Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 5 – Chương 137

Trước Sau

break
☆Chương 137: Đại tuyết tới, Chu Tử vào kinh



* Đại tuyết: một trong 24 tiết, thường rơi vào tháng 6 – 8/12

Đoàn người Chu Tử càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh. Đến mùng sáu tháng chạp, bọn họ đã tới Vũ Dương cách thành Kim Kinh không xa. Lần này vẫn nghỉ ở trạm dịch ngoài thành, Triệu Tráng vẫn như trước, bao một cái thượng viện.

Sáng sớm, Chu Tử tỉnh dậy.

Nàng vừa tỉnh, liền phát hiện cánh tay cánh chân trái của mình vẫn đang cong cong gác lên người Triệu Trinh, không khỏi có chút chột dạ, vội lén lút thu về, nghiêng người nhìn kỹ Triệu Trinh.

Triệu Trinh nằm ngủ, làn da trắng lộ ra chút phấn hồng nhàn nhạt, lông mi xinh đẹp đen trơn bóng, đôi môi phấn hồng trơn bóng khẽ mím, giống như trẻ hơn vài tuổi, tự nhiên lại thêm mấy phần ngây thơ. Nàng nhìn một lát, không nhịn được cúi người hôn một cái lên môi Triệu Trinh.

Chu Tử hôn xong, vừa muốn rời khỏi, lại bị hai cánh tay có lực của Triệu Trinh nắm lấy eo, lập tức ngã xuống lên người Triệu Trinh. Triệu Trinh ôm chặt nàng vào trong ngực, lại kéo chăn quấn kín Chu Tử.

“Thiếp muốn rời giường!” Chu Tử vừa giãy dụa vừa kháng nghị.

Triệu Trinh không để ý tới kháng nghị của nàng, dùng sức đem Chu Tử vừa muốn chui ra nhét trở về: “Bên ngoài tuyết rơi, nàng chờ một chút rồi hãy dậy!”

“Tuyết rơi?” Chu Tử mở to hai mắt nhìn, hưng phấn vô cùng, “Thiếp muốn đi ngắm tuyết!”

Hai khắc sau, vợ chồng Triệu Trinh đã rửa mặt xong.

Triệu Trinh mặc nho bào xanh đậm, không khác gì ngày thường; Chu Tử thì khoác thêm một cái áo khoác lông chồn tím, bên trong mặc váy áo gấm trắng, trên trán cột đai buộc tóc màu tím khảm ngọc quý, nhìn qua thêm vài phần quý khí. Thu thập xong, Triệu Trinh ngồi ở trong phòng ngủ uống trà, Chu Tử lại đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra.

Bên ngoài đúng là tuyết đang rơi, chỉ là tuyết không lớn, phất phơ như có như không, ngay cả mặt đất cũng không ướt nhẹp, trên cành cây khô héo trong sân cũng chỉ lấm tấm chút vệt tuyết, dĩ nhiên không có cảnh tượng “Tuyết giăng mờ mịt” rồi.

Chu Tử có hơi thất vọng, đứng trước cửa sổ ủ rũ nhìn ra bên ngoài.

Đúng lúc này, hình như nàng cảm nhận được gì đó, sóng mắt vừa chuyển, thấy mưu sĩ Tống Chương mà Triệu Trinh mới thu nhận đang đứng dưới tàng cây ngô đồng ở trong sân, dường như đang nói gì đó với Liễu Liên.

Liễu Liên đưa lưng về phía Chu Tử, mà Tống Chương thì đối mặt Chu Tử.

Tống Chương vừa ngẩng đầu, liền thấy được Chu Tử bên trong cửa sổ, ánh mắt vừa đúng lúc chạm vào đôi mắt to sáng rỡ như biết nói của Chu Tử. Hắn có hơi sửng sốt, rất nhanh liền dời ánh mắt đi.

Chu Tử không thèm để ý quét mắt liếc nhìn hắn một cái, quay đầu nói với Triệu Trinh: “Bên ngoài tuyết không lớn!”

“Lại đây uống nước!” Triệu Trinh kêu Chu Tử.

