Nam An vương vốn nổi tiếng là không hiếu khách, ít khi nào nhiệt tình mời khách, lần này vì ăn mừng đầy tháng của thứ tử tổ chức buổi tiệc lớn, rất nhiều gia đình quan lại và quan cao quý đều ùn ùn chạy đến, nếu thật sự không đến được, cũng sẽ phái người đại diện hoặc là vợ và con gái đến.
Phủ Nam An vương vẫn luôn yên tĩnh trang nghiêm, một ngày này tự nhiên có khách khứa tấp nập, vô cùng náo nhiệt, trên đường cái ngoài cửa chính đậu đầy xe ngựa sang trọng, chắn hết cả con đường.
Tiếc nuối duy nhất là Nam An vương chỉ lộ mặt một chút trong bữa tiệc, mời mọi người uống một chén rượu liền lui xuống.
Nghe nói phía khách nữ bên kia, Vương phi mới được sắc phong mới vừa lộ mặt, đã bị Vương gia gọi đi rồi, chỉ có Cao Thái phi lưu lại lâu hơn một chút. Sau đó, ngay cả Cao Thái phi cũng rời đi, lý do lại là Thế tử và Nhị công tử nhớ tổ mẫu — Thế tử thì cũng thôi đi, Nhị công tử là một đứa bé vừa mới đầy tháng lại biết nhớ tổ mẫu sao? Lý do này thật mẹ nó lừa bịp mà!
Sau khi Triệu Trinh lui khỏi buổi tiệc, liền quyết định trực tiếp trở về Diên Hi cư.
Hắn mang theo hai anh em Lâm Tiêu Sấu và Lâm Tuyết Trập, đi dọc theo con đường mòn trở về Diên Hi cư.
Hai bên đường này đều trồng cây Dương lá lớn, đều vừa cao vừa thẳng, vào mùa hè tán cây vừa lớn vừa xanh, nhưng hiện nay đã là mùa thu, lá cây dần dần chuyển thành màu vàng, gió thổi qua, ttừng đám lá xoay tròn rơi xuống, Vương phi lại đặc biệt dặn dò hạ nhân không cho quét đi, cho nên trên mặt đất tràn lan một lớp lá vàng thật dày, bước lên nghe vang xào xạc.
Đi trên lớp lá rụng, Triệu Trinh nhớ tới đến lúc mùa đông, mình ôm Triệu Tử đi qua chỗ này, Triệu Tử chỉ vào tổ chim gọi “Chiêm! Chiêm!”, trên mặt không khỏi mang theo ý cười.
Sở dĩ hắn cho trồng loại cây Dương lá to này trong Vương phủ, là vì năm hắn mười lăm tuổi, theo Kim lão tướng quân đi bình định Tây Bắc, từng thấy vô số loại Bạch Dương, thân cây thật cao, gốc cây mọc thẳng chỉ lên trời xanh, cho dù hoàn cảnh ác liệt như thế nào, loài cây này vẫn mạnh mẽ lớn lên thẳng tắp.
Triệu Trinh yên lặng suy nghĩ: Bạch Dương… Tương lai có nên gọi lão Tam là Triệu Dương, Triệu Dương… Lão Tam….
Nghĩ đến đây, hắn dừng cước bộ, lần sinh con này, Chu Tử băng huyết, thật sự là đã dọa hắn sợ hãi — thì ra sinh con cũng không dễ dàng như Chu Tử nói: dùng sức một chút, đứa bé liền chui ra; mà là chuyện nguy hiểm đến như vậy. Còn nữa, Hàn Tử Xuyên điều tra ở Kim Kinh, nhiều ngày nay vẫn chưa thấy có tin tức truyền về.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, mắt nhìn thẳng không chớp, bước nhanh trên đường mòn.
Triệu Trinh sắp đi tới cuối đường mòn, phía trước là một ngã ba, một đường thông đến chính viện của Cao Thái phi, một đường thông đến Diên Hi cư nơi mà hắn và Chu Tử ở.
Hắn vốn muốn đến chính viện thăm mẫu thân cùng hai con trai, nghĩ lại, bên kia nhiều nữ nhân như vậy, thực không tiện cho lắm, không bằng đợi đến tối mọi người giải tán lại đến.
Triệu Trinh dừng một chút, chân đã hướng về phía Diên Hi cư. Đúng lúc này, Lâm Tiêu Sấu đột nhiên khẽ quát một tiếng: “Ai ở đó?”
Triệu Trinh nghe tiếng, xoay người lại.
Mặc dù Lâm Tiêu Sấu cùng Lâm Tuyết Trập là người cứng nhắc không biết thay đổi phù hợp với tình cảnh, nhưng võ công rất cao, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào Tiểu hoa viên cuối đường mòn, trong tay đã rút đao Liễu Diệp ra.
