Vẫn canh giữ ở gian ngoài, Thanh Thủy cùng Thanh Ba tiến vào, lôi bốn bà mụ áp tải ra ngoài, giao cho thân vệ của Vương phủ do Triệu Hùng và Hàn Tử Xuyên dẫn đến, vẫn đang canh giữ bên ngoài nội viện Diên Hi cư.
Hàn Tử Xuyên xuất thân từ Hàn gia ở Kim Kinh, là gia tộc lâu đời đi theo Lục Phiến Môn. Cửa tây thành Kim Kinh là địa phận của Hàn gia, trên dưới một trăm năm qua vẫn đứng đầu Lục Phiến Môn của Kim triều, có một phương pháp thẩm vấn diệu kỳ.
Hàn Tử Xuyên cùng Triệu Hùng dẫn theo thân vệ của Vương phủ, áp tải bốn bà mụ này đến phòng thẩm vấn trong Ngoại thư phòng.
Lúc này trời đã sáng choang, một vòng mặt trời đỏ nhô lên từ phía Đông, khiến cho người ta cảm giác tràn ngập tươi sáng và hy vọng, hơn một canh giờ trước, vẻ lo lắng u ám bao trùm lên toàn bộ phủ Nam An vương dường như đã bị vầng thái dương chói lòa ấm áp kia gột rửa sạch sẽ, chỉ để lại vết máu mờ nhạt, làm người ta ghi nhớ mãi mãi.
Nhũ mẫu Hồng Mai ôm Nhị công tử Triệu Sam mới sinh đến sương phòng cho bú. Bà là một trong vài nhũ mẫu được Triệu Trinh sai người tuyển chọn từ sớm, trước kia đã sinh hai đứa con.
Chu trắc phi tự mình gặp vài nhũ mẫu, nhiều lần xem xét đồng thời tiến hành kiểm tra, cuối cùng mới quyết định chọn bà. Hồng Mai là người thành thật, rất trầm mặc ít nói, nhưng chững chạc cẩn thận, bà thấy phòng sinh của Chu trắc phi đang trong tình trạng rối loạn, cũng không quan tâm gì khác, nhận lấy đứa nhỏ liền cùng với hai vị ma ma mà Thái phi lưu lại, cùng nhau tắm rửa, hầu hạ tẩy sạch phân su (*), quấn rốn cho Nhị công tử, sau đó bắt đầu cho bú sữa.
(* phân su: là lứa phân đầu tiên của trẻ sơ sinh trong vòng 24h, có màu xanh đen, dính, không mùi.)
Mới sinh ra một canh giờ, Triệu Sam miệng quá nhỏ, vẫn chưa biết hút sữa, nhũ mẫu Hồng Mai liền nắn bóp lên đầu ngực ra ít sữa tươi, nhỏ từng giọt từng giọt sữa vào trong cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa của Triệu Sam đang kề sát đầu ngực. Triệu Sam bú được một chút liền ngủ mất.
Hứa đại phu ở trong phòng sinh chăm sóc Chu trắc phi đã tỉnh lại nhưng vẫn còn rất suy yếu. Hầu đại phu đã đi ra ngoài, sai người chuẩn bị giấy bút, “xoẹt xoẹt” viết lên phương thuốc, đưa cho Thanh Châu đang đứng chờ ở một bên, lệnh cho nàng mau mau đi bốc thuốc, sau khi sắc xong, đúng giờ cho Chu trắc phi uống.
Triệu Trinh sắc mặt tái nhợt, mí mắt ngày xưa mỏng tanh trở nên sưng đỏ, đôi môi ngày xưa không bôi son mà cũng đỏ nay trở nên trắng bệt không có huyết sắc, đang mím thật chặt. Hắn giống như một cây cọc gỗ, ngồi ở đầu giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm Chu Tử trong lòng.
Chu Tử đã tỉnh lại, nhưng suy yếu đến mức nói không thành tiếng. Trên khuôn mặt vẫn luôn khỏe mạnh hồng nhuận của nàng nay một chút huyết sắc cũng không có, sắc mặt tái nhợt vô cùng không bình thường, đôi mắt to của nàng cũng mất đi thần thái lanh lợi như xưa, tròng mắt giống như chuyển động một chút cũng rất khó khăn, chỉ mở to nhìn chằm chằm Triệu Trinh, rồi nhìn Triệu Tử đang đứng bên cạnh.
Mới vừa một tuổi bốn tháng, dường như trong một đêm Triệu Tử đã lớn hẳn lên, bé không hề kêu khóc mà đứng dựa vào phụ thân, đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt bàn tay có chút lạnh lẽo của mẫu thân, mắt phượng nho nhỏ cũng sưng đỏ nén lệ, không chớp nhìn mẫu thân.
Bởi vì quan tâm Chu Tử, Cao Thái phi còn chưa dùng bữa sáng, liền mang theo Hoàng Oanh Nhũ Yến cùng đám nữ quan thân tín và cung nữ chạy tới.
Ban đêm Triệu Trinh đã nghiêm cấm người đến thông báo với Cao Thái phi, cho đến lúc này bà mới biết đêm qua Chu Tử bị nguy hiểm, không khỏi cực kỳ hối tiếc, thật hối hận mình đã rời khỏi phòng sinh, bà ngàn vạn lần không ngờ rằng Chu Tử sinh con đầu lòng vô cùng cùng thuận lợi, mà sau khi sinh xong đứa thứ hai lại bắt đầu băng huyết.
Tính tình Cao Thái phi vẫn luôn cứng cỏi, sau khi bà an ủi Chu Tử cùng Triệu Trinh mấy câu, liền dẫn Triệu Tử rời khỏi phòng sinh. Sau khi giao Triệu Tử cho Nhũ Yến đưa về chính viện chăm sóc, Cao Thái phi mang theo Hoàng Oanh đến xem đám người Triệu Hùng thẩm vấn bốn bà mụ.
Hứa đại phu rút ngân châm, bắt đầu trị liệu bước cuối cùng. Lúc này, Thanh Thủy và Thanh Châu bưng chén thuốc đã sắc xong vào.
Triệu Trinh cầm một cái gối dựa kê vào dưới cổ Chu Tử, để nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu, sau đó nhận lấy chén thuốc từ trong tay Thanh Thủy, múc nửa thìa thuốc, dùng miệng thổi thổi, sau đó nếm nếm, thấy vừa đủ ấm, biết trước khi bọn Thanh Thủy bưng lại đây đã dùng nước lạnh trấn qua, liền chậm rãi đút cho Chu Tử.
Lúc hắn đút thuốc cực kỳ kỹ lưỡng, trước hết dùng thìa bạc đẩy mở hàm răng Chu Tử, sau đó chậm rãi đổ thuốc trong thìa vào trong miệng Chu Tử, lúc này Chu Tử liền nuốt hết nửa thìa thuốc vào trong bụng.
Đút xong một chén thuốc, Triệu Trinh đổ ra một thân mồ hôi lạnh. Suốt một đêm, quần áo của hắn nhiều lần bị mồ hôi thấm ướt xong lại được hong khô, trên người mặc trung y do Chu Tử tự tay may, chất vải vốn mềm mại đã trở nên có chút khô cứng.
Luôn luôn có chút chú ý đối với quần áo trên người, lúc này Triệu Trinh không cảm thấy có chút khó chịu nào, hắn đưa cái bát không cho Thanh Thủy, mình vẫn canh giữ trước Chu Tử, một tấc cũng không rời.
Sau khi uống thuốc, Chu Tử không còn hơi sức, hơn nữa trong thuốc có chất an thần, nàng nhanh chóng lâm vào giấc ngủ mê man.
Vẫn luôn chăm sóc bên cạnh, Hứa đại phu cùng Hầu đại phu đợi Chu trắc phi ngủ say, thấy Vương gia lại căng thẳng sống lưng, biết Vương gia sợ là lại lo lắng, lập tức giải thích: “Vương gia, xin cứ an tâm, Chu trắc phi chỉ là đang ngủ!”
Lúc này, sống lưng của Triệu Trinh mới chậm rãi thả lỏng.
Thấy bệnh tình Chu trắc phi đã ổn định, Hứa đại phu cùng Hầu đại phu đã một ngày một đêm không ngủ, liền thỉnh cầu Vương gia, xin phép đến phòng Trị sự ở ngoại viện nghỉ ngơi một lát, đợi khi Chu trắc phi tỉnh lại sẽ chẩn bệnh cho nàng.
