Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 2 – Chương 26

Trước Sau

break
☆Chương 26: Cự tuyệt cầu hoan, Triệu Trinh ê ẩm



Triệu Anh cất cao giọng nói: “Bẩm báo Vương gia, nô tài đã đón Chu Tử cô nương về!”

Triệu Trinh xoay người lại, mắt phượng bình tĩnh như nước nhìn lướt qua Chu Tử đang vén rèm che trước cửa xe, trong ánh mắt ngầm mang cảnh cáo, sau đó lại xoay người sang chỗ khác lắng nghe mỹ nữ nói chuyện.

Trong khoảnh khắc nghe Triệu Anh bẩm báo kia, Chu Tử thấy được gương mặt mình ngày nhớ đêm mong suốt một tháng qua, hơn nữa bị cặp mắt phượng trong trẻo gợn sóng kia nhìn lướt qua. Tiếp thu được ánh mắt ngầm ý cảnh cáo không tiếng động của Triệu Trinh, cái mông của Chu Tử theo phản xạ mà tê rần, tay nàng run run vội buông rèm xuống.

Chỉ bằng một cái liếc mắt kia, nàng cảm thấy Triệu Trinh lại gầy đi một chút, cũng đen hơn một chút — xem ra, gần một tháng hành quân cấp tốc thật không dễ chịu a!

Nếu là trước kia, Chu Tử nhất định sẽ đau lòng, nhưng lúc này nhìn thấy mỹ nữ kia thì đang ghen tuông ngập đầy, điều Chu Tử nghĩ đến chính là: Hừ, mặt bị phơi nắng đen thui thùi lùi còn không ở nhà dưỡng cho trắng đi, lại chạy đến khêu gợi quyến rũ mỹ nhân (nàng đã quên là Triệu Trinh ra bến tàu đón nàng về )!

Chu Tử đang trầm tư, cảm thấy tay bị vỗ nhẹ nhẹ một chút, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Hồ ma ma mang theo ý cười. Chu Tử cũng miễn cưỡng nở nụ cười, biết là nên xuống xe thỉnh an Vương gia.

Sau khi Hồ ma ma đi xuống, nàng và Ngân Linh cũng xuống xe. Chu Tử lúc này đã bình tĩnh lại, đi theo Hồ ma ma, rất có quy củ hành lễ thỉnh an Triệu Trinh.

Tròng mắt Triệu Trinh liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Chu Tử, bái kiến Vương tiểu thư đi.”

Vì thế Chu Tử lại cùng Hồ ma ma và Ngân Linh bái kiến Vương tiểu thư.

Ngược lại tính tình vị Vương tiểu thư này lạnh lùng không thích nói chuyện, chỉ nói một tiếng “Thưởng”, nha hoàn lập tức cầm mấy cái hà bao đưa qua.

Chu Tử tiếp nhận hà bao, rồi cùng Hồ ma ma và Ngân Linh cảm tạ ban thưởng. Lúc này mới đứng thẳng lưng dậy, bất quá vẫn cúi mắt rũ mi không thưa không nói, lẳng lặng đứng một chỗ.

Đến gần, nàng mới phát hiện vị Vương tiểu thư này thật sự rất đẹp, vóc người cao mảnh mềm như liễu yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, thanh lệ như tiên, ăn mặc khiêm tốn lại xa hoa — trên trâm vàng rũ xuống mấy hạt châu, ban ngày nhìn ảm đạm không rực rỡ nhưng thật ra lại là Dạ Minh châu, Chu Tử đã nhìn thấy mấy viên trên kệ chứa đồ của Triệu Trinh, chỉ có một viên lớn hơn viên ngọc trên búi tóc của Vương tiểu thư, những viên khác đều nhỏ hơn một chút.

Chu Tử cảm thấy, vị Vương tiểu thư này là loại xinh đẹp thực trong trẻo nhưng lạnh lùng, dùng cái gì để hình dung nhỉ? Chu Tử yên lặng nghĩ, cuối cùng rốt cục tìm được từ thích hợp để hình dung — “Tuyết bay lả tả hoa Mai rộ, thanh lãnh trăng đêm nở đóa Quỳnh” — đẹp như vậy, lạnh như vậy, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể lại gần khinh nhờn được.

Vương tiểu thư nhìn Nam An Vương gia, trong con ngươi vô cùng xinh đẹp chứa chan muôn vàn lời muốn nói, nhưng đều không nói. Hai người yên lặng nhìn nhau không nói gì, hồi lâu nàng mới lên tiếng: “Trinh ca, từ lúc từ biệt hôm Đoan Ngọ, vậy mà đã sáu năm không gặp…”

Triệu Trinh gật đầu. Hắn ngước nhìn mặt trời trên cao, cuối cùng xác định đã là giờ Ngọ hai khắc, vì thế trầm giọng nói: “Cũng không còn sớm, hay là cùng về đi?”

