng dậy.
Đây là lần đầu Cao Nhị tiểu thư – Cao Diễm mới nhìn thấy nha đầu thông phòng của Trinh biểu đệ. Trước đây thường nghe người ta nhắc tới, nói là đi ra từ trong phủ mình, gặp nha đầu vú già nào trong phủ cũng đều nói là rất xinh đẹp, hôm nay nhìn thấy, bất quá chỉ có thế, toàn là phóng đại thôi!
Nàng chỉ thấy Chu Tử này vóc dáng rất cao, làm mất đi vẻ yêu kiều mảnh mai của nữ nhân; đường nét khuôn mặt rõ ràng, đánh mất vẻ dịu dàng mềm mại của nữ tử; quần áo trang sức vô cùng mộc mạc, mất đi vẻ hoa lệ lộng lẫy của nữ tử — tóm lại, chả biết tại sao ai cũng nói nàng ta đẹp.
Nàng vốn nghĩ, đại khái là vì Trinh biểu đệ không thích nữ sắc, nguyên do trong phòng chỉ được có một nha đầu thông phòng, nên chọn người ‘vì ít nên hiếm’ thôi.
Cao Tứ tiểu thư – Cao Quân, là con gái dòng chính của phủ Thượng thư, nhà mẹ là phủ Thái Bình Hầu, xuất thân cực vì cao quý, lại được mẫu thân cưng chiều, dưỡng thành tính tình không coi ai ra gì. Bởi vì nàng quanh năm ốm yếu, cho nên tự xưng là “Băng mỹ nhân”, chán ghét nhất là những sinh vật giống cái vui vẻ bừng bừng sức sống. Khi nàng còn nhỏ đã được Cao Đại phu nhân tự mình dạy dỗ, cho nên rất coi trọng tôn ti trật tự, phân chia chủ tớ rất rõ, đối với tiểu thiếp thông phòng mê hoặc chủ tử thì càng xem thường.
Nay lại nhìn thấy Chu Tử, nàng vẫn vô cùng chán ghét, trong lòng rất ngạc nhiên về khiếu thẩm mỹ của Trinh ca ca, cuối cùng suy đoán ra: tất cả là vì con nha đầu này nịnh nọt câu dẫn Trinh ca ca.
Chu Tử không có thuật đọc tâm, chỉ thành thành thật thật thỉnh an, cũng không nói nhiều. Nàng vốn nghĩ hai vị biểu tiểu thư này sẽ hỏi gì đó, đến lúc đó mình nên trả lời thế nào mới tốt đây. Ai ngờ hai vị đại thần tôn quý này: một thì cười tủm tỉm, híp mắt quan sát mình; một lại hếch mắt lên trời khinh bỉ mình, cũng không nói gì.
Vì thế, nàng bộ dạng phục tùng khép mi buông mắt, cúi đầu cũng sắm vai khúc gỗ mộc khó đẽo.
Cuối cùng, Cao nhị tiểu thư mỉm cười gọi nha hoàn của mình: “Mỹ Liên, lấy hai bao lì xì thưởng cho hai nha đầu này!”
Cao Nhị tiểu thư vừa mở miệng, Cao Tứ tiểu thư vẫn đang đánh lôi đài cùng nàng cũng mở miệng: “Thanh Ca, lấy hai bộ vòng tay lại đây, thưởng!”
Sau khi Chu Tử ra khỏi cửa lớn chính phòng, thắt lưng vẫn ẩn ẩn đau, sau lưng ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh, bước ra ngoài gió vừa thổi qua, bất giác thấy hơi lạnh rùng mình. Nàng và Ngân Linh bộ dáng rất là cung kính nâng phần thưởng của hai vị biểu tiểu thư, quy củ một trước một sau quay về Tùng Đào Uyển.
Chu Tử nghĩ mình cũng không phải là cơ thiếp chính thức của Triệu Trinh, cho nên mỗi ngày cũng không cần phải đi đi về về đến thỉnh an hai vị biểu tiểu thư, hàng ngày ở lỳ trong Tùng Đào Uyển thành thành thật thật thêu thùa may vá.
Nàng cũng bắt đầu lo lắng, hai vị biểu tiểu thư còn chưa lên làm chính thê của Triệu Trinh, mà đã kênh kiệu như vậy rồi, tương lai nếu có một trong hai người lên làm Vương phi, cuộc sống về sau của mình sẽ rất vất vả a!
Nếu Vương phi tương lai xem mình như chó như mèo, nhìn cũng không thèm nhìn, nói không chừng còn tốt hơn a! Nàng bắt đầu nghiêm túc lo lắng cho tương lai của mình.
***
Mười lăm tháng hai, Nam An Vương gia Triệu Trinh tiêu diệt phản tặc, chiến thắng trở về.