Vẻ mặt Triệu Trinh mệt mỏi, thanh âm khàn khàn: “Các ngươi đến thư phòng trong nội viện Diên Hi cư nghỉ ngơi đi, như vậy lúc gọi các ngươi cũng thuận tiện hơn!”
Hứa đại phu thấy sắc mặt Triệu Trinh, bèn khuyên giải: “Vương gia, ngài cũng phải nghỉ ngơi một chút đi thôi!”
Triệu Trinh xua tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời.
Hứa đại phu lắc đầu, cùng Hầu đại phu được Ngân Linh dẫn đến thư phòng trong nội viện Diên Hi cư nghỉ ngơi.
Triệu Trinh thấy trong phòng ngoại trừ mình, còn lại đều là nữ, hắn sợ Chu Tử ngủ trên chăn đệm bị thấm máu không thoải mái, liền lệnh cho Ngân Linh đi chuẩn bị chăn đệm sạch sẽ.
Ngân Linh nhanh chóng đã chuẩn bị chăn đệm xong.
Triệu Trinh tự mình ôm Chu Tử đang ngủ say đứng một bên, chỉ huy Thanh Châu, Thanh Thủy tháo bỏ chăn đệm dơ bẩn, trải chăn nệm mới đã được chuẩn bị lên. Đợi sau khi giường đã được sắp xếp xong, Triệu Trinh mới thật cẩn thận đặt Chu Tử vẫn còn đang ngủ lên, sau đó kéo tấm chăn mới, đắp kín cho nàng.
Ngân Linh nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Vương gia, ngài hôm nay khí huyết công tâm, vừa mới phun máu, thân mình còn rất suy yếu, nếu Chu trắc phi biết, nhất định sẽ rất đau lòng! Vì Chu trắc phi, hay là ngài nghỉ ngơi một chút…”
Triệu Trinh không kiên nhẫn phất phất tay, khẽ quát: “Tất cả đều đi ra ngoài hết cho ta!”
Ngân Linh bất đắc dĩ cúi người, mang theo đám người Thanh Thủy, tuân lệnh Vương gia đi ra ngoài. Nàng để lại Thanh Thủy cùng trực ở chính phòng với mình, còn ba người Thanh Châu thì đến sương phòng nghỉ ngơi trước, một lúc sau lại đến đổi phiên.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại Triệu Trinh và Chu Tử đang ngủ say. Triệu Trinh cởi bỏ áo khoác, cách lớp chăn nằm xuống bên cạnh Chu Tử. Hắn muốn luôn ở cạnh Chu Tử, trông chừng Chu Tử, cho đến khi xác định nàng khôi phục khỏe mạnh.
Triệu Hùng biết xuất thân của Hàn Tử Xuyên, vui mừng giao nhiệm vụ thẩm vấn bốn bà mụ này cho Hàn Tử Xuyên, còn mình cùng Cao Thái phi ở phía sau bình phong lắng nghe.
Đầu tiên là Hàn Tử Xuyên đem bốn bà mụ này giam giữ cách ly, sai người thân tín trông chừng, cần phải cẩn thận không để cho bọn họ tự sát. Sau đó, hắn chỉ huy người bố trí lại phòng thẩm vấn, thay toàn bộ dụng cụ thẩm vấn treo tứ phía trên tường thành dụng cụ tra tấn giành cho phái nữ, ví dụ như ‘nhũ châm’, lừa gỗ…, hơn nữa còn sắp xếp theo trình độ ghê tởm từ thấp đến cao, xếp thành hàng trên bốn vách tường của phòng thẩm vấn.
Bố trí thỏa đáng xong, hắn sai người mang từng bà mụ vào.
Sau khi bà mụ vào, hắn không thẩm vấn trước, chỉ dẫn bà đi tham quan các loại dụng cụ tra tấn vô cùng kỳ quái không thể tưởng tượng nổi trong phòng thẩm vấn, hắn ở bên cạnh giải thích cặn kẽ cách dùng và các bước tiến hành của từng loại hình cụ, thanh âm trầm thấp, nhưng nhịp điệu du dương cao thấp, nhịp nhàng dễ nghe.