Nghe thấy hắn nói như vậy, Vương tiểu thư mắt sáng rực lên, chợt cúi đầu nói: “Tích Trân tuân mệnh.”

Nha hoàn của Vương tiểu thư tiến lên trước, đỡ Vương tiểu thư lên xe.

Chu Tử vẫn đang trầm tư: Màn trình diễn vừa rồi chính là “Cầm tay đẫm lệ nhìn nhau, lời thốt ra bỗng dưng ngưng nghẹn” sao? Quả thật là có tình nhân yên lặng nhìn nhau a, không nói lời nào, im lặng nhưng có hơn trăm ngàn lời nói a…

Chu Tử ăn dấm chua rồi.

Triệu Trinh cũng đi ra khỏi đình, đứng ở ven đường nhìn Vương tiểu thư lên xe. Xe của Vương tiểu thư vừa rời đi, Triệu Trinh mắt phượng đảo qua, phát hiện Chu Tử còn ngây ngốc nhìn theo xe Vương Tích Trân, vì thế hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Còn không lên xe, không đói bụng sao?”

Lúc này, Triệu Hùng lanh lợi đã dắt Ô Vân Đạp Tuyết của Vương gia lão nhân gia nhà hắn lại đây. Triệu Trinh xoay người lên ngựa, giục ngựa mà đi, không quan tâm Chu Tử sống chết như nào. Chu Tử nhìn bóng dáng cao to của hắn ngồi trên lưng ngựa, muốn dậm chân, lại không dám, rốt cục vẫn cùng Hồ ma ma và Ngân Linh bước lên xe.

Xe ngựa của Vương tiểu thư ở phía trước, Triệu Trinh theo sát phía sau xe ngựa của Vương tiểu thư, đi chậm hơn một bước chính là ngựa của Triệu Hùng, cuối cùng là xe ngựa chở Chu Tử.

Sau khi vào cửa thành, ban đầu xe ngựa của Vương tiểu thư vẫn đi cùng bọn họ, đến đầu đường của phường Phúc Hựu, từ trong khe màn Chu Tử nhìn thấy Triệu Trinh thúc ngựa tiến lên, cách cửa sổ nói câu gì đó với Vương tiểu thư, sau đó liền quay đầu ngựa đi về hướng nam.

Triệu Anh cùng phu xe lập tức đánh xe đi theo.

Bởi vì có Hồ ma ma và Ngân Linh ở đây, Chu Tử không dám vén rèm lên xem, vì thế mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thành thành thật thật ngồi yên một chỗ.

Triệu Hùng lại nói không ngừng: “Thánh Thượng vốn không cho phép Thân vương có dinh thự ở kinh thành, lần này phá lệ khai ân, cho phép Vương gia mua một tòa nhà ở sườn phía đông của giáo trường (*), khoảng cách gần giáo trường như vậy, Vương gia lui tới thị sát cũng thuận tiện! Tòa nhà rất lớn, chính là không biết nên thu xếp thế nào, nên chúng ta đều ngóng trông Chu Tử cô nương, à, Hồ ma ma nhanh chóng tới đây!”

(* giáo trường: nơi huấn luyện binh sĩ thời xưa)

Hồ ma ma nở nụ cười, trêu ghẹo nói: “Ma ma ta thì có thể làm cái gì đây? Chỉ sợ ngươi lại không vừa ý!”

Triệu Hùng cười nói: “Dinh thự trong kinh thành, nội quản gia chính là lão nhân gia Hồ ma ma ngài, còn ngoại quản gia chính là kẻ bất tài Triệu Hùng ta, đã phụ lòng Vương gia coi trọng rồi, bà nhìn đi, mặc dù Vương gia chúng ta đến kinh thành chưa được ba ngày, nhưng trong trong ngoài ngoài lại dồn không ít chuyện, không phải là đang chờ lão nhân gia ngài đến lo toan sao!”

Chu Tử nghe Hồ ma ma cùng Triệu Hùng nói chuyện, cảm giác thấy không qua bao lâu, tốc độ của xe ngựa dần chậm lại, rồi ngừng lại hẳn. Lúc này, nàng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đồng thanh thỉnh an “Bái kiến Vương gia”, biết là đã đến cửa lớn của tân Vương phủ ở kinh thành.

Rất nhanh, xe ngựa lại tiếp tục về phía trước, đại khái mất thời gian một chung trà nhỏ, mới ngừng lại.

