Là một nữ nhi thứ xuất của quyền thần có chức quan cao, từ nhỏ đã thấy phụ thân Hà Nguyên tam thê tứ thiếp thông phòng vô số, Hà Khiết Hoa chưa bao giờ tin tưởng nam nhân sẽ thực sự có tình yêu với nữ nhân.
Nàng cảm thấy giữa nam và nữ, thật ra cũng chỉ như thế, nam tử thích nữ nhân trẻ trung xinh đẹp và thân hình lung linh, nữ nhân thông qua nam nhân lấy được giàu sang và quyền thế. Trao đổi lẫn nhau, chỉ thế mà thôi.
Chỉ cần xem ngươi có thể bỏ ra hay không, sau khi bỏ ra sẽ lấy được điều gì.
Rất nhiều quý nữ ngước mắt liền nhìn trúng Nam An vương chính vì bộ dáng tuấn mỹ của hắn, với việc này Hà Khiết Hoa xì mũi coi thường, cảm thấy họ đều là nữ tử háo sắc: bộ dạng nam tử có đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì? Cũng không phải là dùng để làm đào kép!
Chỉ có quyền thế và giàu sang, mới khiến nam nhân có sức hấp dẫn. Mà ở Đại Kim triều, Nam An vương chính là đại diện cho giàu sang và quyền thế.
Hà Khiết Hoa không tin tình yêu tự nhiên mà có, nàng ta cho rằng nam tử cũng cần tranh thủ mới có thể đoạt đến tay! Không thử một lần, sao có thể biết kết quả chứ! Dù sao nàng ta đã bị phụ thân, bị mẹ cả bức đến tình trạng này rồi!
Ngân Linh và Thanh Châu phí hết thời gian mấy ngày, phát hiện vị Hà tiểu thư này rất lanh lợi, rất nhanh là có thể bắt chước giống Vương phi như đúc, chỉ có một điều, lúc cần biểu hiện Vương phi yên tĩnh nhìn xa xăm, Hà tiểu thư luôn biến loại yên tĩnh nhìn xa xăm tao nhã thành cứng ngắc lạnh lùng. Vì vậy, Ngân Linh và Thanh Châu đành phải dẫn Hà Khiết Hoa lên Tiểu lâu, mỗi ngày thực hành trông về phía xa một lần.
Một ngày kia, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đến đây.
Lúc hai người lượn lờ ở phường Diên Khánh, bị người ta dụ dỗ mua đồ cổ, kết quả là tiêu sạch những đồng tiền vàng không còn dư lại được bao nhiêu kia, mua vài món đồ cổ không biết thật giả về.
Sống không có tiền luôn rất khổ sở, nhất là hai người cùng coi trọng một con ve bằng ngọc, nghe nói mới được khai quật từ trong một ngôi mộ cổ hơn hai ngàn năm trước. Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh lại bày kế: không bằng lừa gạt Vương gia ít bạc mà tiêu! Vương gia chỉ có một điểm yếu, chính là Chu Vương phi.
Trong phòng Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh luôn có sẵn dược liệu, hai người trốn ở trong phòng bận rộn mấy ngày, rốt cục bào chế ra được một lọ tinh dầu, bởi vì lọ tinh dầu này là mồi câu vàng bạc (hoàng kim) của Vương gia, cho nên được đặt tên là “Hoàng kim thủy”.
Có được “Hoàng kim thủy”, liền chạy tới chỗ Vương gia.
Dưới sự dẫn đường của hoàng kim bạc trắng có sức hấp dẫn thật lớn, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh cưỡi ngựa chạy như bay tới biệt viện ngoài thành của Vương gia, tìm Vương gia để bán “Hoàng kim thủy” của bọn họ.
Nhuận Dương sở dĩ được gọi là “Dương”, cũng bởi vì nó có núi ở hướng nam, nước chảy xuôi theo hướng bắc. Núi, chính là ngọn núi Ngọc nổi danh của Đại Kim, vì trong núi này có sản ngọc, nên gọi là núi Ngọc; Nước, chính là sông Đại Vận Hà (*), bởi vì kéo dài từ nam đến bắc Đại Kim, cho nên được mệnh danh kênh đào Nam Bắc.
(* Đại Vận Hà: con sông có kênh đào dài nhất thế giới)
Biệt viện này của Nam An vương, có vị trí rất tốt. Nó nằm dưới chân núi Ngọc, địa thế bằng phẳng dựa lưng vào núi Ngọc, được Nam An vương xây vòng quanh thành một trang viên rất lớn, chia thành nhiều viện.