Bà mụ đầu tiên, thân thể mượt mà, mặt mũi hiền hoà, vừa nghe hắn giải thích đến cách dùng lừa gỗ ở mặt tường thứ hai, liền “lộp bộp” quỳ xuống, khóe miệng run rẩy, lời nào cũng nói không ra được.
Hàn Tử Xuyên sai người kéo bà đi ra ngoài.
Bà mụ thứ hai tiến vào, dáng người cao gầy, mặt mũi xinh đẹp, lúc tuổi trẻ e rằng cũng là một mỹ nhân. So với người thứ nhất, bà ta kiên cường ơn một chút, kiên trì lắng nghe Hàn Tử Xuyên dốc lòng giải thích mãi cho đến bức tường thứ ba, trong nháy mắt nhìn thấy cái lỗ tai người treo trên tường liền choáng váng ngã xuống đất ngất đi, không khống chế được mà tiểu són ra quần.
Hàn Tử Xuyên vẫn như trước, sai người lôi bà ta đi ra ngoài, kêu người đến rửa sạch sẽ nền đất.
Bà mụ thứ ba, dáng người khéo léo linh hoạt, trên gương mặt tròn lại có một đôi mắt vượn sắc như ưng, thoạt nhìn rất thông minh tháo vát. Sau khi bước vào, bà nhìn hình cụ treo bốn phía, sắc mặt tái nhợt đi theo Hàn Tử Xuyên. Mới vừa xem hết bức tường thứ hai, tay phải của bà ta liền đưa lên miệng.
Hàn Tử Xuyên tay mắt lanh lẹ, nhanh như tia chớp nắm lấy ngón cái cùng ngón trỏ tay phải mới đưa lên miệng — đang cầm một viên thuốc nhỏ. Hàn Tử Xuyên nặn viên thuốc ra, ngửi ngửi một chút, nói với Cao Thái phi cùng Triệu Hùng sau tấm bình phong: “Là hạc đỉnh hồng.”
Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, nhìn bà mụ đã rũ rượi, cất giọng dịu dàng êm tai, mềm nhẹ mà đầy hấp dẫn giống như thiên nga nhung: “Nào, đến đây, thử mấy thứ đồ chơi thật hay này đi!”
Bà mụ này lập tức nhận tội.
Nguyên lai, Cao Đại phu nhân, đại phòng của phủ Cao thừa tướng, không biết từ nơi nào mà biết bà được tuyển chọn, sắp vào phủ Nam An vương đỡ đẻ cho Chu trắc phi đang dưỡng thai. Cao Đại phu nhân phái quản gia mang theo một ngàn lượng vàng đến Nhuận Dương, thông qua cô em chồng đã xuất giá mà tới nhà bà, đặt một ngàn lượng vàng trước mặt bà, ánh vàng rực rỡ ở tỏa ra trên bàn, chói cả mắt bà.
Bà mụ liều mạng nhấn mạnh: “Nếu không phải vị kia Cao quản gia kia lấy lệnh bài phủ Thừa Tướng từ bên hông ra, nói là Cao Đại phu nhân được Cao Thái phi chỉ thị, phải giúp con trai Nam An vương thanh tẩy phủ đệ, loại bỏ hồ ly tinh Chu trắc phi, cưới danh môn quý nữ làm chính phi, cho dù có đặt nhiều vàng hơn trước mắt, ta cũng không dám đồng ý!”
Hàn Tử Xuyên bảo bà mụ ký tên, sau đó lệnh cho thân vệ thân tín nhất của Vương gia kéo bà mụ này ra ngoài, dùng thanh âm thật nhỏ, không thể nghe thấy, dặn dò bọn họ: “Nghiêm cẩn trông chừng, phòng ngừa tự sát và bị giết!”
Làm xong hết thảy, hắn đi đến sau bình phong, khom người hành lễ với Cao Thái phi, nói: “Tiểu nhân Hàn Tử Xuyên bái kiến Thái phi nương nương!”
Cao Thái phi ngồi ngơ ngác như tượng gỗ.
Triệu Hùng vốn đứng bên cạnh bà, đã sớm lặng lẽ lui về phía sau một bước.