Chu Tử vừa xuống xe, đã sớm không thấy bóng dáng Vương gia. Triệu Anh chỉ huy mấy gã nô tài giúp các nàng đưa hành lý vào chỗ ở. Viện mà các nàng ở gọi là “Tùng Đào Uyển”.

Quy mô của Tùng Đào Uyển này rất giống với Diên Hi cư ở phủ Nam An vương, lớn nhỏ cũng không khác lắm, đều là kết cấu ngoại viện bao bọc nội viện.

Hồ ma ma và Ngân Linh được an bài vào ở phòng Trị sự ngay cửa ngoài nội viện, Triệu Anh trực tiếp dẫn Chu Tử vào nội viện, đem hành lý của Chu Tử để ở phòng ngủ chính trong nội viện.

Sau khi Triệu Anh rời đi, Chu Tử nhìn lướt qua một chút, phát hiện đây là phòng ngủ của Triệu Trinh, căn phòng rất lớn, nhưng rất trống trải, trừ bỏ giường ngủ thì còn lại án thư (bàn đọc sách), tủ treo quần áo, bàn trang điểm, kệ chứa đồ, đồ vật này đó… đều không có. Chu Tử thấy Triệu Hùng nói quả thật không sai, thật sự là vừa mới mua tòa dinh thự này liền chuyển vào ở mà.

Chu Tử đang thu thập hành lý, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Triệu Hùng: “Chu Tử cô nương, nước ấm đã chuẩn bị tốt rồi, đặt ở phòng tắm sau phòng ngủ đấy!”

Chu Tử vừa nghe, lập tức cảm thấy cả người cũng có chút khó chịu, thu dọn quần áo tắm rửa rồi đi đến phòng tắm.

Tắm rửa xong, Chu Tử vừa lau tóc dài vừa bước ra ngoài, mới vừa ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy Triệu Trinh đang đứng trước giường trong phòng ngủ thay quần áo!

Triệu Trinh nghe được tiếng bước chân Chu Tử, hắn vừa cởi thắt lưng ngọc bích, rồi cởi áo choàng tơ tằm mềm mại màu trắng thêu mây màu bạc xuống, vừa nói mà không cần quay đầu lại: “Cơm trưa đã dọn xong rồi!”

Chu Tử cung kính đáp một tiếng “Dạ!”.

Chu Tử lại có thể cung kính như vậy? Triệu Trinh nhất thời có chút kinh ngạc, xoay người nhìn Chu Tử.

Hắn phát hiện Chu Tử vừa mới tắm rửa xong, tóc dài còn hơi ướt, có chút uốn lượn, nàng cúi đầu, mái tóc đen thật dài liền uốn lượn rũ xuống.

Chu Tử cảm giác được Triệu Trinh đang chăm chú nhìn mình, ngẩng đầu lên.

Đôi mắt to trong suốt của Triệu Trinh âm u nhìn nàng, bờ môi mọng đỏ tươi ướt át, nhất thời có chút động tình, không nói không rằng bước lên phía trước bế nàng ôm vào lòng, sải bước về phía màn giường.

Một tháng không gặp, Triệu Trinh có chút không kiềm chế được, đặt Chu Tử lên giường, mình thì đè lên, áp xuống bờ môi mọng của Chu Tử mà hôn.

Môi của Triệu Trinh hôn lên Chu Tử có hơi lạnh, Chu Tử dùng sức giãy dụa không cho hắn tới gần.

Triệu Trinh nhất thời kinh ngạc, cánh tay buông lỏng một chút, Chu Tử lúc đó liền giãy ra, nằm trên giường đưa lưng về phía hắn.

Triệu Trinh nhìn lưng Chu Tử, rất là khó hiểu kỳ quái a!

Một tháng nay đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Sao Chu Tử trở nên lạnh nhạt với hắn như vậy?

Bình thường cho dù là mùa hè, chỉ cần là ở trong phòng ngủ, mặc kệ là nóng đến thế nào Chu Tử đều có thể ôm liền ôm có thể hôn liền hôn, liều mạng cọ sát lên người hắn, nhưng bây giờ lại không muốn hắn thân cận, cự tuyệt hắn thân thiết, còn đưa lưng về phía hắn nữa chứ! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nàng xem trọng… Coi trọng cái vị Nhị hoàng huynh không đáng tin cậy kia của mình…

Sau khi Triệu Trinh tự mình nghĩ quẫn, cảm thấy vô cùng khó chịu, phi thường khó có thể chấp nhận được, hắn duỗi cánh tay dài ra, từ phía sau ôm lên thắt lưng Chu Tử, kéo Chu Tử vào trong lồng ngực mình.



Quay lại Mục lục

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc