Suốt dọc đường từ Đông Cương đến Kim Kinh, đội ngũ kỵ binh quân trang giáp trụ chỉnh tề, nối đuôi nhau thành một hàng dài uốn lượn không dứt. Giữa đội ngũ, là một chiếc xe ngựa lớn.
Nam An vương Triệu Trinh nghe được tin huynh trưởng chết, “Khóc lóc nức nở” “Thương tâm muốn chết” “cố gắng chống đỡ thân thể bệnh tật” trong truyền thuyết lúc này đang ngồi trong xe ngựa, nghiêng người lên mảnh giấy trên cái bàn nhỏ, yên lặng suy nghĩ viết thư cho mẫu thân và Chu Tử.
Hắn đã ngồi đó yên lặng suy nghĩ một canh giờ rồi, cảm thấy trong lòng luôn có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng một câu cũng không viết không ra được, cảm giác này đại khái là tương tự với nỗi lòng “cận hương tình khiếp” (*)!
(* cận hương tình khiếp: chỉ việc nhiều năm xa quê hương, bặt vô âm tín. Khi trở về, càng gần nhà, tâm tình càng mất bình tĩnh, chỉ e quê nhà có chuyện không hay. Để hình dung tâm tình phức tạp của người tha hương khi trở về quê nhà.)
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Triệu Trinh cảm thấy việc viết thư thực sự là phiền muốn chết, không bằng kêu Triệu Tráng trở về nhắn lại lời của hắn là được rồi.
Được cho gọi, Triệu Tráng nhanh chóng cưỡi ngựa chạy tới.
Hắn vừa điều khiển tốc độ ngựa chạy, vừa nghe Vương gia dặn dò qua cửa sổ xe ngựa — Nam An vương đang cố gắng giả vờ yếu ớt bênh tật ở bên trong, không thể lộ liễu như sinh long hoạt hổ mà cưỡi ngựa chạy loạn được.
Trong cửa sổ, Triệu Trinh nghĩ một chút rồi dặn dò: “Đợi khi đến Vân Dương ngươi lại đến gặp ta lần nữa, sau đó trở về Nhuận Dương thay ta báo tin bình an cho Thái phi và Chu trắc phi, nói là ta vẫn mạnh khỏe. Nói cho Chu trắc phi, tên của Nhị công tử chờ ta trở về hãy chọn, nàng ấy đừng tự chủ trương!”
Triệu Tráng lại đợi một lát, thấy Vương gia đang xuất thần, nghĩ là Vương gia đã giao việc xong rồi, đang muốn hành lễ rời đi, Triệu Trinh lại bổ sung: “Nhũ danh của Nhị công tử cũng chờ ta về hãy chọn!”
“Dạ!” Triệu Tráng phóng ngựa rời đi. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, xuất hiện ở kinh thành không được thích hợp cho lắm, đợi đến Vân Dương liền hoàn toàn có thể xong việc mà lui về Nhuận Dương rồi.
Sau khi Triệu Tráng rời khỏi, Triệu Trinh nằm xuống. Xe quả thật rất lớn, bên trong ngay cả giường cũng chuẩn bị chu toàn, còn lót thêm nệm, rất mềm mại, nằm trên đó lắc lư theo nhịp xe thực thoải mái.
Tâm tình rảnh rỗi, Triệu Trinh bắt đầu tưởng nhớ Chu Tử.
Khoảng tháng bảy, đứa bé trong bụng Chu Tử sẽ ra đời, nên đặt tên là gì đây? Bọn trẻ đồng lứa của hoàng tộc Triệu thị đều lấy tên từ bộ chữ Mộc, đặt tên gì là tốt nhỉ?
Triệu Trinh nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ từ tên của đứa con sắp sinh ra tới bụng của Chu Tử, từ bụng Chu Tử nghĩ tới bản thân Chu Tử; nghĩ đến Chu Tử, xương cốt toàn thân hắn bắt đầu có chút ngứa ngáy, cả người khó chịu: từ hai mươi lăm tháng giêng cho tới bây giờ, mình đã nhịn tròn ba tháng lẻ mười ngày, trở về phải tính toán món nợ này với Chu Tử thật kỹ mới được!
Kỳ thật chỉ cần Triệu Trinh không nghĩ tới Chu Tử, thì sẽ không có một chút cảm xúc nào, vừa nghĩ tới Chu Tử, hắn sẽ lập tức xuất hiện loại bệnh trạng này, Triệu Trinh sớm đã quen, cũng biết cách giải quyết vấn đề này: dời lực chú ý đi là được!
Triệu Trinh vội dời suy nghĩ sang chuyện khác. Nghĩ đến cái gì đây, nghĩ đến chén canh sủi cảo mà Chu Tử làm cho hắn đi!
Ngày hai mươi lăm tháng giêng hôm đó, trước khi đi, Chu Tử ở trong tiểu phòng bếp của Diên Hi tự tay gói sủi cảo, làm một chén canh sủi cảo cho hắn. Triệu Trinh rất ít chú ý đến ăn uống, luôn là cho cái gì thì ăn đó, không đói bụng là được, cũng không ghi nhớ ở trong lòng, nhưng chén canh sủi cảo đó lại khiến hắn nhớ đên bây giờ.
Một mặt là Chu Tử tự tay làm nhân, tự tay cán bột, tự tay gói sủi cảo, hơn nữa nàng cũng tự tay nấu nước canh, tất nhiên là ăn ngon cực kỳ. Mặt khác, có lẽ là lúc Triệu Trinh ăn sủi cảo, Chu Tử ngồi một bên tự biên tự diễn khoác lác: “Bằng tay nghề của thiếp a, thật sự có thể mở một tiệm bán sủi cảo ở phường Diên Khánh đó nha, chàng phải đối xử tốt với thiếp một chút, miễn cho thiếp bỏ nhà đi…” Lời kế tiếp của Chu Tử bị cái liếc mắt lạnh như băng của Triệu Trinh chặn đứng, lời chưa nói xong đành phải cố gắng nuốt trở vào trong.
Triệu Trinh nằm ở trong xe, nghĩ đến bộ dáng kinh ngạc của Chu Tử lúc ấy, trong lòng liền cảm thấy khoái trá cực kỳ, hắn thầm nghĩ: đối với Chu Tử, không thể một mực cưng chiều được, miễn cho nàng ba ngày không đánh liền nhảy lên lầu lật ngói, khiến uy làm chồng của mình bị giảm sút! Biện pháp tốt nhất chính là, giống như bây giờ: treo trước mặt nàng một củ cà rốt, dẫn dụ nàng, để cho nàng ngoan ngoãn nghe lời mình!
Nghĩ đến lời hứa cam đoan của mình với Chu Tử: “Sinh đủ hai con trai, đời này ta sẽ không nạp nữ nhân khác; sinh đủ ba đứa con trai, ta liền nâng làm lên làm Vương phi”, Triệu Trinh liền nở nụ cười, chỉ hai củ cà rốt đơn giản như vậy, Chu Tử liền trở nên nghe lời nhu thuận đáng yêu hẳn lên. Chỉ là nàng không biết rằng, cho dù không sinh con trai, thì mình có thể làm gì nàng chứ? Còn không phải vẫn như cũ, muốn gì được đó sao!
Triệu Trinh đang cùng Chu Tử trường kỳ đấu tranh, bởi vì hưởng thụ được cảm giác lạc thú khi bắt nạt Chu Tử hoàn toàn khác hẳn với cảm giác khi đấu tranh chính trị hoặc chiến tranh, cái này cũng rất có cảm giác thành tựu a!
Nghĩ nghĩ một hồi, Triệu Trinh liền đói bụng, hắn gọi Hàn Tử Xuyên tới, hỏi: “Hiện tại cách Vân Dương còn xa không?”
“Bẩm Vương gia, chỉ còn mười dặm!”
Vân Dương là một châu phủ nằm ở phía tây Đông Cương, qua Vân Dương, khoảng cách đến Kim Kinh không còn quá xa.
Triệu Trinh không nói gì thêm. Vì chỉ một mình hắn đói bụng, muốn ăn một chút gì, lại khiến cho cả đoàn quân đang đi phải dừng lại, như vậy rất phiền toái.
Hắn quyết định chịu đói, ngủ một giấc rồi tính sau!
Trong khoảng thời gian này,Triệu Trinh thật sự là lao lực quá mức, vừa đánh giặc xong lại bắt đầu cùng Hoàng đế so đấu tâm cơ với mưu lược ngoan độc, thật vất vả mới lật đổ được Hoàng đế, lại còn phải ngồi ở trong xe ngựa diễn trò sắm vai “Khóc lóc nức nở” “Thương tâm muốn chết” nữa chứ, thật là mệt chết người.
Đến Vân Dương, đoàn quân của Nam An vương hạ trại ở tại chỗ, nghỉ ngơi hồi phục một đêm, dự định giờ Dần ngày mai sẽ xuất phát.