Trong đường mòn râm bóng gần Tiểu hoa viên, ba vị tiểu thư quần áo đẹp đẽ cao quý ăn mặc bất phàm, vây quanh là mấy nha hoàn đi ra. Tuy chuyện xảy ra bất ngờ, nhưng các nàng vẫn duy trì dáng vẻ xinh đẹp, duyên dáng thướt tha bước ra, nhún chào Triệu Trinh một cái.
Người đứng đằng trước, vóc người uyển chuyển, dáng vẻ hào phóng, nói: “Trưởng nữ Hà Nguyên – Hà Diệu Hoa bái kiến Vương gia.”
Người phía sau, ăn mặc hơi kém, nhưng dung mạo hơn hẳn, cũng hành lễ nói: “Tam nữ của Cao Huệ Thanh – Cao Cảnh tham kiến Vương gia!”
Người ở phía sau cùng tiến lên một bước, tư thái tuyệt vời, cong thắt lưng, cất giọng dịu dàng: “Thứ nữ của Hà Nguyên – Hà Khiết Hoa tham kiến Vương gia!” Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, mắt to thẹn thùng e lệ liếc nhìn Triệu Trinh một cái.
Triệu Trinh nhìn thấy nàng, giật mình: Hà Khiết Hoa này thật quá giống Chu Tử, tuy rằng không đáng yêu xinh đẹp bằng Chu Tử… một chủ ý tuyệt diệu lập tức hiện lên trong đầu hắn. Hắn trầm tư suy nghĩ lại nhìn Hà Khiết Hoa một cái, gật gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Tiêu Sấu cùng Lâm Tuyết Trập vội cắm đao vào hông, đi theo.
Đám người Hà Diệu Hoa nhìn theo bóng lưng cao gầy của Nam An vương, có chút ngẩn người: một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, lại quyền thế ngập trời như vậy, nếu có thể gả cho hắn, cho dù làm thiếp thì có sao! Dân gian không phải có câu “Thà làm thiếp của anh hùng, chớ làm thê của kẻ thường” sao!
Thật ra, bữa tiệc đầy tháng của thứ tử của Nam An vương lần này, khách tới nhiều nhất là các tiểu thư đã đến tuổi gả chồng xuất thân từ nhà làm quan hay từ các phủ đệ của quan lớn. Có người nhắm mục tiêu là vị trí chính phi đang treo lơ lửng của Nam An vương, có người lại nhắm mục tiêu ở vị trí trắc phi. Chẳng qua là không ai nghĩ đến, trước tiệc đầy tháng một ngày, lại có thể truyền đến tin tức Chu trắc phi được Nam An vương đưa lên làm chính phi.
Lương phu nhân, chính thê của Lễ bộ thượng thư Hà Nguyên mang trưởng nữ dòng chính Hà Diệu Hoa và thứ nữ Hà Khiết Hoa, ngàn dặm xa xôi từ kinh thành tới Nhuận Dương dự tiệc, đương nhiên cũng có mục đích riêng của bà.
Trượng phu của bà – Hà Nguyên vì được Nam An vương Triệu Trinh ủng hộ, trở thành thành viên Nội các. Hắn ta trẻ trung khoẻ mạnh, lại thấy Cao lão Thừa tướng quản lý Nội Các tuổi tác đã già nua, liền có ý muốn thay thế. Vì muốn kéo gần quan hệ của mình và Nam An vương quan hệ, hắn ta liền đề ra ý kiến kết thân. Bởi vì Nam An vương chỉ có trắc phi, chưa có chính thất, cho nên Hà Nguyên có ý muốn trưởng nữ Hà Diệu Hoa của mình gả cho Nam An vương làm chính phi. Ai ngờ hắn nói bóng nói gió vài lần, phát hiện Nam An vương không có ý cưới chính phi.
Hà Nguyên cũng không phải là người dễ bỏ cuộc, bởi vì công việc triều chính bận rộn không thể nào thoát ra được, nên hắn liền phái thê tử là Lương phu nhân dẫn theo trưởng nữ Hà Diệu Hoa nhanh chân tới Nhuận Dương chúc mừng, nghĩ muốn phu nhân thông qua Cao Thái phi, hy vọng có thể tác thành việc này. Trước khi Lương phu nhân lên đường, tâm tư Hà Nguyên lại thoáng lóe ra suy nghĩ, bảo phu nhân đem theo thứ nữ Hà Khiết Hoa vốn cũng xinh đẹp mỹ mạo, muốn chắc chắn gấp đôi.
Điều Hà Nguyên và Lương phu nhân ngàn vạn lần không nghĩ tới là, Lương phu nhân vừa đến Nhuận Dương, còn chưa kịp đi bái phỏng Cao Thái phi, liền nghe được tin tức trắc phi Chu phu nhân của Nam An vương được đưa lên làm chính phi.
Lương phu nhân và nữ nhi Hà Diệu Hoa hai mẹ con nhìn nhau, vẻ mặt không thể nào tưởng tượng — vị Chu trắc phi này cũng không phải là người đơn giản, muội muội ruột của nàng lại là Chu thái hậu đương triều!