Chu Tử đóng cửa sổ lại, trở lại bên cạnh Triệu Trinh, từ tay Triệu Trinh, uống nửa chén trà nóng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút — ban đêm Triệu Trinh sợ nàng lạnh, bảo người ta chuẩn bị lò sưởi, trong phòng có hơi khô.

Đút nàng uống nước xong, Triệu Trinh vừa uống trà, vừa xem thư mà Liễu Liên vừa đưa tới. Chu Tử bước qua phân phó Ngân Linh, bảo dọn điểm tâm lên.

Kể từ sau lần trước Chu Tử ăn cơm lại quan sát Liễu Liên, Triệu Trinh liền không cho đám người Liễu Liên Ngân Linh cùng dùng cơm với mình và Chu Tử nữa.

Triệu Trinh và Chu Tử ở nhà giữa của chính phòng ăn điểm tâm, Ngân Linh dùng điểm tâm ở trong phòng mình, Liễu Liên cùng Tống Chương đều dùng điểm tâm ở trong phòng mình. Như vậy việc bất tiện duy nhất là Chu Tử phải hầu hạ Triệu Trinh.

Bữa sáng hôm nay là canh gà, sủi cảo nhỏ cùng bánh nướng lò cao. Chu Tử thêm chút rau thơm vào canh gà, sau đó bưng cho Triệu Trinh.

Bánh nướng lò cao được chế biến đặc biệt, khéo léo đẹp đễ, bên trong có nhân đường, bên ngoài phủ mè, nướng vàng, mùi thơm ngào ngạt, được đặt ngay ngắn chỉnh tề trong mâm sứ trắng hình con ngựa.

Chu Tử nhìn bánh nướng đường này, quan sát trong chốc lát, lúc này mới chọn một cái ngăn ngắn đều đặn nhất, lấy ra đưa cho Triệu Trinh. Nàng luôn rất nghiêm túc phục vụ Triệu Trinh.

Triệu Trinh cảm thấy quyết định dùng cơm riêng với Chu Tử của mình này thật sự quá tốt, bởi vì mỗi ngày Chu Tử đều nghiêm túc hầu hạ hắn, hầu hạ cho hắn tỉ mỉ từng li từng tí, khiến hắn thường xuyên sinh ra cảm giác “Thê như thế phu còn cầu gì nữa”.

Triệu Trinh chậm rãi ăn sủi cảo, Chu Tử vừa lựa bánh nướng đường, vừa nói liên miên: “Muội muội không biết nay thế nào, mùa đông luôn không tốt để nuôi cục cưng, không biết thân thể cháu trai có khỏe không…”

Nói vài câu sau, nàng lại bắt đầu nhớ Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ, trong lòng ê ẩm chua chát, đôi mắt lập tức hơi đỏ.

Triệu Trinh nhìn nàng một cái, lập tức nói sang chuyện khác, hỏi: “Đến Kim Kinh, nàng muốn về trước phủ hay là vào cung trước?”

Đơn thuần như Chu Tử đương nhiên bị lừa, mắt to nghiêm túc nhìn Triệu Trinh: “Tất nhiên là vào cung thăm muội muội cùng cháu trai trước, thiếp đã đem theo rất nhiều quà tặng cho họ a!”

Triệu Trinh thành công dời đề tài, yên tâm thoải mái nhận bánh nướng mà Chu Tử mới lựa, lại múc một muỗng canh gà uống.

Dùng xong bữa sáng, đoàn người chuẩn bị mạo hiểm vượt trận tuyết nhỏ lên đường.

Y phục của Triệu Trinh vẫn do Chu Tử chuẩn bị, vì ăn mặc giống như phối hợp với Chu Tử, trước khi xuất phát, Chu Tử buộc hắn thay áo ngoài thành gấm trắng, bên ngoài là áo choàng lông chim ngắn màu tím đậm, mặc một thân lóa mắt như vậy đứng ngoài cửa trạm dịch, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt.