Hứa đại phu và Hầu đại phu vừa muốn nghỉ ngơi, huynh đệ Lâm Tiêu Sấu và Lâm Tuyết Trập đến đây gọi bọn hắn, nói là Vương gia cho mời. Hứa đại phu và Hầu đại phu chỉnh trang lại y phục, rồi nhận lệnh cùng đi đến lều lớn của Vương gia.
Sau khi đi vào, bọn họ phát hiện Vương gia đang ngồi ngay ngắn trên giường gấm, tay bưng một chén trà tinh xảo bằng ngọc, nhấm nháp trà.
Lúc trước, Triệu Phú bị gian tế Trúc Hoành đả thương, lúc này đang giơ một con chuột nhỏ toàn thân hiện ra một màu lam thực quỷ dị, triển lãm cho Vương gia xem: “Vương gia, lần trước nô tài chuẩn bị thuốc màu bôi mặt cho ngài, kỳ thật đã chọn sai rồi ạ!”
Hầu đại phu và Hứa đại phu cảm thấy rất hứng thú, chào Vương gia một cái lễ, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
Triệu Trinh buông cái chén trong tay xuống, không chút để ý hỏi: “Sai thế nào?”
Triệu Phú nghiêm túc nói: “Lúc ấy khẩn cấp, cho nên để ngài bôi màu lam đá quý; bây giờ nô tài thí nghiệm lại một chút, phát hiện khi cho con chuột bạch nhỏ này trúng độc, toàn thân liền hiện ra màu lam đậm…” Triệu Phú tràn đầy tinh thần khoa học, là người nghiêm cẩn, rất nghiêm túc nói cả nửa ngày.
Hứa đại phu và Hầu đại phu nghe đến phiền muốn chết, bọn họ liếc mắt nhìn dò xét Vương gia một cái, phát hiện hình như mắt phượng của Vương gia khẽ đóng, nhưng vì có hàng mi dài rậm che đỡ, bọn họ cũng không đoán được rốt cục là Vương gia đang nghe Triệu Phú phân tích cặn kẽ màu lam đá quý và màu lam đậm khác nhau chỗ nào, hay là đang xuất thần.
Rốt cục, Triệu Phú cũng nói xong, Triệu Trinh chỉ đáp lại hắn một câu: “Ngươi, cút ra ngoài!” Hắn sắp bị Triệu Phú dong dong dài dài làm phiền muốn chết rồi. Quan tâm làm quái gì màu lam đá quý hay lam đậm chứ, ngay tại tình hình lúc đó, Điền Tử Kính đã dẫn người đuổi tới, Trúc Hoành ngồi trên lưng ngựa có thời gian cẩn thận phân biệt trên gương mặt té sấp xuống đất của mình rốt cục là có màu lam đá quý hay màu lam đậm mới là lạ!
Triệu Phú tràn đầy tinh thần khoa học, hậm hực “Cút” ra ngoài, lúc này Triệu Trinh mới ngồi thẳng người, trên mặt khôi phục vẻ nghiêm túc: “Hứa đại phu, Hầu đại phu, bổn vương có một chuyện muốn nhờ hai vị!”
Hứa đại phu cùng Hầu đại phu cũng vội vàng ngồi thẳng người, tập trung tinh thần, yên lặng đợi Vương gia phân phó. Nam An Vương gia bình thường không có việc gì, sẽ giống như đám thân tín của hắn, trêu đùa gọi hai vị này là “Hứa đại thần y” và “Hầu đại thần y”, một khi gọi “Hứa đại phu” và “Hầu đại phu”, cho thấy Vương gia có chuyện quan trọng muốn giao cho họ.
“Triệu Tráng lập tức sẽ đến đây, sáng sớm ngày mai, hai vị sẽ theo hắn trở về Nhuận Dương!”
Hai vị Hứa – Hầu vội nói: “Dạ, Vương gia.”
“Sợ là tháng bảy tới Chu trắc phi sẽ sinh, nếu ta không thể về kịp, đành nhờ đến hai vị!”
Hứa đại phu cùng Hầu đại phu khom người hành lễ, rồi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Vương gia.
“Nếu, ta là nói nếu, Chu trắc phi khó sinh, nhất định phải giữ mạng của nàng trước!” Triệu Trinh chậm rãi nói, hơi suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu, “Cho dù Thái phi nương nương có yêu cầu gì khác!”
