Triệu Trinh cầm bộ dụng cụ kia, thuần thục gỡ sạch gạch cua và thịt cua đút cho Chu Tử ăn.
Chu Tử vui vẻ, vừa nhấm nháp mỹ vị hưởng thụ cảm giác được Vương gia hầu hạ, vừa giơ ngón tay cái lên luôn miệng khen ngợi: “Vương gia, ngài thật lợi hại! Đồ phức tạp như vậy cũng có thể dùng thành thạo a!”
Triệu Trinh được nịnh hót cả người lâng lâng, đắc ý nói: “Loại công cụ này mà phức tạp cái gì, ngươi còn chưa được chứng kiến ta chế tạo đao kiếm cung nỏ đó!”
“Vương gia, ngài thật sự biết chế tạo đao kiếm cung nỏ sao?” Chu Tử thật kinh hãi.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Chu Tử mở to như viên ngọc lấp lánh, trong lòng Triệu Trinh cực kỳ thỏa mãn, vừa đút gạch cua cho Chu Tử ăn, vừa nói: “Ăn xong cơm chiều ta dẫn ngươi đến Ngoại thư phòng xem!”
Miệng Chu Tử bị hắn đút một muỗng gạch cua, không kịp nói chuyện, liền ngậm miệng dùng sức gật gật đầu. Nghĩ lại, sợ Triệu Trinh đổi ý, cuống quít đứng dậy nói: “Vương gia, nô tỳ ăn no rồi, chúng ta đi xem đi!”
“Ăn thêm chút nữa đã!” Triệu Trinh ra hiệu ý bảo nàng ngồi xuống, lột tiếp cho nàng một con cua khác.
Hôm nay Triệu Trinh phá lệ hòa ái dễ gần, Chu Tử sợ hắn sẽ lập tức thay đổi, vội vàng thành thành thật thật ngồi xuống, chỉ chăm chú mở lớn miệng bắt chước chim con chờ chim mẹ đút, thỏa mãn ý thích hiếm hoi ‘muốn làm chim mẹ’ của Vương gia.
Ăn cơm tối xong, lau tay sạch sẽ, Triệu Trinh bảo Chu Tử mang theo một cái đèn lồng pha lê đến, cầm trong tay, dẫn Chu Tử đi đến Ngoại thư phòng của hắn.
Từ trong viện đến Ngoại thư phòng, khoảng cách tương đối khá xa. Bởi vì đã khuya rồi, trong Vương phủ trừ những người trực đêm đang gác cửa ra, không ai không có việc gì mà đi lung tung cả. Xách đèn lồng đi thật lâu, Triệu Trinh và Chu Tử không gặp ai trên đường.
Triệu Trinh cũng không nóng nảy, chậm rãi dẫn Chu Tử đi tiếp.
Vương phủ thật sự quá lớn, lại trồng đầy hoa và cây cảnh, nơi nơi đều có phong cảnh riêng đặc sắc. Lúc này đã gần đến tiết Trung thu, trên trời lộ ra một vầng trăng tròn chói lọi, chiếu lên toàn bộ Vương phủ sáng như ban ngày. Cơ hồ mỗi ngày Triệu Trinh đều đi con đường này, nên rất là quen thuộc, dọc theo đường đi còn không ngừng chỉ trỏ cho Chu Tử.
“Đây là một bụi hoa Mẫu đơn lớn, Mẫu đơn ra hoa vào mùa xuân, lúc này không đúng mùa, chỉ còn lại có lá cây xanh mượt!”
“Vườn hoa nhỏ này gọi là Lăng Tiêu(*) uyển, bởi vì bên trong có một giàn hoa Lăng Tiêu mọc che kín hành lang nên gọi là vậy.”
“Đừng thấy nơi này dưới ánh trăng nhìn có vẻ âm u tĩnh mịch, thật ra thì trong rừng cây này có một tòa Tiểu lâu, bên ngoài Tiểu lâu treo đầy dây thường xuân, mùa hè bên trong rất mát mẻ, nếu ngươi muốn thì mùa hè sang năm chúng ta sẽ vào đó ở!”