Chu Tử phát hiện không ít nam nữ đều nhìn lén Triệu Trinh, trong lòng vui sướng hài lòng: tuy nhiều người nhìn, nhưng Triệu Trinh là của nàng, là của duy nhất mình nàng, tùy nàng sử dụng quản lý, Triệu Trinh mặc cái gì ăn cái gì, đều là nàng định đoạt!

Tống Chương dắt ngựa đi ra. Hắn liếc một cái đã thấy được đã thấy Chu Vương phi đã ngồi vào trong xe, vẫn mở cửa sổ ra mỉm cười nhìn Vương gia đang dắt ngựa.

Chu Vương phi da thịt trắng nõn, lông mày trong trẻo, thần thái trong đôi mắt to xinh đẹp rạng rỡ, môi đỏ mọng đầy đặn, càng thêm thon cao tròn trịa, mang dáng vẻ vô cùng rực rỡ đến cực kỳ xinh đẹp, mang theo nhiệt huyết bừng bừng cùng sức sống vô hạn, nhìn nàng, liền cảm thấy có thể sống, có thể ăn, có thể chơi, thật sự là một việc rất có ý nghĩa.

Tống Chương con ngươi chợt lóe, trước kia hắn cảm thấy nữ nhân kia rất giống Chu Vương phi, hiện tại xem ra, thật sự có chỗ khác biệt!

Theo một tiếng “Giá” của Liễu Liên, đoàn người Triệu Trinh mạo hiểm gió tuyết lên đường, vẫn như trước là Triệu Trinh cùng Tống Chương cưỡi ngựa phía trước, Liễu Liên đánh xe ở phía sau. Phía sau xe ngựa chứa đầy đồ như muốn đỏ, đều là quà tặng mà Chu Tử suốt một đường vội mua cho muội muội Chu Bích, ngay cả trong xe, cũng đặt không ít bình vại rương hòm chuẩn bị đưa cho Chu Bích, cho nên Triệu Trinh kiên quyết không chịu ngồi vào trong xe nữa.

Tuyết đã bắt đầu rời lớn hơn, mới đầu là hạt tuyết nhỏ không thể nhận ra, bây giờ đã biến thành nhiều đóa bông tuyết, theo trên không trung bay múa rơi xuống.

Đoàn người Chu Tử ngừng lại ở trạm dịch ngoài cửa nam thành Kim Kinh.

Chu Tử được Triệu Trinh ôm xuống xe.

Vừa xuống xe, nàng thấy trên mũ trùm đầu áo choàng của Triệu Trinh đầy tuyết đọng, vội bước nhanh tới, kiễng gót chân đầu tiên là phủi tuyết đọng trên mù trùm đầu của Triệu Trinh, sau đó lại từ trên xuống dưới vỗ vào áo choàng của hắn, mãi cho đến khi xác định trên người Triệu Trinh không còn tuyết mới thôi.

Phủ tuyết xong, nàng lại cầm hai tay Triệu Trinh, phát hiện trong lòng bàn tay hắn ấm áp nhưng mu bàn tay lạnh lẽo, vội kéo mu bàn tay của Triệu Trinh áp lên gương mặt ấm áp của mình.

Triệu Trinh yên tâm thoải mái để Chu Tử chăm sóc, khẽ híp đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn Chu Tử, mặc Chu Tử muốn làm gì thì làm.

Tống Chương cũng đã xuống ngữa, cầm cương đứng bên cạnh, nhìn Chu Vương phi biểu lộ chân tình, rất là cực kỳ hâm mộ.

Liễu Liên sắp xếp xe ngựa xong, cũng đã đi tới. Nhìn Vương phi quan tâm yêu thương Vương gia, Liễu Liên trong lòng cũng có chút bất bình, dù sao hắn đánh xe còn lạnh hơn mệt hơn so với Vương gia cưỡi ngựa đó, biết không hử!

Kim Kinh, tuyết rơi càng lớn, tuyết rơi như lông ngỗng nhẹ bay lả tả rơi xuống nhân gian, biến hoàng cung thành thế giới trải phấn phủ ngọc.

Chu Bích lưu luyến ở tại Thanh Vân điện bởi vì trong vách tường kép có lò than, cho nên rất ấm áp.

