Nghe Cao Thành nói, Cao Đại lão gia và Cao Tứ lão gia cố gắng tự trấn an, nhưng trên mặt đã có chút trắng bệch; Cao Đại phu nhân thì ngược lại, bởi vì không hiểu mô tê gì về việc mà Cao Đại và Cao Tứ lo lắng, lại tự thấy không thẹn với lương tâm, cho nên ngẩng đầu ưỡn ngực mà dẫn hai ma ma đi theo Cao Thành đến đó.
Mặc dù lần này Cao phủ xuất hành tuy có khiêm tốn, nhưng mấy vị chủ tử này đều là người đã quen hưởng phúc, căn bản không thể bỏ qua thuyền lớn thoải mái mà ngồi thuyền nhỏ vừa khiêm tốn vừa bất tiện. Con thuyền lớn mà bọn họ đang ngồi này là do Nam An vương Triệu Trinh tự mình thiết kế chế tạo, sau đó đưa cho ngoại công Cao lão Thừa tướng, bề ngoài trông rất bình thường, nhưng bền chắc hơn nữa thiết kế lại tinh xảo.
Khoang thuyền phía trên, tổng cộng có ba tầng. Cao Đại lão gia cùng phu nhân mang theo tùy tùng ở tầng trên cùng, Cao Tứ lão gia mang theo thị thiếp Mẫn Nhi ở tại tầng thứ hai, tầng cuối cùng là giành cho đám nam bộc theo hầu và người chèo thuyền ở lại. Mà trong khoang thuyền, là nơi đặt những thứ đồ cồng kềnh, rất ít người lui tới.
Sau khi vào trong khoang thuyền, bởi vì ánh sáng có chút ít ỏi, Cao Thành run run đốt một ngọn nến cầm trong tay.
Trong vầng sáng của cây nến, Cao Đại phu nhân thấy một nữ hài tử đang cuộn mình co rúc trong góc tối — là Cao Liễn.
Cao Liễn tựa hồ là đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng, miệng hé ra như một đứa con nít, khò khò ngủ say.
Cao Đại lão gia và phu nhân cùng với Cao Tứ lão gia ngồi trong phòng khách ở tầng ba, thảo luận nên xử lý Cao Liễn thế nào. Cao Đại phu nhân từ chối cho ý kiến.
Cao Tứ lão gia bởi vì chán ghét thê tử, cũng hận lây qua nữ nhi Cao Liễn đã mang đến vết nhơ cho gia tộc của mình, hắn không kiên nhẫn nói: “Nhốt vào trong phòng tối trong khoang thuyền cùng tiện nhân Đinh thị kia không phải là xong sao!”
Cuối cùng, vẫn là Cao Đại lão gia vỗ bàn: “Chất nữ (cháu gái) ở cùng chúng ta tại lầu ba đi, để cho nha hoàn của chị dâu ngươi hầu hạ nàng!”
Cao Tứ lão gia phẫn nộ không nói.
Từ Kim Kinh đến Nhuận Dương, cho dù là thuyền đi thuận gió, cũng tốn thời gian một tháng. Tầm mắt của Cao Đại phu nhân rất cao ngạo, căn bản không thèm để ý tới sự tồn tại nhỏ bé của Cao Liễn.
Cũng may Cao Đại lão gia cũng rất quan tâm đến đứa cháu gái này, lệnh cho ma ma chăm sóc thật tốt, trên phương diện ăn mặc không được khiến cho Cao Liễn thiếu thốn, còn đặc biệt phái riêng một tiểu nha hoàn chơi đùa cùng Cao Liễn.
Hiện nay Cao Liễn giống như một đứa trẻ non nớt, trừ ngâm nga những lời diễm ca, cái gì khác cũng đều không hiểu, cứ ngây ngốc ăn rồi ngủ, chưa được mấy ngày, đã trắng trắng tròn tròn, càng thêm dễ nhìn.
Thuyền lớn của Cao phủ chạy phía trước, cách con thuyền lớn của Cao phủ ước chừng một hai dặm ở phía sau, có một con thuyền nhỏ vẫn luôn duy trì khoảng cách này đi theo.
…
Triệu Trinh mang theo Triệu Tử đi câu cá hết nửa ngày.
Hai cha con đều không thích nói chuyện, mỗi người một cái ghế, ngồi song song bên bờ ao nhỏ, lẳng lặng câu cá.