Hứa đại phu cùng Hầu đại phu rùng mình, đồng thanh nói: “Tiểu nhân tuân lệnh!” Bọn họ đều hiểu được, đây là Vương gia giao phó Chu trắc phi mà hắn yêu mến nhất cho hai người họ, nhất định phải chăm sóc Chu trắc phi thật tốt, không thể làm hư chuyện, nếu không, sợ là tánh mạng khó bảo toàn.
Lúc này ở Nhuận Dương, màn đêm đã buông xuống.
Chu Tử mang theo tiểu Thế tử trở về Diên Hi cư.
Vương gia không có ở trong phủ, Ngân Linh và tứ Thanh cũng theo vào nội viện Diên Hi cư, để thuận tiện hầu hạ Chu trắc phi và tiểu Thế tử.
Tiểu Thế tử hơn một tuổi đã dứt sữa, sau khi Chu trắc phi ban thưởng thật hậu hĩnh cho nhũ mẫu, liền sai người đưa nhũ mẫu về nhà — Chu trắc phi đối đãi với người ngoài thật sự khoan dung nhân từ, cho nhũ mẫu số bạc đủ để mua trên dưới một trăm mẫu đất!
Ngân Linh trong lòng biết rõ, với mấy năm tình cảm, Chu trắc phi đối đãi với mình càng khác biệt với những người khác, có Chu trắc phi làm chủ, cho tới bây giờ nàng không cần phải lo lắng cho tương lai.
Bốn người Thanh Ba, từ thái độ của Chu trắc phi đối đãi với Ngân Linh và nhũ mẫu, nên đối với tương lai mình, trong lòng cũng rất trông mong, vì vậy càng thêm dụng tâm hầu hạ Chu trắc phi và tiểu Thế tử.
Ngân Linh mang theo Thanh Châu và Thanh Ba vào phòng tắm, hầu hạ Chu trắc phi và tiểu Thế tử tắm rửa.
Hiện giờ cái bụng Chu Tử đã tám tháng, tắm rửa hay làm gì không thể không có người hỗ trợ; tiểu Thế tử tuy rằng còn chưa thể tự mình bước đi, nhưng đặc biệt hiếu động, khi tắm cũng phải có vài người chăm sóc.
Thanh Thủy và Thanh Tuyền nhàn rỗi, đang ở chính đường bày một bàn điểm tâm tinh xảo, chờ Chu trắc phi và tiểu Thế tử tắm rửa xong đi ra dùng bữa khuya.
Tắm xong bước ra từ phòng tắm, Chu Tử dưới sự trợ giúp của Ngân Linh ngồi trước bàn trang điểm, chải vấn tóc. Cánh tay của nàng có chút sưng phù, muốn nâng lên cũng có chút khó khăn, ngay cả chuyện đơn giản như chải đầu, cùng không làm được, chỉ phải đành để Ngân Linh giúp một tay.
Thanh Châu, Thanh Ba đặt tiểu Thế tử lên nhuyễn tháp trước cửa sổ phòng ngủ, cùng tiểu Thế tử chơi đùa.
Mái tóc dài đen nhánh của tiểu Thế tử xõa xuống, đôi mắt phượng trên gương mặt trái xoan trắng nõn như ngọc khẽ chau lại, chóp mũi ngạo nghễ vểnh lên, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn, trên người mặc áo choàng tắm được Chu trắc phi tự tay may từ cùng loại lụa trắng như của Vương gia, thoạt nhìn tinh xảo, cực kỳ xinh đẹp, trên người cũng thơm tho mềm mại, khiến người ta nhịn không được muốn hôn một cái.
Ngân Linh cầm lược loay hoay nửa ngày, vẫn không vấn được cho Chu trắc phi một búi tóc cho ra hồn, đành phải kêu Thanh Châu, Thanh Ba: “Các ngươi lại đây giúp một tay đi!”
Thanh Châu, Thanh Ba dạ một tiếng, thấy tiểu Thế tử đang nằm trên nhuyễn tháp chơi một thanh ngọc Như Ý, nghĩ đây là phòng ngủ bên trong nội viện, đi một chút hẳn sẽ không sao, liền đi qua giúp Ngân Linh!
Có Thanh Châu khéo tay, búi tóc của Chu Tử nhanh chóng đã thành hình, nàng vừa đứng dậy, vừa nói: “Đem tiểu Thế tử ôm lại đây đi, ta mang theo hắn đi dạo trong sân một chút!”
Đám người Thanh Châu ngó một cái, nhất thời giật mình thất sắc: mới một lúc, tiểu Thế tử đâu mất rồi!