Lúc muối trứng vịt, quan trọng nhất là phải chọn trứng cho thật kỹ. Vỏ trứng phải trắng, cắt ra hiện rõ màu đỏ tươi mê người của tròng đỏ, phủ một lớp dầu mỏng, mềm mịn tan chảy trong miệng.
Món này được rất nhiều khách ở Thực Mãn Lâu yêu thích, giá cũng không cao lắm, chỉ cần mười mấy đồng là đưỡ một quả, ăn với cháo là hợp nhất. Quan trọng là món này có thể trữ lâu dài, không sợ biến chất. Bán được rất tốt.
Lục Nghiên cắn cán bút, viết trên giấy những thứ cần thiết để mở xưởng. Trước giờ nàng làm việc đều phải vạch sẵn kế hoạch, phải làm gì, chi bao nhiêu đều ghi ra, nếu không nàng sẽ cảm thấy không an tâm.
Tiểu thư muốn mở xưởng sản xuất trứng vịt muối sao? Xuân Hạnh vừa mài mực, vừa nhìn những gì nàng đang viết, mở miệng hỏi.
Lục Nghiên đặt bút xuống, xoa tay nói: “Đúng là đang định như vậy. Có điều bây giờ ta không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể tính từ từ.”
Nàng nhìn tờ giấy kế hoạch trên bàn, ánh nắt lóe lên dã tâm. Những gì nàng suy nghĩ trong lòng, không thể nói cùng bất luận ai.
Không chỉ trứng vịt muối, nàng còn dự định làm rất nhiều chuyện khác. Nàng muốn tất cả mọi người trên thế giới có thể nếm mỹ thực do Lục Nghiên nàng làm ra, mà xưởng đóng hộp chỉ mới là bước đầu tiên.
Lục Nghiên tự nói với mình phải từ từ, không nên gấp gáp. Không ai có thể ăn một cái liền béo lên.
Lục Nghiên suy nghĩ, nói: Trừ tiền, thì nguyên vật liệu cũng là một vấn đề. Muối trứng vịt cần số lượng trứng rất lớn, cần phải thu mua ở đâu đây?
Nghe vậy, Xuân Hạnh muốn nói gì đó, nhìn thoáng qua Lục Nghiên, cẩn thận nói: Cái kia... Tiểu thư, nếu là chuyện trứng vịt, ta biết ở đâu có nhiều.
Lục Nghiên quay đầu nhìn nàng, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: Ta nhớ rõ, nhà của ngươi ở bên bờ sông Lâu Giang nhỉ?
Lâu Giang cách Lục Thủy Thành không xa lắm, hai bên bờ mọc vô số cỏ lau. Trong bụi lau có rất nhiều vịt hoang. Người Lâu Giang dựa vào việc nuôi vịt mà sống. Ngày trước, trứng vịt ở Lâu Giang thập phần nổi tiếng.
Xuân Hạnh cắn cắn môi, nói: Khoảng thời gian trước, nương của ta gửi thư đến, cuộc sống trong nhà có chút không dễ chịu. Người cũng biết, thôn chúng ta dựa vào nuôi vịt mà sống, trước kia có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Hiện tại thế đạo rối ren, thịt vịt trứng vịt đều khó bán. Nếu tiểu thư thật sự muốn mở xưởng trứng muối, vậy có thể…
Nói đến đây, nàng có chút ngượng ngùng, mặt dày nói: Mua trứng vịt ở chỗ chúng ta.
Hai mắt Lục Nghiên tỏa sáng, nàng phát hiện vận khí của mình thật tốt, cứ buồn là lại gặp được gối đầu.
Nếu xây dựng xưởng trứng vịt muối, ta nhất định ưu tiên mua ở chỗ các ngươi. Ta chỉ lo lắng số lượng trứng ta cần rất lớn, chỗ các ngươi cung ứng đủ không?”
Xuân Hạnh chần chờ, có chút không xác định, cắn môi nói: Ta sẽ viết thư hỏi nương của mình xem sao.
Lục Nghiên gật đầu, Xuân Hạnh lập tức trở về phòng viết thư, trong lòng có chút hưng phấn. Nếu chuyện này có thể thành công, như vậy mọi người ở Lâu Giang sẽ không cần khổ sở nữa.
Tiểu thư, Tứ Gia sai người tặng cho ngài cái gì đó. Hòa Hương chạy vào, trong tay ôm một chiếc hòm gỗ.