Sau khi nàng nhìn nhũ mẫu cho tiểu Hoàng đế Triệu Đồng bú xong, chợt nghĩ thời tiết tới rét lạnh như vậy, không biết những Thái phi trẻ tuổi kia thế nào, vì thế liền lệnh cho Ngọc Hương trông chừng Hoàng đế, nàng mang theo Từ Liên Ba cải trang thành Tiền Liễu Đức rời khỏi Thanh Vân điện.

Từ Liên Ba vốn muốn mang thêm vài người, lại bị Chu Bích cự tuyệt. Trời lạnh như thế, mang theo một đám người cùng nhau chịu rét lạnh làm gì?

Sau khi Hoàng đế đăng cơ, Chu Bích đỉ đưa một nhóm tần phi cá biệt đến Hoàng lăng chăm nom lăng của Hưng Thịnh đế, đợi sau khi mọi việc bình ổn, nàng an bài cho các phi tần không xuất cung tu hành vào Ngọc Lê cung ở sâu trong ngự hoa viên, đặc biệt phái thái giám nữ quan đắc lực quản lý.

Bởi vì người trong cung rất thưa thớt, cho nên Từ Liên Ba chỉ ra lệnh cho thái giám quét dọn tuyết trên các tuyến đường quan trọng, cũng không sai người quét dọn tuyết ở ngự hoa viên. Chu Bích sớm đã chuẩn bị, mang giày nhỏ da hưu, dẫm lên mặt tuyết trắng phau phau, phát ra thanh âm “loạt xoạt”.

Vào Ngọc Lê cung, Chu Bích dẫn Từ Liên Ba thăm lần lượt từng viện một, thấy than lửa cũng được cung cấp kịp thời, y phục dụng cụ của nhóm Thái phi này cũng không tệ, lúc này mới yên tâm một chút.

Đương nhiên, nàng càng hưởng thụ những người này – ngày xưa cao ngạo đối xử với mình như kẻ địch – không biết là thật hay là giả nhìn như mang ơn hành lễ đầy đủ — nhìn các nàng không thể không cúi thấp cái đầu cao ngạo xuống, cảm giác thật là sảng khoái a!

Tiến vào sân viện cuối cùng, Chu thái hậu – đến quan tâm cuộc sống – hỏi thái giám tổng quản của Ngọc Lê cung cùng đi thị sát: “Ai ở chỗ này?”

Tổng quản thái giám của Ngọc lê cung cung kính thưa: “Bẩm Thái Hậu, ở nơi này là Tưởng Thái phi.”

Đôi mày thanh tú của Chu Bích nhíu lại.

Tổng quản thái giám Ngọc lê cung lập tức bổ sung: “Chính là Tưởng quý tần lúc tiên hoàng còn tại thế, là biểu muội của tiên hoàng hậu.”

Chu Tử lập tức nhớ ra, nguyên lai là kẻ thù Tưởng Tú Linh ngày xưa đã hại Lục Hà sinh non. Nàng cười cười, ngẩng đầu đi vào.

“Thái Hậu nương nương giá lâm…” giọng thái giám khàn khàn vang lên.

Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, cửa chính phòng đột nhiên được mở ra, một vị nữ nhân tóc hoa râm, dung nhan tiều tụy, mặc trường bào tay áo rộng đứng bên trong, bà ta thấy phục sức Thái Hậu của Chu Bích, cười ha ha hai tiếng, trên mặt như khóc như cười, biểu tình có chút vặn vẹo, ống tay áo bên phải, hướng ra phía ngoài có chút u lên.

Chu Bích đã chú ý thấy Tưởng Tú Linh khác thường, nhưng nàng có lòng kiểm nghiệm Từ Liên Ba một chút, cho nên vẫn trương ra bộ dáng không phát giác gì, từng bước đi tới trước.

Từ Liên Ba cảm thấy không đúng, phía trước lập tức chợt lóe một cái, muốn che kín Chu thái hậu. Nhưng nữ nhân kia đã đánh tới, trong tay áo, một cây trâm bạc được mài sáng long lanh đâm về phía Chu Bích.