Chu Tử nhìn một lát, cảm thấy thật nhàm chán, liền ôm Màn Thầu Nhỏ theo sau là nhũ mẫu và Ngân Linh cùng nhau đi tản bộ.
Nhìn thấy mẫu thân rời đi, Bánh Bao Nhỏ mếu máo, lại không dám khóc, tiếp tục ngồi ngay ngắn câu cá cùng phụ thân — phụ thân nói: nghe lời phụ thân, không bị đánh, còn có thể thường xuyên được ở cùng mẫu thân; không nghe phụ thân, bị đánh, bị nhốt lại, không được gặp mẫu thân, cũng không được gặp cả Xuyên Xuyên (Hàn Tử Xuyên).
Phụ thân luôn độc chiếm mẫu thân, Màn Thầu Nhỏ cũng luôn chiếm lấy mẫu thân, cho nên Bánh Bao Nhỏ đối với người bạn lớn Hàn Tử Xuyên rất là nhớ nhung a!
Cao Thái phi đang ngồi trong phòng khách, thứ nữ Cao Cảnh của Tam ca bà đang ngồi ở một bên nói chuyện với bà.
Cao Cảnh có đôi mắt cong cong, gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn ngọt ngào, tô mày vẽ mắt rất quyến rũ, khung xương nàng rất nhỏ, nhưng rất đầy đặn nhiều thịt, như một quả cầu nhỏ bằng nhung.
Đầu tiên nàng cùng Cao Thái phi nói chuyện trong nhà, từ từ kéo đề tài nói đến chuyện nạp thêm thiếp thất, tăng thêm con đàn cháu đống, cười nói: “Lúc chị dâu con còn chưa vào cửa, mẫu thân đã nạp cho ca ca ba phòng tiểu thiếp; đợi sau khi chị dâu vào cửa sinh cháu xong, mấy vị di nương kia cũng nhanh chóng sinh đẻ, hiện tại dưới gối mẫu thân có bốn cháu trai ba cháu gái, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ a!”
Cao Thái phi nhìn nàng một cái, cũng cười nói: “Trinh biểu ca của ngươi luôn luôn không thích nữ sắc, tính tình lại quái gở lãnh đạm, vừa nhắc tới nạp thiếp gì gì đó, liền nóng nảy với ta, cũng chỉ có biểu tẩu tử (chị dâu họ) của con là có thể chịu được nó mà thôi!”
Bà nâng chung trà lên uống một ngụm, lại nói tiếp: “Ta đây cũng lớn tuổi rồi, thầm nghĩ chỉ muốn hưởng phúc mà thôi, có hai đứa cháu trai Tử nhi và Sam nhi này thôi cũng đủ khiến ta bận rộn rồi!”
Cao Cảnh nghe thấy lời Cao Thái phi nói bóng gió đầy ẩn ý cũng hiểu được, trong lòng ngập tràn cảm giác mất mát, nàng cúi đầu, cầm lấy khăn tay lau lau lớp son đỏ mọng trên môi.
Tuy rằng đi theo phụ thân và mẹ cả đến Tô Dương nhậm chức, cách xa Kim Kinh, nàng vẫn nghe được chuyện tiểu muội Cao Liễn của Tứ phòng trước khi tiến cung bị Trinh biểu huynh đánh bằng roi. Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng là do Cao Liễn tính tình rất ngả ngớn, chọc Trinh biểu huynh phiền mới có thể như thế, bây giờ xem ra, e là vị Trinh biểu huynh này thật sự là có tâm địa sắt đá a! Mấy hèo đánh xuống, mặc dù đánh là do Cao Liễn không có mắt, lại đánh bay hết bao nhiêu tâm tư của đám tiểu thư quý tộc ở Kim Kinh đối với hắn.
Lúc xế chiều, bên ngoài trời đã bắt đầu nổi mưa. Cao Cảnh vội thừa dịp cáo từ. Cao Thái phi nói: “Nếu đã đến chỗ cô cô, dĩ nhiên là nên ở lại, với lại, con còn chưa chính thức bái kiến Trinh biểu ca cùng biểu tẩu tử của con cơ mà!”
Bà nói với Nhũ Yến: “Bảo tiểu nha đầu canh giữ ở cửa, đi mời hai vợ chồng Vương gia của các ngươi đến đây, nói là ta cho gọi, đây là biểu muội ruột thịt, đều là thân thích của nhà mình, không cần lảng tránh!”
