Mạc Từ ngồi yên trong chốc lát, cũng không nhìn thấy anh trai lên lầu.
Tự mình một mình đợi ở trong phòng nghỉ suy nghĩ miên man, ***g ngực một lần nữa bình ổn lên xuống, sóng lớn mãnh liệt vừa rồi đã rút đi như thủy triều rút nước. Căm hận cùng phẫn nộ cũng nhập vào huyết quản, lúc này, đại não giống như là thiếu oxy, vô cùng trống rỗng mê mang.
Cúi đầu trước kẻ thù…Đó là chuyện Mạc Từ chưa bao giờ nghĩ tới. Cho dù là ở kiếp trước khi bất lực nhất, quẫn bách nhất, cậu cũng không cúi đầu trước Triệu Hồng Tu.
Tôn nghiêm đã hoàn toàn bị chà đạp, nếu lại cúi đầu, vậy không còn là cậu nữa.
Vô số ngày lẫn đêm, ở trong chăn đơn tự nhủ với bản thân, không được cúi đầu.
Cho dù lưu lạc đầu đường, cho dù phải tìm việc khắp nơi, cho dù là tới đường cùng…Mạc Từ đã nghĩ tới vô số kết cục, còn là suy nghĩ theo hướng xấu, nên tinh thần cứ một ngày lại một ngày sa sút đi xuống.
Khi đó Mạc Nhị thiếu tồn tại trong trí nhớ của người khác là một người ương ngạnh hống hách.
Quá khứ có vẻ vang đến đâu, cũng chỉ là quá khứ.
Cậu một mực tự nhủ với bản thân, ngay cả khi cậu không còn gì để mà kiêu ngạo ngang ngược.
Nhưng mà hôm nay…Cậu lại cúi đầu trước Triệu Hồng Tu.
Hai chữ xin lỗi, là kiềm nén trong lòng lẩm nhẩm hơn mười lần mới nói ra được.
Giống như bị nghẹn ở cổ họng, cho đến cuối cùng, Mạc Từ cũng không rõ hai chữ ‘Xin lỗi’ này là ở trong lòng thốt lên hay là dùng miệng nói ra.
Triệu Hồng Tu có loại biểu tình gì, cậu không muốn nhìn thấy. Nói lời xin lỗi xong, lúc đó Mạc Từ hận không thể rời đi ngay lập tức, không muốn cùng người này lại ở cùng một chỗ.
Tuy rằng khi đó cảm thấy khuất nhục đến không thể chịu được, nhưng hiện tại tĩnh tâm lại, thấy bản thân có phải là còn quá non nớt.
Cậu rõ ràng có thể mang lên một mặt nạ hoàn mỹ đã được tôi luyện trong cuộc sống gian khổ, chỉ cần cúi đầu một cái, nói một câu trái lương tâm là ổn rồi. Thế mà tại sao lại muốn cùng Triệu Hồng Tu phát sinh mâu thuẫn…Lúc kích động nhất lại làm sai một chuyện rất đơn giản chính là tiết lộ bí mật.
Cậu làm sao có thể ở cùng một chỗ với vị Triệu gia này…
Làm sao quen biết kẻ thù còn chưa phải là kẻ thù…
Phải nói như thế nào, lời nói dối này mới có thể trọn vẹn, để giải thích với anh trai?
Trong đầu Mạc Từ rất rối loạn, không biết phải làm như thế nào cho đúng, vừa ngóng trông anh trai đi lên, lại không muốn anh trai đi lên để hỏi thăm chuyện này.
Ngón tay xoắn cùng một chỗ, giày vò chiếc khăn tay màu xanh đậm anh trai đưa cho cậu. Năm đầu ngón tay cứ nắm rồi thả, chỉ rõ bối rối trong lòng của chủ nhân.
Cậu muốn chính là người nhà bình an, Mạc gia phồn thịnh.
Những chuyện trải qua ở đời trước, tuyệt không được tái diễn.
Điều cậu muốn làm chẳng qua là duy trì kinh doanh của Mạc gia, làm theo nguyện vọng trước đây của cha mà sống một cuộc sống yên bình an ổn.