Chu Bích phản ứng rất nhanh, nhanh chóng lui về sau một bước. Từ Liên Ba đã chắn phía trước của nàng, chân trái nhanh như tia chớp đá ra.

Nhìn Tưởng Tú Linh té trên mặt đất bị vài tên thái giám dùng chân nhấn trên mặt đất, Chu Bích mỉm cười tiến lên, giọng căm hận nói: “Tưởng Tú Linh, năm đó ngươi giúp đỡ vị biểu tỷ kia của ngươi, hại nhiều người như vậy, tạo nhiều nghiệt như vậy, tay dính đầy máu, nửa đêm đi ngủ, ngươi không cảm thấy sợ hãi sao?”

Chu Bích ngồi thẳng lên, sắc mặt đã sớm lạnh như băng: “Tưởng thị chết chưa hết tội, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, cho nên…” Trên mặt nàng mang theo nụ cười ung dung: “Cả đời giam cầm nơi thâm cung.”

Ta không hận ngươi, hận ngươi là Lục Hà, ngươi hại Lục Hà không thể có con, nay ta vì nàng báo thù! Chúng ta sống tốt, chính là cách trả thù ngươi tốt nhất. Ta giữ lại mạng của ngươi, cho ngươi sống không bằng chết, để ngươi biết chúng ta sống rất tốt, đối với ngươi, đây chính là trừng phạt tốt nhất.

Sau khi trở lại Thanh Vân điện, Chu thái hậu ban ý chỉ: “Tổng quản thái giám Tiền Liễu Đức, trung tâm hộ chủ, là tấm gương mẫu mực, ban thưởng mũ miện Tứ phẩm, được tự do vào nội cung…”

Từ Liên Ba nhìn thánh chỉ, cảm giác thật sự là rất 囧 囧 có hồn a!

Buổi tối, gió tuyết càng lớn, gió bắc vù vù cuốn bông tuyết, thổi khiến cửa sổ giấy xoàn xoạt rung động.

Thanh Vân điện, trong chính điện thơm tho ấm áp lạ thường. Chu thái hậu đang lo lắng đi tới đi lui. Cuối cùng, nàng mong trợ giúp ở “Tiền Liễu Đức” bình thản đứng hầu bên cạnh: “Tỷ tỷ mạo hiểm bão tuyết vào kinh, có thể có gì nguy hiểm hay không? Có nên phái người đi tiếp ứng không?”

“Tiền Liễu Đức” Từ Liên Ba đã sớm đoán được nguyên cớ, cố tình không nói, lúc này mới chậm rãi nói: “Nô tài mới vừa nhận được tin tức do Triệu Tráng dùng bồ câu đưa tới, Vương gia Vương phi đã đến trạm dịch ngoài cửa nam thành Kim Kinh, sáng sớm ngày mai có thể vào thành.”

“Thật sao?” Chu Bích nhảy dựng lên, liên thanh gọi Ngọc Hương, “Mau kêu người sửa sang lại lễ vật trong thư phòng!”

Vừa mới lệnh cho Ngọc Hương mang người đi, nàng chơi cùng Triệu Đồng một lát, trong lòng lại thủy chung không an tĩnh được, liền ôm Triệu Đồng mang theo Từ Liên Ba đến thư phòng.

Trong thư phòng đặt đầy quà tặng nàng chuẩn bị cho Chu Tử, ví như đồng hồ báo giờ, kim cương cùng dung dịch đuổi muỗi mang về từ Ba Tư qua thông thương; long tiên hương cùng lụa mỏng như cánh ve do Ô Thổ tiến cống; quạt đàn hương và ‘Ngọc thể nhũ’ do Đông Xu tiến cống; táo đỏ thẫm cùng đào mỏng da do Tây Bắc đưa tới; độc ngọc do Độc huyện đưa tới,… Quả nhiên là rực rỡ muôn màu tràn đầy cả phòng, tất cả những thứ này đều toàn là đồ tốt do Chu Bích chuẩn bị suốt một năm cho tỷ tỷ.



Quay lại Mục lục

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc