Kim Ngân phường là sòng bạc lớn nhất ở tỉnh S, đương nhiên thế lực không thể khinh thường, nếu hôm nay không vì Cố gia, bọn họ nhất định sẽ không đi.
Đúng rồi, cha, Cố Tứ gia này là ai a? Lục Nghiên đột nhiên nhớ tới Cố Tứ gia trong lời Trương phó quan liền mở miệng hỏi Lục lão gia.
Cố Tứ gia a....
Lục lão gia suy nghĩ một lúc nói: Cố Tứ gia là con nhỏ nhất của Cố tướng quân, rất được lòng người, bất quá bây giờ chỉ mới hai mươi tuổi, con còn phải gọi cậu ta một tiếng chú! Mà vị Cố Tứ gia này cũng là người sở hữu toàn bộ khả năng của Cố tướng quân, là người mưu lược, lãnh binh ra trận thập phần thông thạo, hơn nữa lại là người hết sức thủ đoạn, Nam chinh Bắc chiến, ai cũng phải gọi cậu ta một tiếng Cố thiếu tướng. Hiện tại ở Cố gia, phân nửa công lao chính là Cố tướng quân, nửa còn lại, lại chính là Cố Tứ gia...
Nghe lời nói của Lục lão gia, Lục Nghiên trong lòng giật mình, Cố Tứ gia này mới có hai mươi tuổi mà đã tài giỏi như vậy, thật sự là một nhân vật đáng gờm!
Bất quá vị Cố Tứ gia này có hơi lạnh lùng một chút, không dễ tiếp cận, Trương phó quan kia chính là người dưới trướng của cậu ta, không thể ngờ được, hôm nay cậu ta lại phái Trương phó quan qua đây!
Khi nhìn thấy Trương phó quan, Lục lão gia trong lòng còn kinh ngạc chứ không riêng gì Tần gia. Trương phó quan là thủ hạ mạnh nhất của Cố Tứ gia, một khi sai phái Trương phó quan tới đây nghĩa là Cố Tứ gia coi trọng Lục gia, đây là một chuyện rất khó có được! Lục Nghiên hơi suy nghĩ, gọi Lý Hạ đến hỏi: Ngươi làm cách nào mời được người bên cạnh Cố Tứ gia đến đây?
Lý Hạ giải thích: Tiểu thư, người sai ta đến Cố gia tìm người giúp, ta nửa điểm cũng không dám chậm trễ, khi ta vừa đến Cố phủ liền gặp đoàn người của Cố Tứ gia đi săn thú trở về. Nghĩ đến người kia mặc một bộ quần áo quân đội, cao lớn, mạnh mẽ, lại mang theo sự lạnh lùng nam tính, Lý Hạ có chút sợ hãi, dừng một lát rồi nói: Cố Tứ gia biết lí do ta đến, liền sai Trương phó quan đi về cùng, ta cũng không nghĩ ông ta sẽ nói giúp chúng ta như vậy!
Thì ra là vừa đi săn về... hèn chi trên người ông ta ẩn ẩn mùi máu tươi.
Trong lòng Lục Nghiên trở nên sáng tỏ, khứu giác của cô mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, trên người Trương phó quan có mùi máu tươi, khi vừa bước tới, Lục Nghiên đã nhận ra ngay.
Lục lão gia nói: Không ngờ Cố Tứ gia lại vì chúng ta mà ra mặt, trước kia cha còn thấy cậu ta không có nhân tính, làm người quá mức vô tình, giống như một khối băng. Bây giờ xảy ra chuyện gì, có lẽ cha đã hiểu lầm cậu, cậu ta lại là một người tốt nha.
Bên kia, người tốt trong lời nói của Lục lão gia bỗng dưng hắt xì một, mọi ánh mắt lập tức nhìn về phía anh, Trương phó quan ngạc nhiên nói: Tứ gia...ngài hắt xì sao??
Ông giống như nhìn thấy quỷ nha. Thân hình Tứ gia trước giờ vô cùng khoẻ mạnh, theo cậu ta lâu như vậy, Trương phó quan chưa từng nhìn thấy cậu ta hắt xì chứ đừng nói là bệnh. Mấy ánh mắt sắc bén bên kia nhìn qua phía này, thấy cậu ta sắc mặt không đổi hỏi: Tứ gia, ngài thấy thân thể như thế nào?
