Nhìn thấy bộ dáng cúi đầu ủ rũ của Triệu Dũng, Chu Tử có dự cảm không tốt, nàng vội hỏi: “Vương gia đâu?”
“Vương gia bị bệnh, đang ở trong phòng ạ!” giọng của Triệu Dũng có hơi trầm thấp.
Chu Tử vừa nghe vậy, cước bộ khựng lại một chút, nàng không ngờ Triệu Trinh sẽ sinh bệnh. Chu Tử quay đầu nhìn Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh một chút, ý bảo bọn họ nhanh đi theo.
Triệu Trinh đã lâm vào hôn mê, hắn không nhận biết được cái gì, chỉ nằm một chỗ, sắc mặt vốn trắng nõn nay ửng lạ ửng hồng, môi khô nứt, lỗ mũi thở ra hơi nóng hầm hập.
Chu Tử kề mặt lên người hắn, cảm thấy nóng dọa người.
Chu Tử bình thường cái gì cũng không quyết đoán, bởi vì đã có Triệu Trinh; hiện tại Triệu Trinh ngã bệnh, ngược lại nàng càng trở nên kiên cường. Chu Tử không khóc vật ngã xuống đất, mà là rất bình tĩnh bảo Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh tiến lên chẩn trị.
Đầu tiên Hầu Lâm Sinh bắt mạch, sau đó muốn khám cổ họng Vương gia, tuy nhiên làm thế nào cũng không mở miệng ra được.
Chu Tử ở một bên rửa sạch tay, lấy tay cạy miệng và răng Triệu Trinh ra. Sau khi Hầu Lâm Sinh xem một chút, lúc này mới bắt đầu khai đơn thuốc. Hắn đọc, Hứa Văn Cử cầm bút viết.
“Bồ công anh… Đại kế… Rễ bản lam… Hoàng cầm…”
Rất nhanh phương thuốc liền kê xong, Triệu Dũng cùng Hứa Văn Cử trở về Vương phủ lấy thuốc. Chu Tử sợ kinh động đến Thái phi nương nương, vội dặn bọn họ không được để lộ ra.
Chu Tử đợi bọn họ đi ra ngoài, lúc này mới bắt đầu đút nước cho Triệu Trinh uống. Triệu Trinh hôn mê bất tỉnh, nước đến trong miệng rất nhanh lại theo khóe miệng chảy ra.
Nhìn đôi môi Triệu Trinh trắng bệch khô nứt, Chu Tử đau lòng cực kỳ. Không đút được nước vào, nàng cầm một cái muỗng bạc nho nhỏ cạy miệng Triệu Trinh ra, nhỏ từng giọt nước ấm vào trong miệng Triệu Trinh.
Trán Triệu Trinh nóng hổi, nàng bảo Thanh Thủy liên tục bưng nước lạnh lên, cầm khăn lụa nhúng nước lạnh, gấp lại đắp lên trán Triệu Trinh.
Không bao lâu, khăn lụa đã bị nhiệt độ cơ thể của Triệu Trinh làm ấm lên, Chu Tử càng không ngừng đổi khăn lạnh. Dùng khăn lạnh hạ nhiệt cho Triệu Trinh đồng thời nàng cũng bảo Triệu Anh lấy rượu đã được chưng cất, đổ vào trong chậu vàng, bưng vào.
Ba người Thanh Thủy Thanh Ba cùng Thanh Tuyền đều bị Chu Tử đuổi ra ngoài, ngay cả Triệu Anh cũng bị nàng đuổi ra, nàng sợ sau khi Triệu Trinh tỉnh lại sẽ cảm thấy mình không có tôn nghiêm.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại có nàng và Triệu Trinh, lúc này Chu Tử mới kéo chăn ra, cởi sạch quần áo trên người Triệu Trinh, sau đó đem Triệu Trinh nhét vào chăn bông.
Thân thể Triệu Trinh vẫn còn nóng như trước, nhưng không hề có một chút mồ hôi.
Trước tiên Chu Tử xốc chăn lên một chút, sau đó dùng khăn lụa nhúng vào rượu, bắt đầu lau từ sau tai Triệu Trinh, dần dần đi xuống, cổ, ngực, cánh tay, bụng, bắp đùi, đùi… Triệu Trinh hôn mê bất tỉnh, trong lòng nàng không hề có ý niệm khác trong đầu, chỉ nghĩ muốn cho Triệu Trinh thoải mái một chút.