Đầu tiên hắn vào cung diện kiến Thánh Thượng, lại phụng ý chỉ của Thánh Thượng đến thăm Quý phi nương nương, cuối cùng đến lúc quay về Vương phủ đã là giữa trưa.
Vương phủ ở kinh thành huy động toàn bộ lực lượng nghênh đón Vương gia thắng trận trở về, Triệu Trinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy hai vị biểu tỷ và biểu muội dẫn đầu mọi người trong phủ quỳ mọp xuống, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, chau mày.
Bất quá mặt hắn luôn luôn không chút biểu cảm, hơn nữa mọi người nghênh đón hắn cơ hồ đều cúi mọp đầu, cho nên không ai nhìn thấy cả.
Đã hơn năm tháng Chu Tử không gặp hắn, dĩ nhiên là rất mong nhớ, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, nên trên mặt không dám biểu lộ một chút mảy may cảm xúc. Nàng chưa bao giờ chủ động nhắc đến Vương gia, ngay cả ở trước mặt Ngân Linh cũng không đề cập đến, sợ bị người có ý đồ nghe được.
Hiện tại Vương gia đã trở lại, Chu Tử quỳ gối trong đám người phía sau, trong lòng vừa đắng vừa ngọt vừa vui vừa buồn, tóm lại, cảm xúc hỗn độn.
Hành lễ xong, lúc tất cả mọi người đều đứng dậy, nàng len lén nhìn về phía Triệu Trinh, phát hiện Triệu Trinh như trưởng thành hơn, nét mặt chín chắn hơn một chút. Nàng đang nhìn lén, thình lình Triệu Trinh cũng nhìn về phía nàng, hai người ánh mắt giao nhau khiến tim Chu Tử bắt đầu đập nhanh, vội dời ánh mắt.
Triệu Trinh xuống ngựa, ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng của hắn quét đều qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Chu Tử đang đứng ở đám người cuối cùng.
Chu Tử mặc áo váy lụa mỏng màu trắng ánh kim, quần áo có hơi cũ, so với hai vị biểu tỷ biểu muội khoác áo lông chồn thì ăn mặc có chút đơn bạc, lúc này nàng buông mi cúi mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Trinh chăm chú nhìn nàng, cuối cùng cảm thấy như vậy sợ sẽ gây chú ý, vừa muốn dời tầm mắt thì thấy Chu Tử khẽ nghiêng mặt, lặng lẽ dò xét hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Tử lập tức lại cúi đầu.
Triệu Trinh không nói nhiều lời, trực tiếp bảo mọi người giải tán trước, mình quay về Tùng Đào Uyển tắm rửa thay quần áo, ngày mai lại triệu kiến hạ nhân. Nói xong, hắn lập tức đi về hướng Tùng Đào Uyển.
Chu Tử biết mình nên theo sau, nhưng lại cảm thấy làm vậy sẽ trở thành mục tiêu quá rõ ràng, đang phân vân khó xử, Hồ ma ma đã dẫn đầu nhóm người, theo Vương gia về Tùng Đào Uyển. Lúc này Ngân Linh cũng đi theo, khi đi ngang qua Chu Tử, nàng dùng bả vai huých Chu Tử một cái. Chu Tử liền vội vàng đi theo.
Gần năm tháng không gặp, Chu Tử cảm giác Triệu Trinh trở nên vừa quen thuộc vừa xa lạ, không biết nên phải đối mặt với Triệu Trinh như thế nào.
Triệu Trinh đứng ở trong phòng ngủ cởi quần áo, Chu Tử vội vàng tìm quần áo sạch sẽ cả trong lẫn ngoài cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh muốn đi tắm, Chu Tử vội vàng đưa quần áo, sau đó lui xuống.
Triệu Trinh tắm rửa xong đi ra, đứng ở trước mặt Chu Tử chờ Chu Tử lau khô tóc cho mình, Chu Tử lại đưa khăn bông lên, sau đó lui ra ngoài dặn dò tiểu nha đầu chuẩn bị điểm tâm.
Triệu Trinh tự mình lau khô tóc, cố ý cầm cây lược ở trên bàn trang điểm của Chu Tử, đưa cho Chu Tử, ý bảo Chu Tử chải đầu đeo quan ngọc cho mình, Chu Tử đặt cây lược xuống lại, lấy cây lược bằng ngọc của Triệu Trinh ra.
…
Loại tình hình này vẫn tiếp tục đến tối, Triệu Trinh cởi quần áo nằm tựa trên giường đọc sách, hắn là đang đợi Chu Tử chủ động ôm ấp yêu thương, nhưng một quyển sách đã rầm rào lật hết rồi, lại nhìn qua Chu Tử, nàng đang đứng ở bên ngoài nghiêm túc buông tay chờ chủ tử dặn dò!
Vì vậy, Triệu Trinh vẫn luôn bị vắng vẻ xa cách từ giữa trưa đến ban đêm liền phẫn nộ rồi.