Trương phó quan tiếp tục nói: Có tên tuổi của Tứ gia ngài, Kim Ngân phường dù lá gan lớn hơn nữa cũng không dám động thủ! Ta thấy lúc Lục gia kia đang rối rắm, Tần gia kia cũng không khách khí, ngồi xuống uống chung trà. Cậu nhướn mày rồi sờ cằm nói: Điều khiến ta ngạc nhiên chính là người làm chủ sự việc ở Lục gia không phải là Lục lão gia mà lại là Lục đại tiểu thư, bọn họ nhân đều xem cô là người cầm đầu.
Lục gia đại tiểu thư.....
Chính là vị cô nương có hôn ước với thiếu gia Cố Thành, hình như tên là Lục Nghiên... Mọi người đồn đãi rằng tính tình cô rất nhu nhược, hôm nay nhìn thấy chính là không đúng sự thật.
Ở hướng tây nam Z quốc chính là T quốc, quân sĩ ở đó dự định vận chuyển vật tư đi ngang tỉnh S.
Đây không phải lần đầu tiên nghe đến tên của Lục Nghiên nên cũng không để trong lòng, nói qua rồi thôi, liền nói đến chuyện khác. Đối với Tứ gia cậu mà nói, Lục gia cũng không quan trọng lắm, bất quá là do nghĩ tới mặt mũi Cố tướng quân, hai người dù sao cũng sẽ trở thành thông gia mới sai Trương phó quan đi giúp đỡ.
*****
Đến tối, nhiệt độ trên người Lục Thực có chút tăng lên, có điều chuyện này đã được dự tính từ đầu nên cậu được hạ sốt nhanh chóng. Đến ngày thứ hai, ngoại trừ chân cậu còn chút đau thì cũng không có việc gì nữa.
Lục Nghiên vô cùng sợ lạnh, đi đâu cũng đem thân mình trùm kín, trong tay còn ôm một lò sưởi tay, thật sự được bao bọc giống như củ hành.
Có điều, khi ra ngoài trời, việc này thật sự rất tốt nhưng đến lúc vào phòng liền cảm thấy nóng nực.
Cởi hết áo choàng đưa cho Xuân Hạnh, Lục Nghiên vào phòng nhìn Lục Thực đã khoẻ hơn nói: Nhìn thần sắc của em đã không còn gì nguy hiểm nữa, chị đem cho em chút cháo sơn dược, còn đang nóng uống mau đi.
Chị!
Lục Xu nhìn thấy Lục Nghiên đi vào, liền lập tức dính lấy. Trong lòng Lục Xu hiện tại, địa vị chị đã muốn thay thế cả cha mẹ, trở thành người vĩ đại nhất, hàng động hôm qua của Lục Nghiên đã khiến cho Lục Xu sinh ra một loại cảm giác tín nhiệm, không muốn xa rời .
Lục Nghiên xoa đầu cô, dịu dàng nói: Chị có đưa cho Xuân Hạnh một ít bánh ngọt cùng với mứt táo sơn dược dành cho em đó.
Nghe vậy hai mắt Lục Xu loé lên. Sơn dược này vừa mua của một gia đình nông thôn kia đào ra bán, Lục Nghiên nhìn thấy liền đem ra làm chút cháo và điểm tâm. Cháo kia dùng gạo tẻ cùng gạo nếp thượng hạng nấu ra, sơn dược được cho vào nấu cùng, tất cả được nấu tới nát nhừ, bung toả như một đoá hoa, ăn vô cùng nhẹ nhàng, khoan khoái.
Mà bánh táo đỏ sơn dược kia, đem sơn dược nấu mền nhừ, sau đó sên cho hơi đặc, nặn thành hình đoá hoa, bên trong bọc táo đỏ, phía trên phết một ít mật để trở nên vàng óng làm thành nhị hoa, vẻ ngoài đẹp như vậy đương nhiên ăn thập phần ngon miệng.
Lục Thực đã nếm qua rất nhiều điểm tâm, thức ăn được làm kì công cậu cũng từng nếm qua. Nhưng không hiểu sao, tất cả đều không thể sánh bằng món bánh sơn dược đơn giản này của Lục Nghiên. Qua đôi bàn tay của cô, thức ăn như được hoá phép, có thể đục khoét nơi sâu thẫm nhất của dạ dày.
Thật sự rất ngon...
Trong tiết trời mùa đông giá rét được uống một bát cháo sơn dược nóng hổi, cái bụng trống rỗng giống như được hưởng thụ, cảm giác khoan khoái được lấp đầy, thoã mãn thở một hơi dài. Lục Thực lẩm bẩm: Chỉ là một bát cháo, tại sao có thể ngon như vậy?
Lục Nghiên nói: Nấu cháo tuy rằng nhìn đơn giản, thực tế lại là một loại công phu. Nhiệt độ, nguyên liệu nấu ăn, còn có lượng nước... Những thứ này đều ảnh hưởng đến hương vị cháo.
Còn có thời gian, những thứ nhỏ nhặt nhưng thật sự ảnh hưởng rất lớn tới mùi vị!
Lục Nghiên ngồi xuống, nhìn về phía Lục Thực. Dưới ánh mắt của cô Lục Thực có chút khó thở, chỉ muốn rời giường nhảy nhót, nhưng chỉ dám ngoan ngoãn nằm đó. Đối với Lục Nghiên, cậu chỉ dám giữ một bộ dáng ngoan ngoãn, nghiêm chỉnh, vô cùng đứng đắn.
Lục Nghiên hỏi: Biết sai chưa?
Lục Thực ngoan ngoãn gật đầu: Biết sai rồi ạ!
Lục Nghiên vuốt mặt nhìn cậu nói: Hôm qua chưa hỏi em, tại sao em lại tới Kim Ngân phường? Ngoài ăn với ngủ em lại bắt hước người khác bài bạc sao? Tám ngàn lượng cũng không phải là một con số nhỏ!
Nhắc đến chuyện này, Lục Thực cảm thấy có chút không tự nhiên. Ngữ khí chị tuy vẫn ôn hoà nhưng Lục Thực lại cảm thấy như đang đối mặt với một người lớn tuổi, hoàn toàn bị cô áp chế.
Trừ ăn với ngủ ra...em cũng có làm việc khác...
Cho dù sợ hãi chị nhưng câu nói trừ ăn với ngủ kia khiến cậu vô cùng kháng cự, lúc này mới nói: Em muốn kiếm tiền, nhưng trong tay chỉ có năm trăm lượng bạc .... Lại còn là bạc mà cậu tích cóp từ nhỏ nha! Lúc đó em không biết phải làm gì để kiếm tiền, đi một lúc liền dẫn đến trước cửa Kim Ngân phường, Tiếu Kiến rủ rê em vào đổ thử vài lượt...
Sự tình phát sinh thế nào, Lục Thực không cần nói, Lục Nghiên cũng có thể đoán ra! Ban đầu cậu nhất định tcậug, sau đó lại bị thua, muốn gỡ gạc lấy lại cảm giác chiến tcậug liền càng lún càng sâu, tiền thua mỗi lúc một nhiều hơn.
Tiếu kiến? Là thiếu gia của tiệm quần áo đúng không? Lục Nghiên hỏi. Trong trí nhớ của cô thật sự rất mơ hồ về cái tên này, có điều quả thật có người như vậy nha.
Lục Thực gật đầu nói: Chính là cậu ta!
Lục Nghiên suy nghĩ một chút lại hỏi: Hôm qua em nói muốn giúp trong nhà là như thế nào?
Lục Thực nhìn bọn hạ nhân một lượt, sau đó tất cả đều rời đi rồi mới hạ giọng nói với Lục Nghiên: Em nghe lén được, sau khi ông nội qua đời, trong nhà phải gánh một số nợ lớn, cha phải bán bớt sản nghiệp trong nhà, chúng ta mới có thể trả bớt. Hiện tại chúng ta thật sự rất nghèo...
Lục Xu hỏi: Rất nghèo? Như vậy sẽ không còn điểm tâm để ăn rồi?
Lục Nghiên cười nói: Dù có nghèo cũng không thiếu tiền cho em ăn điểm tâm. Chỉ có điều chị chỉ sợ em suốt ngày ăn điểm tâm như vậy sẽ nhanh chóng biến thành bé mập nha.
Nghe vậy, Lục Xu lập tức bưng mặt, không tin mình sẽ trở thành bé mập.
Lục Nghiên nghe thấy lời nói của Lục Thực liền hiểu, so với suy nghĩ của mình cũng không sai lệch lắm. Vợ chồng Lục lão gia tuy không nói ra cùng bọn cậu nhưng hạ nhân trong phủ đều giải tán gần hết, chỉ còn lại vài người liền biết được trong nhà xảy ra chuyện gì. Bất quá tuy rằng trong nhà có chuyện thì cũng không thể một sớm một chiều lụn bại. Nhưng mà trong nhà lại mang thêm một khoản nợ lớn, tình huống lại càng trầm trọng hơn.
Lời này, Lục Nghiên không muốn nói ra, nếu Lục Thực biết sẽ trách bản thân nhiều hơn! Thật sự cô rất thắc mắc.... Vì sao Lục gia lại mang một số nợ lớn như vậy?