Bất luận người nào có uy hiếp đến Mạc gia thì đều đề phòng sớm, không thể dẫm vào vết xe đổ.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, Triệu Hồng Tu nếu không có động thủ, cậu động thủ như thế nào đây?
Nếu Triệu Hồng Tu không có tâm tư như thế, cậu làm sao mà suy đoán được?
Mạc Từ càng nghĩ, càng bực dọc. Rốt cục nhịn không được từ trên ghế sô pha đứng dậy, mở cửa phòng nghỉ ra đi vào thang máy xuống lầu.
Cậu muốn tránh anh trai, về nhà để sắp xếp lại câu trả lời.
…
Mạc Từ xuống đến lầu hai, chuẩn bị đi cầu thang để tránh gặp mặt anh trai.
Cầu thang thoát hiểm cách thang máy một hành lang thật dài, Mạc Từ cũng không thấy đi một đoạn như thế rất phiền toái.
Xuyên qua hành lang rồi cua mấy vòng.
Nhìn thấy một đôi nam nữ ngăn trở hơn phân nửa lối đi nhỏ, nghiêng ngả ở phía trước, lôi kéo ôm ấp, không…phải là rất thân mật, không khỏi nhăn mày lại.
Người đàn ông say rượu đang ôm lấy một cô gái quần áo hở hang, chiếc váy ngắn đến tận mông, để lộ ra đôi chân thật dài, từ xa đã ngửi thấy một mùi nước hoa gay mũi.
Người đàn ông một tay khoát lên trên lưng cô gái, cứ chốc lát lại không ngừng vuốt ve qua lại, làm cho cô gái đang bị ôm phải oán trách vài tiếng, nhưng thân thể lại run rẩy, vô cùng quyến rũ. Lại không quan tâm ở đây là một nơi công cộng, dùng lời ngọt ngào nói với người đàn ông: “Muốn làm trước khi vào phòng sao!”
Người đàn ông hắc hắc cười khan vài tiếng, lại ở trên người cô gái ngắt mạnh một cái, rước lấy một tiếng rên yêu kiều.
Mạc Từ cách bọn họ còn có một khoảng ngắn, ở trong không gian tương đối chật hẹp tất nhiên nghe thấy lời đối thoại của hai người. Nhìn xem bóng lưng của bọn họ, hai hàng lông mày vô thức co rút, Mạc Từ muốn mau một chút vượt qua bọn họ xuống lầu.
Mạn Lôi Đặc Sâm khi nào có cái loại khách không có phẩm vị này? Giữa ban ngày ban mặt miệt mài hoang ***…
Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô gái chuyển động đầu, uốn éo cổ nhìn người phía sau. Đối diện với ánh mắt chán ghét của Mạc Từ, nhãn tình lập tức sáng lên.
Không chút nào dây dưa đẩy người đàn ông còn đang dựa trên người mình, nghiêng người chạy tới chỗ Mạc Từ, bộ ngực đong đưa, vô cùng gây chú ý. Hành động như thế làm cho Mạc Từ càng thêm không vui, vô thức tránh đi cô gái.
“Nhị thiếu! Anh làm sao lại ở chỗ này…” Cô gái hình như quen biết cậu, âm thanh mời gọi nhiệt tình làm cho Mạc Từ khó có thể tiếp nhận. Đối với loại con gái quần áo hở hang này cậu từ trước đến nay đều là kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi), phải biết rằng kết cục nghèo túng trước kia, cũng là do những cô gái thiên kiều bá mị lại vô tình vô nghĩa như thế này ban tặng.
Các cô ấy coi trọng chính là túi tiền của cậu, cũng sẽ không thật tình thích cậu. Cô gái này mặc dù diện mạo ngọt ngào, nhưng một đôi mắt hạnh thật to không ngừng chớp đối với cậu phóng điện, bộ dáng gợi tình của cô ta làm cho hình tượng giảm bớt đi nhiều.
“Nhị thiếu
người ta thiệt nhiều ngày không gặp anh nha, anh không nhớ em sao?” Cô gái thấy Mạc Từ bất vi sở động, bộ dáng không nói lời nào, nên có chút do dự. Hay là đánh bạo, thừa dịp Mạc Từ không kịp phản ứng quàng lên cổ của cậu, cặp môi đỏ mọng dán lên mặt của Mạc Từ.