Cao Cảnh trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn thật bình tĩnh, đứng dậy nói lời cảm tạ với Cao Thái phi: “Cảnh nhi tạ ơn cô cô!”
Lúc chạng vạng, mưa tạnh dần, hạt mưa nhỏ đến mức như không nhìn thấy, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên mông lung mờ mịt, dường như được phủ kín một tầng mưa bụi.
Cao Cảnh đang cùng Cao Thái phi đứng trước cửa sổ, ngắm hoa Kim Quế ngoài cửa sổ đang nở từng đóa hoa như bông lúa, chợt nghe một loạt âm thanh nói chuyện thấp thoáng truyền đến từ con đường nhỏ giữa đám hoa cỏ, hơn nữa càng ngày càng gần.
Cao Thái phi cười nói: “Hình như biểu ca biểu tẩu của con đã tới!”
Cao Cảnh vội sửa sang lại quần áo, đi tới cửa chuẩn bị nghênh đón.
Trong đám mưa bụi mênh mông, một nam tử dáng người cao gầy mặc áo khoác mỏng màu đen, cầm một cây dù phủ giấy dầu, che cho một nữ nhân mặc váy dài màu đen, khoác áo màu đỏ chẽn tay đi tới.
Phía sau là một đám nha hoàn ma ma ôm theo hai đứa bé, che dù đi theo.
Vị nam tử kia có lẽ là sợ nữ tử bị mưa tạt, cây dù kia căn bản đều bao bọc cả trên đầu trên người nữ tử, tóc và áo ngoài của hắn đều bị mưa làm ướt, lại dường như không hề để ý, sóng mắt sâu thẳm thấp thoáng dưới hàng mi dày vẫn đặt trên người nữ tử.
Cao Cảnh nhìn đến ngây người.
Thì ra, Nam An vương và Vương phi có bộ dạng này; thì ra, trên đời lại có đôi vợ chồng như vậy — bọn họ tự tạo thành một thế giới riêng, người khác hoàn toàn bị bài xích bên ngoài, đây mới chính là yêu!
Trong nháy mắt này, Cao Cảnh trong lòng có chút đố kỵ, lại có chút nhàn nhạt thê lương. Nàng sinh ra là thứ nữ, vì sinh tồn, không thể không nịnh bợ mẹ cả, nịnh bợ phụ thân, từ nhỏ học được cách ‘gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ’, chưa bao giờ dám biểu hiện ra con người thật của mình, không dám sống thật với chính mình.
Tình cảm cùng chung hoạn nạn như vậy, cả đời này, e rằng nàng sẽ không bao giờ có được!
Vợ chồng Nam An vương mang theo Thế tử và Nhị công tử vừa tiến vào, cảnh tượng nhất thời rối ren.
Sau một màn chào qua hỏi lại, Cao Thái phi vừa vội vàng chăm sóc hai đứa cháu trai, vừa nói với Triệu Trinh cùng Chu Tử: “Triệu Tử và Triệu Sam để ta lo cho, hai đứa con mau đến phòng tắm ở Đông sương phòng tắm rửa thay quần áo đi!”
Cao Cảnh giúp Cao Thái phi chơi đùa với tiểu Thế tử và Nhị công tử.
Tiểu thế tử sắp một tuổi rưỡi, bộ dạng quả thực là phiên bản thu nhỏ đáng yêu của Nam An vương, đã nói được rất lưu loát, tuy nhiên lại không thích nói chuyện. Hình như bé tương đối thích mỹ nhân, thấy Cao Cảnh đẹp mắt, sờ soạng lên mặt Cao Cảnh vài cái.
Nhị công tử còn nhỏ, trắng trắng tròn tròn, có thể thấy đôi mắt rất giống Nam An vương, cũng là mắt phượng, đuôi mắt xếch lên.
Cao Cảnh dịu dàng lại thích cười, chơi với tiểu Thế tử rất vui vẻ.
Trước khi dùng bữa tối, Nam An vương dắt vương phi trở lại.
Nam An vương đổi một thân áo ngoài màu xanh dương đậm, nhìn qua vẫn tuấn mỹ khác thường; Nam An vương phi đổi một thân áo váy vạt dài màu trắng thêu hoa, giống như cành thủy tiên nổi trên mặt nước, rất thoát tục.