Lần trước lúc Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đến đây, Vương gia còn chưa say mê nghiên cứu chế tạo thuốc nổ. Khi đó đúng là mùa xuân, trong biệt viện trăm hoa đua nở, đẹp không thể tả, đẹp nhất phải kể đến chính viện, giữa rường cột chạm trổ, vài nhánh Lan Bạch Ngọc lặng lẽ nở hoa, lẳng lặng tỏa hương thơm, còn có cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước đến viện Thúy Trúc.
Lần này vừa vào đến chính viện, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh liền ngây ngẩn cả người: đây là biệt viện ở ngoại ô sao? Chính phòng vẫn còn đây, nhưng mà, những thứ đình đài lầu các trong hoa viên đâu? Những bụi hoa cỏ xanh um đâu? Những con đường nhỏ uốn lượn trong rừng thông đâu? Những mái ngói chạm trổ? Chuối tây, Hoa lê đâu…… Toàn bộ chính viện giống như vừa trải qua chiến loạn vậy, nơi nơi đều là tường đổ ngói vỡ!
Cái gì gọi là ‘Đốt đàn nấu hạc’(phung phí, phá hoại phong cảnh)? Cảnh tượng trước mắt mới chính là ‘Đốt đàn nấu hạc’!
Mặc dù Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh da mặt rất dày, nhưng dầu gì cũng là người đọc sách thanh cao, chẳng qua ngày thường che giấu mà thôi. Hai người cùng lộ ra bộ mặt phẫn nộ, xăn ống tay áo lên, chuẩn bị bước qua ‘xử lý’ kẻ đã phá hoại chốn bồng lai tiên cảnh của Nam An vương.
Ngân Linh và Thanh Châu lấy ra y phục đồ trang sức được chế tác giống hệt của Vương phi mà họ đã sớm chuẩn bị, hóa trang cho Hà tiểu thư thành bộ dáng như Vương phi, dẫn Hà tiểu thư đến Tiểu lâu tiếp tục bắt chước Vương phi trông về phía xa.
Bộ dạng của Hà tiểu thư rất giống Vương phi, nhưng vô luận làm như thế nào cũng không giống Vương phi được. Ngân Linh đang hết sức chán nản, Triệu Tráng lại đến Đông Thiên viện, gọi Ngân Linh đi qua. Ngân Linh vừa đi, trên Tiểu lâu chỉ còn lại Thanh Châu cùng Hà Khiết Hoa. Thanh Châu hơi mệt, ngồi trên ghế bên trong lầu, bảo Hà Khiết Hoa đứng ở trước cửa sổ tiếp tục thực hành.
Hà Khiết Hoa nghe thấy bên kia vách tường ngăn với chính viện truyền đến tiếng nói chuyện của nam nhân, tưởng là Nam An vương, vội chỉnh đốn quần áo, thu lại vẻ cứng ngắc, mỉm cười, khiến cho đường cong trên gương mặt trở nên nhu hòa dịu dàng hẳn lên: trong thoáng chốc, một mỹ nhân xinh đẹp tươi sáng liền xuất hiện.
Hứa Văn Cử đang bước đi, chợt như có chút cảm giác, ngẩng đầu đưa mắt nhìn thoáng qua Đông Thiên viện bên cạnh, vừa nhìn thấy hắn liền sững người, vội dụi dụi mắt, lại nhìn qua, cảm thấy quả thật không sai, bèn kéo Hầu Lâm Sinh: “Lão Hầu, ngươi xem bên kia là ai?”
Hầu Lâm Sinh vừa nhìn thấy, cũng thực kinh ngạc, nghi hoặc nói: “Là Vương phi chúng ta sao?”
Hứa Văn Cử bèn phủ nhận: “Tuyệt đối không phải, trước khi xuất phát ta còn đi đến chính viện bắt mạch cho Thái phi nương nương, Vương phi cũng ở nơi đó!”
Hầu Lâm Sinh sáng mắt, lại nhìn nhìn một chút, lôi kéo Hứa Văn Cử bước đi: “Không phải Vương phi, chẳng qua là bộ dạng rất giống Vương phi thôi!” Hai người trong lòng ẩn dấu chuyện này, cũng nhanh chân bước đi về phía trước, đến phòng thiết kế của Vương gia.
Hà Khiết Hoa bày ra tư thế hết nửa ngày, ai ngờ không phải là Nam An vương, là hai thanh niên áo vải thực bình thường, nên vô cùng thất vọng, cảm thấy mình lãng phí biểu tình một cách vô ích, khẽ rủa hai người nọ một chút, rồi cũng rời khỏi cửa sổ.
Sau khi Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vào phòng thiết kế bái kiến Vương gia, trước không vội nói vào vấn đề chính, mà tỉ mỉ đánh giá Vương gia.