“Con đàn bà thối! Dám đẩy tao!” Người đàn ông bị cô gái đẩy vào vách tường, lảo đảo lắc lư đứng lên, quát cô gái.
Đồ *** đãng, thậm chí ả ta dám câu ba đáp bốn (lẳng lơ)…
Đầu óc người đàn ông mới thanh tỉnh một chút liền đi về phía trước vài bước, đầu chảy máu, mắt đỏ ngầu chuẩn bị cho cô gái một bạt tai.
Nhưng sau khi thấy hình dáng người con trai mà cô gái đang ôm lấy, liền ngừng lại bàn tay đang ở không trung, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên vui mừng, “Nhị thiếu?”
Người đàn ông cười cười, mùi rượu phun lên người Mạc Từ, đôi cánh tay đẩy cô gái bám dính trên người Mạc Từ ra, thân thiện chào hỏi: “Nhị thiếu, cậu mấy ngày hôm trước sao không tiếp điện thoại của tôi?”
Xem ra hai người này đều biết cậu. Nhưng là, Mạc Từ không hề có ấn tượng với hai người có hành vi phóng túng này.
Cậu không biết bọn họ.
Mạc Từ đem trí nhớ trong đầu lọc một lần, vẫn là không có nửa điểm ấn tượng.
Hai người đối với Mạc Từ lãnh đạm rất là là kinh ngạc, từ lúc bắt đầu Mạc Từ đã không có lên tiếng, một mực lạnh lùng nhìn xem bọn họ, như là không biết gì hết ——
Thế nhưng, đây rõ ràng là Nhị thiếu mà. Vị kia của Mạc gia cùng Nhị thiếu tướng mạo có chỗ nào giống đâu.
“Nhị thiếu? Cậu mấy ngày nay không đi quán bar, những Yêu tinh nhỏ này đều ngóng trông cậu tới.”
Người đàn ông tinh tế đánh giá Mạc Từ, cũng không phát hiện ra dị trạng, nên vẫn như cũ tỏ vẻ vui đùa với Mạc Từ, “Nhị thiếu không đến, các cô ấy luôn hướng tôi đòi người, Nhị thiếu lại không tiếp điện thoại của tôi, làm cho tôi chẳng biết đâu mà tìm? Ai, Nhị thiếu, cậu hôm nay không đi không được a!”
“Đúng vậy đúng vậy ~~ Anh không đến người ta cảm thấy thật tịch mịch ~~” Cô gái dùng đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Mạc Từ, một bên lấy tay an ủi ngực, tỏ vẻ bản thân tịch mịch cùng khó chịu trong lòng.
“Tịch mịch?” Như là nghe được chuyện cười buồn cười nhất, Mạc Từ cười nhạo một tiếng. Nụ cười đọng lại rất lâu trên mặt cậu, nhưng không có cảm giác ánh mặt trời như trước kia. Trong nụ cười của Mạc Từ có vài phần âm lãnh, làm cho thần trí hai người lập tức quay về.
“Nhị thiếu…” Sắc mặt cô gái thay đổi, đôi bàn tay đẹp ở trên ngực buông xuống.
“Nhị thiếu đừng nóng giận, đàn bà sao, cũng không phải không có, Lina cái đồ *** đãng này không đáng để cậu sinh khí, đợi lát nữa, đợi lát nữa tôi tìm một người còn tốt hơn cho cậu.”
Người con trai lập tức phản ứng nói giải thích, trên mặt đầy vẻ cười mỉa, “Nhị thiếu, Lina người đàn bà này sớm đã câu ba đáp bốn, tôi Tôn Hải Bằng đã sớm thay cậu thấy không đáng! Hôm nay cậu cũng đã chứng kiến diện mục thật của cái đồ *** đãng này, loại phụ nữ không có trinh tiết, bốn phía cho cậu mang nón xanh (cắm sừng!), anh em tôi khuyên cậu nên chia tay đi a.”
Tôn Hải Bằng? Tên này…Đầu Mạc Từ lóe lên linh quang, như là nhớ lại cái gì đó.
Tôn Hải Bằng là một vị trong đám hồ bằng cẩu hữu cậu kết bạn khi còn trẻ, là một người lõi đời khéo đưa đẩy, đi lên từ trong giới hỗn tạp, rất có nhân duyên.
Bất quá…Là loại người tiêu chuẩn của phái hai mặt, đều là một dạng có mới nới cũ. Điểm này, là lúc sau khi Mạc Từ nghèo túng mới nhận ra được. Đáng tiếc sau khi thấy rõ chân diện mục của người này, thì đã quá trễ…
Hiện tại lại nghe thấy luận điệu quen thuộc của gã, không vui ở trong lòng Mạc Từ bành trướng ra rất nhiều, cằm của cậu căng chặt, ra vẻ một bộ dáng tức giận, chuẩn bị hù dọa một chút hai người đang thông đồng.
Phụ nữ sao…Hừ, với yêu thương nhung nhớ của loại phụ nữ này cậu chưa từng để tâm!
“Chia tay sao? Tôi thấy anh sớm đã vừa ý cô ấy a! Tôi tương đối tin vào hai mắt của mình hơn.”
Mạc Từ trừng mắt người con gái ‘Nhu nhược’ đang tìm nơi chuẩn bị dựa vào trong lòng ngực cậu, giọng nói lạnh băng, như là đánh trên dụng cụ kim loại, làm cho thần kinh của người khác xiết chặt.
“Nhị thiếu…Không phải, tôi làm sao lại vừa ý cái đồ *** đãng này, anh em tôi chỉ muốn thay cậu dạy dỗ Lina một cái, để cho ả thu liễm một chút. Cậu nhìn thấy đều là——” Tôn Hải Bằng kích động giải thích, lời còn chưa dứt lại bắt được Lina bên người Mạc Từ đang bị dọa chân mềm nhũn, nặng nề mà vung cho ả một cái tát, đem tóc ả nắm chặt, hung ác nói với ả:
“Cô nói là không đúng đi!”
Cô gái đã sớm lo sợ tới mức mất bình tĩnh, liên tục nói: “Đúng, không… đúng…” Thiên kiều bá mị vừa rồi không còn sót lại điểm gì, trên khuôn mặt trắng nõn bị in một dấu ấn bàn tay thật to, mí mắt màu xanh sau khi được tưới bằng những giọt nước mắt cũng nhòe ra, trở nên vô cùng chật vật.
“Hừ, không phải cho tôi đội nón xanh? Tôi vừa rồi ở phía sau nhưng là thấy được thanh thanh sở sở——”
Mạc Từ còn chưa nói hết, giọng nói Tôn Hải Bằng đã chen vào.
“Nhị thiếu tin tưởng tôi, vợ của bạn không thể động, tôi làm sao lại làm ra chuyện như thế…Đều là do cái đồ *** đãng này! Đều là do Lina câu dẫn tôi trước!”
“Không, em không có, em không có!” Cô gái hình như ý thức được cái gì, giọng nói sắc nhọn nhất thời áp đảo âm thanh nổi giận của người đàn ông.
Tôn Hải Bằng lập tức phun trào, mắng to vài câu tiện nhân, đem mặt Lina đánh đền kề sát trên vách tường mà còn chưa hết giận.
“Phải không?” Mạc Từ ngửa đầu, giả vờ như không thấy trò khôi hài này, môi vểnh cong một cái, còn có chút không hài lòng, tiếp tục đe dọa.
“Ngày đó anh gọi điện cho tôi, tôi không có nhận là vì điện thoại hết pin…”
“Lúc đó, anh không phải là muốn xác nhận tôi có hay không cùng Lina qua đêm, sau đó tận dụng khoảng trống đó cùng Lina ở cùng một chỗ?”
Mạc Từ đem chữ cuối cùng đọc vô cùng nhẹ, giống như trọng lượng của lông vũ nhưng khi đặt ở trong lòng của hai người, trọng lượng trở nên rất nặng.