“Đây là đài Bích Sam, xây bên bờ hồ, một bên là rừng thông bao la, một bên là mặt hồ sóng gợn lăn tăn, ở trên đó rất mát mẻ, lại dễ dàng trờ chuyện.”
“…”
Sau khi hai người đi đến Ngoại thư phòng, Triệu Trinh quay qua Chu Tử nghiêm túc nói: “Việc ta làm tiếp theo đây, ngươi phải nhớ kỹ!”
Chu Tử không biết dụng ý của hắn, nhưng vẫn nghe theo “Mọi điều Vương gia nói đều là đúng, Mọi điều Vương gia làm đều là chính xác” hai từ “Mọi điều” mù quáng hùa theo, dùng sức gật đầu lia lịa.
Triệu Trinh thấy bộ dạng ngây ngốc hồ đồ của nàng cực kỳ đáng yêu, vỗ vỗ lên đầu nàng một chút, giơ cao đèn lồng pha lê trong tay, chiếu lên bức tường mọc đầy cây tường vi, xoay người đẩy một khối đá trên tường, bức tường chậm rãi tách ra, xuất hiện một cửa ngầm.
Sau khi vào cửa ngầm, Chu Tử mới phát hiện bên trong là một phòng thật to chứa đầy binh khí, dụng cụ.
Phòng chứa binh khí của Triệu Trinh rất lớn, bên tay trái là kệ chứa dụng cụ và tư liệu đặt dựa sát tường, bức tường ở giữa là kệ bày thành phẩm của Triệu Trinh chế tạo được, góc tường bên phải đặt mấy sọt than đá, kế bên là một lò rèn có đầy đủ dụng cụ.
Chu Tử vừa vào cửa liền sợ ngây người, chạy thẳng đến kệ thành phẩm ở giữa phòng. Trên kệ bày đủ loại vũ khí: đao, kiếm, đoản kiếm, cung nỏ, tên lông vũ…, linh tinh, còn có một ít loại vũ khí mà Chu Tử không biết tên gọi là gì, ví dụ như một loại vũ khí mà mũi nhọn trên đầu thì phân nhánh phần thân và đuôi vẫn thẳng và bén nhọn, nhưng tách ra ghép lại thì biến thành một cái móc.
Triệu Trinh thấy Chu Tử chú ý đến loại vũ khí này, cầm lên giới thiệu với Chu Tử phương pháp chế tạo, kỹ thuật và cách dùng nó như thế nào.
Lúc này Chu Tử đã muốn phục Triệu Trinh sát đất rồi, mở to hai mắt nhìn Triệu Trinh, không biết nói lời gì cho tốt — thằng nhãi này đâu phải là Vương gia lục đục đấu đá gì a, chẳng phải đơn giản chỉ là thiên tài chế tạo vũ khí thôi sao!
Triệu Trinh nhìn bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối của nàng, cảm thấy phi thường đáng yêu, chợt cúi đầu hôn một cái lên đôi môi đang hé mở của nàng: “Toàn bộ Vương phủ đều là do ta thiết kế đấy! Dẫn ngươi đi xem phòng thiết kế của ta nhé!”
Chu Tử bất ngờ bị hắn hôn một cái, lập tức lâng lâng — đây chính là nụ hôn đầu tiên của nàng và Triệu Trinh a!
Triệu Trinh vừa thấy nét mặt mơ màng của Chu Tử, nhéo một cái lên tay nàng, nhắc nhở Chu Tử chú ý động tác của mình, sau đó tìm thấy một cuốn sách hơi đóng bụi không nổi bật lắm trên cái kệ bên trái, ấn một cái, sau cái kệ đựng tài liệu bên trái xuất hiện một cái cửa ngầm. Triệu Trinh kéo tay Chu Tử đi vào bên trong.
Đầu óc đang choáng váng liền bị Triệu Trinh kéo đến trong phòng thiết kế. Triệu Trinh đi vào, trước hết để Chu Tử xem qua, sau đó ấn một cái vào hốc tường, trên tường liền xuất hiện một cái cửa sổ.