Triệu Dũng cùng Hứa Văn Cử rất nhanh đã lấy thuốc trở về. sau khi nấu thuốc xong, Thanh Thủy bưng thuốc đi vào, giúp Vương phi đút thuốc.
Chu Tử bưng chén thuốc, thấy Thanh Thủy đã làm nguội thuốc, nàng vẫn múc một muỗng nếm nếm, phát hiện thật đắng.
Nàng ngồi ở đầu giường, đỡ đầu Triệu Trinh lên, đặt trong khuỷu tay mình, bảo Thanh Thủy bưng chén thuốc, mình dùng thìa bạc cạy miệng Triệu Trinh ra trước, sau đó bảo Thanh Thủy dùng muỗng nhỏ đổ từng chút thuốc vào.
Dù là như thế, Triệu Trinh uống thuốc vào vẫn theo khóe miệng chảy ra. Nước thuốc vừa chảy xuống, Chu Tử liền lấy khăn lụa lau đi, sau đó lại đút tiếp.
Mắt Triệu Trinh mở không ra, thoạt nhìn vẫn hôn mê, kỳ thật cũng có lúc thanh tỉnh, chỉ hà hắn không mở mắt ra được, chỉ có thể phát ra một chút thanh âm khe khẽ thôi. Hắn có thể cảm nhận được bàn tay lành lạnh của Chu Tử bận rộn trên người mình, tự lau người cho mình, tự đắp chăn cho mình, vuốt ve mình…
Có một lần, hắn trong hôn mê tạm thời tỉnh lại, thậm chí hắn cảm nhận được nước mắt Chu Tử nhỏ giọt trên mí mắt của hắn.
Ngày đầu tiên, Chu Tử đút sáu chén thuốc, nhưng Triệu Trinh vẫn không tỉnh lại. Nàng bảo Thanh Thủy nấu chút cháo loãng, hao hết công phu cũng chỉ đút vào được một chút.
Đến buổi tối, đám người Thanh Thủy và Triệu Dũng nhắc nhở Vương phi đi nghỉ ngơi một lát, Chu Tử cự tuyệt, nàng nằm xuống bên người Triệu Trinh, chui vào ổ chăn, đắp chăn thật kín, nàng dính sát vào Triệu Trinh, ôm Triệu Trinh vào trong lòng mình.
Lúc nửa đêm, trên người Triệu Trinh vẫn nóng như than hồng, Chu Tử bị nóng tỉnh, nàng liền đứng dậy, tiếp tục đút Triệu Trinh uống nước, dùng rượu lau người cho Triệu Trinh. Lau xong toàn thân, nàng lại nằm xuống sát cạnh Triệu Trinh, cánh tay trái vòng qua dưới gáy Triệu Trinh, kéo Triệu Trinh vào trong lòng, tay phải nhẹ nhàng mà vuốt ve trên người Triệu Trinh, thấp giọng nói chuyện với Triệu Trinh: “Triệu Trinh, chàng nhất định phải tỉnh lại, thiếp ngốc như vậy, con trai đều còn nhỏ như vậy, mẫu thân tuổi lại lớn, thiếp hầu như không khống chế được mọi việc a!”
“Triệu Trinh, chàng xem, thiếp năm nay mới mười chín tuổi thôi, còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, chàng dám để lại một mình thiếp ở lại trên đời sao? Chàng không sợ bị vợ cắm sừng sao…”
“Triệu Trinh, chàng nuông chiều thiếp thành đứa ngốc, rồi lại muốn bỏ rơi thiếp sao? Không có chàng, làm sao thiếp có thể sống sót? Nếu chàng đi rồi, thiếp cũng đi theo chàng, mặc kệ Triệu Tử Triệu Sam…” Nói xong, nước mắt Chu Tử lại chảy ra.
Nàng nghĩ, nếu mình có thể ngã bệnh thay Triệu Trinh thì thật là tốt biết bao, cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy!
Triệu Trinh không mở mắt ra được, nhưng vẫn nghe được lời Chu Tử nói, hắn nghe mà vừa tức vừa vội, hận không thể đứng dậy lôi Chu Tử ra tận tình đánh mông, nhưng lại không điều khiển được tứ chi, ngay cả mí mắt và tay cũng không khống chế được. Chỉ có thể âm thầm tức giận trong lòng.