Vốn Lương phu nhân đã từ bỏ hy vọng, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Chu Vương phi qua lớp cửa sổ ở chính phòng của Cao Thái phi, trong lòng bà lại nảy sinh chủ ý mới. Bữa tiệc tiến hành được một lát, bà liền lấy cớ hai nữ nhi uống rượu vào có chút khó chịu, bèn lệnh cho nha hoàn mang hai nữ nhi đi ra ngoài tản bộ vài vòng.
Thấy hai tỷ muội Hà Khiết Hoa đi ra ngoài, thứ nữ Cao Cảnh tam phòng của phủ Cao thừa tướng cũng vội xin phép mẹ cả, cũng dẫn nha hoàn theo ra ngoài.
Các nàng đều đã âm thầm hỏi thăm, biết từ ngoại viện đi về nội viện, nhất định sẽ phải đi qua con đường mòn đó, cho nên vẫn ở đường mòn ôm cây đợi thỏ, chờ Vương gia tới. Chưa từng nghĩ lại khéo như vậy, Vương gia quả thực đã trốn khỏi bàn tiệc trở về.
Sau khi Nam An Vương gia rời khỏi, ba người làm bộ rất hăng hái dạo quanh hồ sen giữa Tiểu hoa viên, ngắm thủy tiên vẫn đang nở rộ. Trên thực tế, ba người đều có chút không yên lòng, vì thế rất nhanh liền dẫn nha hoàn trở về.
Triệu Trinh trở lại Diên Hi cư, phát hiện Chu Tử vẫn còn chưa trở về. Hắn ở một mình một lát, cảm thấy có chút nhàm chán. Từ khi có Chu Tử, dường như hắn đã có thói quen luôn có Chu Tử bên người, một khi Chu Tử không ở bên cạnh, hắn liền cảm thấy có chút buồn bực. Triệu Trinh liền sai Thanh Thủy đang trực trong phòng Trị sự đi mời Vương phi về.
Thanh Thủy đi tới chính viện, thấy bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Vương phi cùng Cao Thái phi đang nghe đám phu nhân đến kính rượu nói chuyện.
Chu Tử không nghĩ tới, sau khi mình làm Vương phi, lại thật sự có người đến nịnh bợ mình. Những vị phu nhân tôn quý này thay đổi sắc mặt ngạo mạn khinh thường hàng ngày, trên mặt khéo léo mỉm cười, miệng nói lời nịnh hót ngọt ngào không lộ giấu vết, nhiệt tình nịnh nọt Cao Thái phi và Chu Vương phi một phen, đương nhiên, nịnh hót chủ yếu là việc Chu Vương phi sinh được Thế tử và Nhị công tử.
Chu Tử thật sự không thích loại giao tiếp này, nhưng lại sợ người ta nói mình ngạo mạn, tuy rằng không nói lời nào, nhưng trên mặt đều mỉm cười, cười đến mức quai hàm đều ê ẩm, khó chịu muốn chết.
Đúng lúc này, Thanh Thủy đi vào, lặng lẽ đến bên cạnh nói: “Vương gia đang tìm ngài, kêu ngài trở về ạ!”
Chu Tử vừa vặn lấy cớ, thấp giọng bẩm rõ với Cao Thái phi, liền rời khỏi bữa tiệc. Nàng đến phòng ngủ của Thái phi trước, thăm hai đứa con trai đang ngủ trưa một chút, hỏi han Nhũ Yến và nhũ mẫu Hồng Mai, biết được hai con đều bình thường, lúc này mới mang theo Ngân Linh, Thanh Thủy trở về Diên Hi cư.
Chu Tử trở lại phòng ngủ, thấy Triệu Trinh đã tắm rửa xong, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc dài đen nhánh xõa ra sau lưng, đang ngồi trước án thư chờ nàng!
Triệu Trinh chờ chán muốn chết, tắm rửa một cái xong, Chu Tử vẫn chưa trở về, hắn đành cầm lấy quyển sách lên lật lật xem. Thấy Chu Tử trở về, hắn không khỏi oán giận nói: “Sao bây giờ nàng mới về?”
Chu Tử cười nhìn hắn một cái, cầm cây lược gỗ trên bàn trang điểm lên, đi đến sau lưng Triệu Trinh, chải mái tóc dài đen nhánh của hắn. Nàng vừa chải, vừa dịu dàng hỏi: “Đang giữa trưa, gọi thiếp trở về làm gì a?”
Triệu Trinh được nàng chải vuốt, da đầu tê dại, thoải mái cực kỳ, miệng lại đúng lý hợp tình mà nói: “Trở về ngủ trưa với ta chứ gì!”
Chu Tử thật sự có chút không biết nên khóc hay cười, nhưng trong lòng cũng ấm áp. Nàng chậm rãi dựa thân mình đè trên người Triệu Trinh, mặt dán tới, vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai Triệu Trinh, khàn giọng nói: “Không phải là để làm việc kia sao…”