Dùng bữa tối xong, Cao Thái phi chỉ vào Cao Cảnh nói với Chu Tử: “Đây là muội muội nhà Tam cữu cữu (cậu ba) của con, còn chưa hứa gả, con thử dò xét các tướng lĩnh dưới trướng Vương gia nhà con xem có ai chưa thành thân không, làm mai cho nàng ấy!”
Chu Tử nhìn Cao Cảnh, mỉm cười, đứng dậy nói với Cao Cảnh: “Muội muội mời đi theo ta hàn huyên một chút đi!”
Cao Cảnh ngọt ngào nở nụ cười, tự nhiên phóng khoáng nói với Chu Tử: “Cám ơn chị dâu, Cao Cảnh nào dám không tòng mệnh!” Nàng tự nhủ trong lòng, nhất định phải nắm chắc cơ hội này, tránh để tương lai bị mẹ cả tính toán.
Chu Tử dẫn Cao Cảnh đến Đông sương phòng nàng thường ở, hai người hàn huyên được một lát, Chu Tử cảm nhận được thành ý của Cao Cảnh, lúc này mới nói: “Dưới trướng của Trinh biểu ca muội, có rất nhiều tướng quân trẻ tuổi chưa vợ, ngày mai ta sẽ sai người lên danh sách, muội cứ chọn một người!”
Cao Cảnh mừng rỡ, lập tức nhẹ nhàng quỳ gối: “Tạ ơn chị dâu!”
Chu Tử đỡ nàng lên, nghịch ngợm nói: “Đợi mọi chuyện đã thành, rồi hãy cảm tạ ta sau!”
Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ được Cao Thái phi giữ lại, Triệu Trinh và Chu Tử tìm được một cây dù phủ giấy dầu ở chỗ Cao Thái phi, liền cùng nhau rời đi.
Mưa thu vào ban đêm, dường như đặc biệt lạnh hơn.
Chu Tử cùng Triệu Trinh rúc vào trên giường, mỗi người cầm trong tay một quyển sách, ai làm việc người nấy, không can thiệp chuyện của nhau.
Nhiệt độ thân người Triệu Trinh rất ấm, Chu Tử vì thế mà thân thể cũng được ấm lây, cả người ấm áp rất dễ chịu.
Sách Chu Tử đang xem là thoại bản (*) hoạt cảnh mà Triệu Trinh phái Trần Bình mua về cho nàng, tất cả đều là chuyện về tài tử giai nhân, mang theo chút tình tiết tình cảm lãng mạn, nàng đọc rất thích thú. Nàng vừa cười, vừa đem chân đặt trên đùi Triệu Trinh, nhẹ nhàng ma sát.
(* thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.)
Triệu Trinh cầm trong tay là một bản vẽ thiết kế, vốn đang xem rất chăm chú, lại bị Chu Tử như có như không trêu chọc. Hắn đặt bản vẽ lên cái bàn nhỏ kế đầu giường, cũng đoạt luôn quyển sách trong tay Chu Tử, sau đó buông mành liền đè lên người Chu Tử.
Bên ngoài tiếng gió dần nổi lên, mưa cũng lớn hẳn lên, chuông gió bằng kim loại dưới mái hiên bị mưa gió thổi qua mà phát tiếng giòn vang, giọt mưa rơi lên phiến lá trên nhánh cây “lộp độp” rung động, mặt khác còn có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, tiếng mưa rơi trên ngọn chuối tây, tất cả hợp thành một đêm mưa náo nhiệt.
Trong phòng ngủ, nến hồng khiêu cao, thỉnh thoảng lại “tách” một tiếng, ngọn lửa trên cây nến lại nhảy lên một cái. Màn buông xuống, giường lớn nhẹ nhàng lay động có tiết tấu, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ thật thấp, cực kỳ quyến rũ.
Hồi lâu sau, bên trong truyền đến tiếng Chu Tử run run như khóc như không: “Triệu Trinh… Ngừng… Ngừng một chút đi…”
Thanh âm của nàng, dường như bị phân cách thành vài đoạn, cuối cùng rốt cục tan mất.
Giường lớn tiếp tục đong đưa…
Ngày hôm sau, Triệu Trinh tinh thần sảng khoái, cưỡi ngựa mang theo Thuần Tiểu Vũ và Chu Thanh đi đến biệt viện ở ngoại ô. Huynh đệ Lâm Tiêu Sấu được hắn phái đi làm việc cho Chu Tử: đi suy nghĩ lập danh sách vài vị tướng lĩnh trẻ tuổi chưa thành thân đồng thời cũng chưa đính hôn.