Ngày hôm sau, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh lại đến kiểm tra một chút, dặn dò nấu thuốc theo đơn ngày hôm qua. Chu Tử rất tin tưởng hai người bọn họ, bởi vì Triệu Trinh tin tưởng bọn họ.
Mặc dù đám người Triệu Anh, Triệu Dũng và Liễu Liên thấy Vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, trong lòng có chút dao động, nhưng vẫn nghe theo lời Vương phi.
Ngày thứ ba, Triệu Trinh vẫn còn hôn mê.
Chu Tử cho hắn uống nước và thuốc, hơn một nửa bị chảy ra. Chu Tử không nóng vội, nàng vẫn tỉ mỉ chăm sóc Triệu Trinh.
Cho uống thuốc xong, Chu Tử bảo Thanh Thủy cùng Triệu Dũng trông chừng Vương gia, nàng đi tắm rửa một cái, ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó lại tiếp tục chăm sóc Triệu Trinh.
Chờ trong phòng chỉ còn lại Triệu Trinh và nàng, Chu Tử tiếp tục vừa hạ nhiệt cho Triệu Trinh, vừa lầm bầm lầu bầu nói chuyện với Triệu Trinh: “Nói cho chàng biết, hôm nay thiếp ăn mặc rất xinh đẹp, chàng mà không tỉnh lại, thiếp liền chạy theo người khác!”
Triệu Trinh sắp tức chết rồi, nhưng lại khổ hận chính mình không thể động, cuối cùng dùng hết toàn lực, cũng chỉ đảo được tròng mắt.
Đáng tiếc Chu Tử không thấy được, nàng đang dùng khăn lụa thấm rượu lau tiểu ‘đệ đệ’ mềm nhũn của Triệu Trinh, vừa lau vừa nói: “Thiếp chưa nói cho chàng sao? Tiểu ‘đệ đệ’ của chàng quá nhạt quá mềm rồi, một chút cũng không hề giống nam tử hán nga!”
Triệu Trinh nghe được những lời này, nếu có thể cử động, nhất định cả người sẽ phát run, nhưng hắn không nhúc nhích được, cho nên đành phải tức giận một mình.
Chu Tử lau tiểu ‘đệ đệ’ xong, đột nhiên nảy ra ý tưởng, nàng cúi đầu ngậm tiểu ‘đệ đệ’mềm nhũn của Triệu Trinh, cắn cắn tiểu ‘đệ đệ’ của Triệu Trinh một chút, sau đó nhanh chóng đắp mền lên — nàng có chút ý nghĩ kỳ lạ, nghĩ là Triệu Trinh thích nhất mình làm như vậy, không chừng có thể cắn tỉnh hắn!
Sau khi nàng cắn một chút, mặt bắt đầu đỏ lên, cố lấy dũng khí vươn tay sờ sờ trong chăn, cư nhiên lại phát hiện tiểu ‘đệ đệ’ của Triệu Trinh bắt đầu căng to.
Chu Tử rất 囧 rất kinh hỉ a!
Này chứng tỏ là gì? Điều này chứng tỏ Triệu Trinh đã có ý thức!
Ngày thứ tư, ngủ thẳng đến nửa đêm, Chu Tử tỉnh, cảm thấy chạm tới thân mình Triệu Trinh ướt nhẹp mát lạnh, nàng vươn tay sờ lên người Triệu Trinh, phát hiện sờ ra một tay mồ hôi — Triệu Trinh bắt đầu hạ sốt!
Chu Tử vui quá mà khóc, không để ý người Triệu Trinh đầy mồ hôi, ôm thân thể trần trụi của Triệu Trinh vào trong ngực.
Nàng vội đứng dậy, vừa lấy khăn lau mồ hôi cho Triệu Trinh, vừa gọi Thanh Thủy ngủ ở bên ngoài chuẩn bị nước ấm, Triệu Trinh chảy nhiều mồ hôi như vậy, tất nhiên là phải bổ sung thêm nước.
Sáng sớm ngày thứ năm, Triệu Trinh dùng hết toàn lực, rốt cục cũng mở mắt. Bị bệnh năm ngày, hắn lập tức gầy đi rất nhiều, mí mắt nhìn càng yếu ớt hơn. Hắn nhìn Chu Tử vừa khóc vừa cười, nửa ngày mới nói: “Quá xấu!”