Vài ngày không gặp, thoạt nhìn Vương gia không có nhiều thay đổi, tuy rằng vẫn rất tuấn mỹ, chỉ là dường như có chú ý đến y phục, xem ra đều đã hơi cũ, không giống như dáng vẻ mà ‘Kim ốc tàng kiều’ nên có a! Chỉ là, vừa nghĩ đến nữ nhân xinh đẹp giống hệt Vương phi vừa rồi, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh cảm thấy trong lòng thực không được tự nhiên, giống như không phải Vương gia ‘Kim ốc tàng kiều’, mà dường như là hai người bọn họ làm ra việc thật có lỗi với Vương phi.
Triệu Trinh đang cùng Triệu Phú thảo luận cách chế tạo thuốc nổ có thể kéo dài thời gian hơn trước khi nổ tung, nhìn thấy hai vị Hứa – Hầu tiến vào, cũng không đoái hoài đến.
Thật vất vả chờ Vương gia trở lại chính phòng nghỉ ngơi, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vội bày ra một bộ dáng ‘vân đạm phong khinh’, chỉ ngồi uống trà cùng Vương gia, rảnh rỗi tùy tiện tán gẫu vài câu.
Sau vài câu tán dóc, Hứa Văn Cử bắt đầu kéo đề tài hướng đến Vương phi: “Thế gian này, nữ nhân là đáng thương nhất a!”
Hầu Lâm Sinh cũng song ca: “Vì sao lại nói như vậy?”
Hứa Văn Cử bày ra bộ dáng ‘trách trời, thương dân’: “Lúc nữ nhân còn trẻ tuổi xinh đẹp, nam nhân tất nhiên sẽ chung tình; nhưng đợi khi nữ nhân sinh ba bốn đứa bé, nam nhân sẽ thay lòng đổi dạ!”
Hầu Lâm Sinh thở dài một hơi, vẻ mặt thâm trầm: “Đúng vậy! Bởi vì nhiều lần sinh con, sản đạo của nữ nhân sẽ dần dần lỏng lẻo, nam nhân lúc đó tất nhiên sẽ di tình biệt luyến (thay đổi tình cảm) rồi…”
Hứa Văn Cử cầm lấy chung trà, uống một ngụm, nói: “Biết làm sao được! Đáng thương cho nữ tử đó, ‘Má hồng chưa nhạt, ân tình đã phai’…” …
Triệu Trinh không lên tiếng, nâng chén trà nhìn hai cái kẻ dở hơi này song ca, làm giải trí cho mình. Đợi đến khi nghỉ ngơi đủ rồi nên đến phòng thiết kế, mới lạnh lùng nói: “Có rắm nhanh thả!”
Hứa Văn Cử: “…”
Hầu Lâm Sinh: “…”
Triệu Trinh đưa mắt liếc bọn họ một cái, làm bộ đứng dậy.
Hứa Văn Cử vội ngăn Vương gia lại, Hầu Lâm Sinh mò tay vào trong ngực áo lấy ra một cái bình thủy tinh, nói: “Lão Hứa và tiểu nhân tinh luyện hoa lài, huân y thảo, nho, bưởi, chế thành một lọ ‘Hoàng kim thủy’, bôi lên da thịt, tỉ mỉ xoa bóp, có thể tẩm dưỡng làn da như ngọc, làm căng da, mờ vết nhăn, khiến làn da càng căng mịn đàn hồi…”
“Bao nhiêu bạc?” Triệu Trinh đánh gãy lời chào hàng của hắn, thuận miệng hỏi.
Hầu Lâm Sinh mừng rỡ nói: “Có năm trăm lượng bạc trắng thôi!” Đây là giá của món đồ cổ ‘Ngọc Thiền’ (ve sầu bằng ngọc) hai ngàn năm tuổi mà hắn cùng Hứa Văn Cử nhìn trúng, không giao bạc, sợ là vật đó sẽ rơi vào tay người khác mất.
Triệu Trinh liếc mắt nhìn Hầu Lâm Sinh cùng Hứa Văn Cử đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình. Trong lòng hắn thật ra cũng rất cảm kích Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh, bọn họ chẳng những đã cứu mạng mình, còn cứu cả mạng của Chu Tử. Triệu Trinh gật đầu, nói: “Để lọ ‘Hoàng kim thủy’ xuống đó đi, về tìm Triệu Hùng lấy một ngàn lượng bạc đi!” Dứt lời, hắn nhấc chân bước đi.
Hầu Lâm Sinh ở phía sau vội lớn tiếng nói theo: “Vương gia, chúng ta cũng không lừa người đâu a, ‘Hoàng kim thủy’ thật sự rất lợi hại, trong ngoài đều có thể dùng!”
“Đã biết!” Bên ngoài truyền đến tiếng của Vương gia.
Sau khi trở về Vương phủ tìm Triệu Hùng lấy bạc, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh lập tức đi mua khối Ngọc Thiền kia, đặt trong phòng lăn qua lộn lại thưởng thức mấy ngày.