Triệu Trinh một tay lôi kéo Chu Tử, một tay nhấc đèn lồng chiếu rọi vào cho Chu Tử xem. Chu Tử nhìn thấy, thì ra bên ngoài cửa sổ là một bụi cúc xanh mơn mởn, phía trên điểm xuyết vô số nụ hoa chưa nở.
“Ngoài cửa sổ chính là sân ngoài thư phòng của ta!” Sau đó Triệu Trinh đóng cửa sổ, quay đầu nghiêm túc nói với Chu Tử: “Ngươi làm lại một lần đi!”
Sau khi Chu Tử đóng mở thành thục mấy gian mật thất này, Triệu Trinh mới dẫn nàng tham quan phòng thiết kế.
Phòng thiết kế cũng không lớn lắm, dựa vào bên cửa sổ là một cái bàn đọc sách, trên bàn bày vài thứ: thước đo, dao nhỏ, giấy và bút mực; trên cái kệ dựa sát tường đặt từng cuộn từng cuộn bản vẽ. Đến khi cây nến trong đèn lồng pha lê sắp cháy hết, Chu Tử lúc này mới lưu luyến rời khỏi phòng thiết kế của Triệu Trinh. Hai người thổi tắt đèn, nắm tay nhau chậm rãi tản bộ bước trở về. Chu Tử đi vào được tận mắt nhìn thấy những vật đó, lúc đi ra ánh mắt nhìn Triệu Trinh đều lấp lánh đầy sao.
Nàng không biết Triệu Trinh làm vậy là có dụng ý gì, nhưng nàng biết, Triệu Trinh chưa bao giờ làm việc không cần thiết, hắn làm như vậy, nhất định là có dụng ý riêng.
Sau trận mưa đêm qua, bầu trời đêm đặc biệt trong vắt, trên không trung treo cao một vầng trăng sáng, tận chân trời lấp lóe mấy vì sao. Triệu Trinh nắm tay Chu Tử, cứ như vậy chậm rãi bước đi.
Nàng chốc chốc lại nhìn sang Triệu Trinh, trong lòng tràn đầy bội phục: Triệu Trinh thật sự là một vị thiên tài. Với dụng tâm của Triệu Trinh, nàng cũng đoán được một chút, điều này khiến lòng nàng tê tê dại dại, dâng lên một cảm xúc ngọt ngào hạnh phúc: Nam nhân này cũng yêu ta a, chỉ là chính hắn chưa biết mà thôi.
Gió đêm lất phất khẽ thổi qua, Chu Tử hy vọng khoảnh khắc đẹp này có thể kéo dài vĩnh viễn, không, chỉ cần nhớ lại mình từng có được khoảnh khắc đẹp này, cuộc đời nàng đã thật hạnh phúc thật trọn vẹn rồi.
Triệu Trinh tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Chu Tử đang đứng búi tóc ở trước cửa sổ, thì nổi ý muốn dọa nàng một chút. Hắn lặng lẽ đi đến, lập tức ôm chầm lấy Chu Tử.
Chu Tử đang chú tâm cài cây trâm, sợ hết hồn, cây trâm bạch ngọc hình phượng trong tay lập tức rơi xuống đất.
Trong phòng lát gạch Lưu Ly, sau mấy tiếng giòn vang, cây trâm bạch ngọc hình phượng bị gãy thành mấy đoạn. Chu Tử mặc kệ Vương gia, đẩy hắn ra ngồi xổm xuống nhìn thi thể còn lại của cây trâm
Nhặt cấy trâm đã vỡ thành mấy đoạn lên, Chu Tử uể oải cực kỳ.
Triệu Trinh bị bỏ rơi, tựa vào trên án thư, mái tóc dài ướt nhẹp xõa xuống, lười biếng hỏi: “Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao!”
Đều tại ngươi! Chu Tử trừng mắt liếc hắn một cái: “Đây là cây trâm nô tỳ mượn của Lục Hà đó! Vỡ rồi phải làm sao bây giờ đây?”
Triệu Trinh không biết Lục Hà là ai, thuận miệng nói: “Ngươi có nhiều trâm như vậy, bồi thường cho nàng ta một cây là được!”
“Nô tỳ làm sao mà có!” Chu Tử thật có chút tức giận, đối với Vương gia cũng có chút nói năng lỗ mãng.