Chu Tử không ngờ câu đầu tiên hắn tỉnh lại là chê bai mình, rất là tức giận, nhấc tay muốn đánh hắn, nhưng bàn tay lung lay trước mặt Triệu Trinh, lại vẫn không đánh xuống được, cuối cùng dừng trên mặt Triệu Trinh sờ sờ, hờn dỗi nói: “Chàng ghét bỏ thiếp sao? Muộn rồi!”
Triệu Trinh cực kỳ mệt mỏi, uống thuốc xong, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay Chu Tử vẫn ở bên hắn, bây giờ thấy hắn tỉnh lại, tảng đá trong lòng rơi xuống, lúc này mới bảo bọn Thanh Thủy chăm sóc hắn, nàng đi tắm rửa thay quần áo, ăn mặc thật xinh đẹp quay lại.
Đến chạng vạng, Triệu Trinh lại tỉnh, vừa tỉnh đã thấy Chu Tử xinh đẹp ngồi ở bên cạnh, lần này đủ khí lực, cau mày, mắt xếch trừng chằm chằm, vẻ mặt không kiên nhẫn, nói với Chu Tử: “Rồi xem Lão tử sẽ thu thập nàng như thế nào!”
Chu Tử tâm tình thật tốt, vẻ mặt coi thường cất giọng: “Chàng thử xem a! Thiếp chờ!”
Ngày thứ sáu, Triệu Trinh đã có thể bắt đầu uống một ít thức ăn lỏng như cháo hoặc là canh gà linh tinh. Chỉ là cơn bệnh này, biến hắn thành một đứa bé, chỉ để Chu Tử chăm sóc hắn, Chu Tử rời đi lập tức mất hứng, sai bảo ép buộc Chu Tử luống cuống tay chân.
Mặc dù mệt, nhưng trong lòng Chu Tử lại rất vui. Nàng vừa ra bên ngoài ăn một chút, Thanh Ba hầu hạ bên trong liền chạy tới, vội vội vàng vàng nói: “Vương phi, Vương gia ồn ào đuổi hết bọn nô tỳ ra, gọi ngài qua đó!”
Chu Tử cho là đã xảy ra chuyện lớn gì, vội vã chạy tới.
Triệu Trinh nằm ở trên giường, mặt đều nghẹn đỏ, nhìn thấy Chu Tử lại đây, lúc này mới nói: “Chu Tử, ta muốn…”
Chu Tử nhìn bộ dạng tức giận không được tự nhiên của hắn, trong lòng cảm thấy thực thích. Nàng đỡ Triệu Trinh lên trước, đặt một cái gối dựa lớn sau lưng hắn, sau đó cúi người lấy cái bô sứ trắng khắc rồng vẽ phượng dưới giường ra, xốc chăn lên, nhét tiểu ‘đệ đệ’ của Triệu Trinh vào miệng bô, cười tủm tỉm giống như dỗ đứa bé: “Xì xì xì… xì xì xì…. tiểu bảo bảo mau mau tiểu!”
Triệu Trinh vừa tức vừa vội, nhưng lại không thể nén không tiểu, cuối cùng đỏ mặt tiểu ra.
Chu Tử mang theo nụ cười vô cùng bỉ ổi trên mặt, vươn tay nắm tiểu ‘đệ đệ’ của hắn, lắc lắc vài cái, lúc này mới cầm bô đi ra ngoài.
Bởi vì Vương gia dần dần bình phục, lại chỉ cần một mình Vương phi, cho nên đám người Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh, Triệu Hùng đều nhàn rỗi, để ăn mừng Vương gia bình phục, dưới sự khởi xướng của hai vị Hứa – Hầu, đám người Triệu Tráng đang ở trong Tây Thiên viện, vây quanh bếp lò uống rượu ăn lẩu.
Rượu còn chưa uống đủ đô, Triệu Dũng cảm thán nói: “Vương gia và Vương phi, aizz, thật là một đôi si tình a!”
Hứa Văn Cử rất kinh ngạc: “Vì sao lại nói vậy?”
Triệu Dũng uống một hơi cạn sạch chén rượu, nói: “Vương phi vì Vương gia hộc máu, Vương gia vì Vương phi bệnh nặng một trận, đây còn không phải là si tình sao?”
Hứa Văn Cử “Phì” cười ra tiếng.
Hầu Lâm Sinh ở một bên rất bình tĩnh nói: “Vương phi không phải hộc máu, là cổ họng nhiễm trùng dính đàm mang máu; Vương gia không phải si tình, là vất vả lâu ngày thành tật, nhiễm trùng cổ họng!”