Mạc Từ rất hài lòng nhìn sắc mặt của hai người đỏ lên, đỏ chuyển sang xanh, sau lại biến thành trắng bệch, chỉ thiếu chút nữa là vỗ tay. Chắc hẳn đại sư biểu diễn Xuyên kịch đổi mặt cũng sẽ không đặc sắc bằng hai người này.
“Nhị thiếu, không phải. Cậu phải tin tôi, cậu tin tôi…” Tôn Hải Bằng đã quên phải giải thích như thế nào, chỉ là lặp lại mấy câu nói đó, Mạc Từ một lời nói ra bí mật nhỏ trong lòng của gã đã làm gã đại loạn một trận trong lòng, chẳng lẽ Nhị thiếu phái người giám thị gã? Hay là Lina?
“Ha ha, nói đùa, Hải Bằng anh đừng tưởng thật.” Mạc Từ che miệng, ở sau tay che nở một phen cười to.
Không thể tưởng tượng được trả thù người, đem người khác làm niềm vui là một điều thú vị có thể làm cho người ta tâm tình sung sướng.
Mạc Từ không có tâm tư phức tạp như của Tôn Hải Bằng, cậu cũng không nghĩ nhiều được như vậy, đơn thuần là thấy đại loạn trong lòng người ta, sắc mặt kịch biến đã là ngoài ý định thăm dò rồi. Trước kia cậu chỉ biết chụp lấy đôi nam nữ này, một trận hành hung là xong chuyện.
Không ngờ nhìn hai người phản bội, ôm cánh tay ở một bên xem kịch mới là vui sướng nhất, trút được hết giận nhất.
Mạc Từ trong lúc nhất thời tìm được niềm vui thú, đúng lúc ngừng lại cái gọi là hoài nghi, vỗ vỗ Tôn Hải Bằng đang kinh hồn mất bình tĩnh, làm ra vẻ trấn an.
“Nhị thiếu tin tôi?” Tôn Hải Bằng lau mồ hôi lạnh không có trên đầu, thoáng thở dài một hơi.
“Ừ, tôi nói bậy thôi, đừng coi là thật a.” Mạc Từ cười cười, thu hồi cánh tay đặt ở trên vai Tôn Hải Bằng.
Tảng đá lớn trong ngực Tôn Hải Bằng thả lỏng rơi xuống, vỗ vỗ ngực, nâng dậy cô gái ngã nhào trên đất, đối với Mạc Từ cười gượng: “Vừa rồi một hồi kích động, ha ha, ra tay có điểm nặng, Nhị thiếu đừng trách móc a.”
“Không có, tôi cũng đã sớm muốn cùng Lina chia tay, cô ấy từ nay về sau với anh hay là theo tôi, tôi đã không quan tâm. Vì cô ấy mà làm cho anh em chúng ta trở mặt, thật không đáng.” Mạc Từ mở tay ra, đồng tình nhìn thoáng qua cô gái hết sức chật vật, lắc đầu.
“Đúng vậy đúng vậy, Nhị thiếu, vậy hôm nay…Cậu còn đi quán bar không? Anh em đã một thời gian dài không có gặp mặt.” Tôn Hải Bằng hỏi thăm Mạc Từ, tin tưởng lí do thoái thác của Mạc Từ, nếu vì một người đàn bà không đáng tiền làm căng chuyện, thì quá không đáng.
Mạc Từ cau mày, suy nghĩ trong chốc lát, nếu anh trai biết cậu lại đi quán bar, thâu đêm không về, không biết lại nghĩ như thế nào?
Thật vất vả làm cho bọn họ đối với ấn tượng của bản thân hơi có thay đổi, nếu lần nữa ‘Phá giới’, anh trai cùng cha nhất định sẽ đối với cậu thất vọng lần nữa…
Nhưng là theo chân đám hồ bằng cẩu hữu này nói rõ ràng, chặt đứt liên lạc có vẻ khá hơn.
Quán bar, không đi được.
Nhưng hôm nay, để sớm giải quyết một chút phiền toái, vẫn là nên đi.
Mạc Từ suy nghĩ kế sách, gật gật đầu, đồng ý lời mời của Tôn Hải Bằng.