Triệu Trinh “A!” một tiếng, “Trong chính đường bày nhiều như vậy, không phải đều là của ngươi sao?”
Chu Tử còn nhớ rõ ngày đó Triệu Trinh đá đổ cái bàn gỗ Tử Đàn có bày mấy thứ như tơ lụa trang sức son phấn gì đó, nhất thời vui mừng khó hiểu, đứng một chỗ nhìn hắn, không thốt nổi một lời.
Triệu Trinh dựa vào án thư, trên bàn đặt mấy cây nến, ánh nến thấp thoáng như mạ lên nửa người nhìn nghiêng của hắn một lớp viền vàng, một thân áo trắng tóc xõa dài nhìn qua đẹp như thần linh.
Chu Tử mỉm cười với hắn, vén bức rèm lên đi ra ngoài.
Triệu Trinh nhìn Chu Tử đi ra ngoài, cảm thấy thư thái thả lỏng thoải mái chưa từng có: Nam nhân nên làm cho nữ nhân của mình vui vẻ khoái hoạt a.
Chu Tử ôm tất cả hộp trang sức ra, mở từng hộp lấy ra đeo thử cho Vương gia xem.
Triệu Trinh mỉm cười nhìn, Chu Tử dễ dụ như vậy, cứ như một đứa trẻ! Bất quá, nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn cũng cảm thấy vui vẻ!
Chu Tử đứng trước bàn trang điểm, cầm một cây trâm vàng đính vài chuỗi ngọc trai rũ xuống khoa tay múa chân cài lên tóc, Triệu Trinh bước đến, nhẹ nhàng đoạt lấy trâm ngọc đặt trước gương. Hắn thuận tay tháo búi tóc của Chu Tử ra, khiến mái tóc dài xõa xuống.
Trong tấm gương mờ ảo, Chu Tử và Triệu Trinh gắn bó dựa sát vào nhau, dung nhan xinh đẹp như hoa trong những năm tháng tốt đẹp nhất. Nhìn mình và Triệu Trinh trong gương, Chu Tử thấy thế nào cũng nhìn không đủ.
Triệu Trinh kề sát vào mặt Chu Tử, thấp giọng nói: “Đêm nay đổi kiểu khác nhé!”
Chu Tử nghe vậy, trong lòng lo sợ, thân mình mềm nhũn, tựa sát vào lồng ngực Triệu Trinh. Triệu Trinh từ phía sau ôm hôn nàng, hai tay lại vươn ra phía trước nắm lấy hai luồng mềm mại trước ngực nàng, cách lớp áo yếm vuốt ve đầu nhũ hoa.
Chu Tử cảm giác được luồng nhiệt khí Triệu Trinh phả lên gáy mình, cả người như muốn nhũn ra, sao có thể ngăn cản được hai tay hắn đang tàn sát bừa bãi trước ngực, rất nhanh đã mềm như nước mùa xuân mặc cho Vương gia thu thập.
Qua vài lần ân ái, Triệu Trinh ôm Chu Tử từ trên bàn trang điểm xuống dưới, đặt lên trên giường, mình cũng nằm xuống bên cạnh nàng.
Mái tóc dài của hai người tản ra bên gối, quấn lấy nhau. Triệu Trinh nghiêng người hôn lên hai mắt đang nhắm lại hưởng thụ dư vị ân ái của Chu Tử: “Ngày mai ngươi thu dọn chút hành lý, hai ta tách ra, ta mang theo quân đội đi đường bộ, ngươi đi đường thủy, sáng sớm ngày kế sẽ xuất phát!”
Cả người vẫn còn dư âm run rẩy Chu Tử chỉ “Ưm” một tiếng, đã chìm vào giấc ngủ. Triệu Trinh cũng có chút mệt mỏi, cả tay chân ôm Chu Tử vào trong ngực, rồi mới kéo chăn đắp lên.
Ánh nến trên bàn đọc sách đã sớm tắt từ lúc nào, ánh trăng xuyên qua cửa sổ để mở chiếu vào phòng. Triệu Trinh đang ôm Chu Tử ngủ say. Cả phòng vắng lặng.