Hà Ngọc Khiết lên Tiểu lâu hai lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nam An vương. Nàng có thể nghe thấy tiếng ‘ầm ầm’ vang nổ bên kia bức tường, nhưng Nam An vương lại giống như mất tích, không bao giờ nhìn thấy nữa.
Ngân Linh cùng Thanh Châu dường như cũng cảm thấy có điều gì đó, chết sống không cho nàng lại đi lên tòa Tiểu lâu đó nữa.
Bởi vì ngày mai chính là mười lăm tháng tám, cho nên Triệu Trinh chạy về Vương phủ.
Ngày mười lăm tháng tám là ngày tết Trung thu, cũng là sinh nhật của Chu Tử, năm nay thật vất vả cả nhà mới đoàn tụ cùng nhau, hắn tất nhiên là phải về ăn tết với mẫu thân, thê tử và hai đứa con trai rồi. Lại nói, nhiều ngày không gặp, hắn quả thật cũng thấy nhớ Chu Tử.
Cao Cảnh được Cao Thái phi và Chu Vương phi gợi ý xem xét một hồi, rốt cục cũng chọn Tần Thuận Hà, là quan võ Chính thất phẩm của quân phòng thủ Nam Cương.
Chu Tử đầu tiên gọi Triệu Hùng đi hỏi ý kiến của Tần Thuận Hà, sau khi được Tần Thuận Hà đồng ý, lúc này mới sai người mời tổ mẫu và mẫu thân của hắn tới đây. Vương phi tự mình mai mối, nhà gái lại là biểu muội bên ngoại của Vương gia, Tần gia đương nhiên đồng ý.
Cao Thái phi biết được, cũng thật cao hứng, lệnh cho Hoàng Oanh thay mình viết cho Tam ca một phong thơ, nói chuyện này. Sau khi bàn xong hôn sự, lúc này Cao Cảnh mới yên tâm mà trở về Tô Dương ăn tết Trung thu.
Sau khi nàng rời đi, Chu Tử hưng phấn cả một thời gian dài: đây chính là lần đầu tiên nàng làm mai mối, hơn nữa còn thành công nha!
Sau khi Triệu Trinh trở lại Vương phủ, trước tiên sai người đến chính phòng mời Vương phi, sau đó tự mình trở về Diên Hi cư — trong khoảng thời gian này hắn rất bận rộn, bởi vì quá chuyên tâm, lại ở cùng một đám đàn ông thô kệch, cho nên luôn chẳng chú ý đến diện mạo, bây giờ đã trở về, nhất định phải tắm rửa thay quần áo này nọ, tránh bị Chu Tử ghét bỏ.
Chu Tử nghe nói Vương gia đã trở về, còn phái người tới gọi mình, không biết tại sao, lại cảm thấy mơ hồ vui mừng, tim đập cũng nhanh hơn, gần mười ngày không gặp Triệu Trinh, nàng cũng rất nhớ hắn.
Cao Thái phi vừa nhìn đã biết, trong lòng mặc dù cười cặp vợ chồng son lưu luyến không rời này, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm trang: “Vương phủ quá lớn, con và Trinh Nhi cũng không cần phải chạy tới chạy lui lãng phí thời gian, sáng mai hãy đến đây!”
Chu Tử cười nói: “Dạ”.
Chu Tử trở lại Diên Hi cư, Triệu Trinh cũng vừa về đến.
Nàng đứng ở cửa phòng ngủ, mắt to tối tăm, thật sâu nhìn Triệu Trinh đang cởi náo khoác. Triệu Trinh cũng dừng lại động tác, quay đầu nhìn nàng.
Vóc dáng của hắn cao, giống như đang nhìn xuống, nhíu mày, trừng mắt, hàng mi thật dài nhíu lại với nhau, sóng mắt hiện lên, đôi môi đỏ bừng mím chặt.
Hai người cùng lắm là mấy ngày không gặp, lại cảm thấy như xa cách vài năm, đầu tiên là nhìn nhau không nói được một lời, sau đó cơ hồ là đồng thời bước lên một bước — Chu Tử nhào vào trong lòng Triệu Trinh.
Sau một màn thắm thiết, Chu Tử nhịn không được theo sát Triệu Trinh thì thầm nói chuyện không ngừng, chủ yếu là khoe khoang thổi phồng sự tích anh hùng của mình mấy ngày qua, nhất là chuyện mai mối thành công cho Cao Cảnh và Tần Thuận Hà
Triệu Trinh vừa cởi y phục, vừa “Ừ” đáp lời. Đợi cởi xong y phục, lộ ra thân hình cao gầy rắn chắc, hắn ôm lấy Chu Tử thẳng hướng phòng tắm.