Lục Nghiên cảm thấy kỳ quái, nhận lấy chiếc hòm. Hòm gỗ này không lớn lắm, chỉ cần hai tay cũng có thể ôm lấy, cầm trong tay lại không nặng. Không biết là chứa thứ gì bên trong.
Mở hòm ra, Lục Nghiên trừng lớn mắt. Trong hòm chứa mấy xấp ngân phiếu thật dày, nhìn sơ qua có lẽ chừng mấy chục vạn.
Hòa Hương kinh ngạc nói: Cố Tứ Gia sao lại đem đến nhiều tiền như vậy?
Lục Nghiên thấy trong hòm có một phong thư, trên phong thư viết Mật thư gửi Nghiên Nghiên , chữ viết như móc sắt nhọn, giống với con người Cố Tứ Gia, thoạt nhìn rất có uy thế.
Lục Nghiên gấp thư lại đặt vào phong bì, phân phó Hòa Hương: Ngươi sai người nhặt vài quả trứng vịt muối đưa qua cho Cố Tứ Gia.
Hòa Hương đáp một tiếng, vội vàng đi xuống.
Lục Nghiên đặt thư vào hộp gỗ, nhịn không được vui vẻ.
Trong thư Cố Tứ Gia chỉ nói số tiền này cho nàng dùng để mở xưởng, còn nói nàng không cần cảm thấy ngượng ngùng, xem như hắn hùn vốn. Ý tứ như hắn chiếm lợi lớn.
Chuyện tiền bạc chiếm một trang giấy, hai trang còn lại thì nói chuyện phiếm. Hắn nói với nàng, trứng vịt muối nàng tặng cho hắn bị Cố tướng quân lấy mất, giống như đang cáo trạng với nàng.
Nàng tựa hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng của Cố Tứ Gia. Chân mày hắn sẽ hơi nhíu lại, trong lòng có chút không vui, nhưng lại không thể phát tác. Nếu nàng ở đó, hắn nhất định dùng con ngươi hẹp dài kia nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng lên, sủng nịch đủ dìm chết người.
Ổn rồi, hiện tại vấn đề tiền bạc lớn nhất đã được giải quyết. Nhà máy sản xuất trứng vịt muối này của ta đã có thể chuẩn bị mở.” Lục Nghiên híp mắt, lòng tràn đầy hùng tâm tráng khí.*
Lâu Giang cũng nằm trong phạm vi Tỉnh S, cách Lục Thủy Thành có một khoảng rất gần, bốn phía đều là nước. Người ở Lâu Giang dựa vào nuôi cá chăn vịt mà sinh nhau. Vài năm trước, khi chưa bị ngoại quốc xâm lược, cuộc sống của bọn họ không có gì trở ngại. Hiện tại, mỗi ngày trôi qua lại không dễ chịu lắm.
Đặc biệt là hai năm qua, chiến sự rối ren, không còn ai có tâm tư ăn thịt vịt cùng trứng vịt. Vịt chăn xong bán không được, trứng vịt từng sọt chỉ có thể chất đống ở nhà, không có người mua. Đói khổ đến mức muỗi ở Lâu Giang cũng không có gì ăn.
Lý gia sống ở Sơn Lam thôn bên cạnh Lâu Giang, so với những thôn trấn khác cũng tốt hơn một chút. Một trai một gái trong nhà đều làm nô bộc trong gia đình giàu có, thường xuyên gửi gì đó về nhà. Nhưng cũng chỉ khá hơn một chút thôi. Trừ một trai một gái kia, Lý gia còn có sáu tiểu hài, ăn mặc chi phí đều là tiền, chỉ dựa vào hai hài tử kia làm sao mà đủ.
Nếu không phải mỗi ngày trôi qua không yên ổn, làm sao có thể để cho hai hài tử đó làm nô bộc cho người ta.
Cha, ta vào thành hỏi một chút xem có ai muốn mua trứng vịt hay không. Nói chuyện là con trai thứ hai nhà họ Lý. Dầm mưa dãi nắng, cả người đen như mực, đen đến mức có thể phản quang.
Lão Lý xoạch xoạch hút thuốc lào, cầm một nhánh cỏ lau quăng ra xa, thở dài: Đi thôi.
Con trai thứ ba của Lý gia sờ đầu, nói: Đã đi vào thành nhiều lần nhưng cũng không có ai thu mua. Thật ra, cha à, chúng ta nên thử đi xa hơn một chút, ví dụ như Lục Thủy Thành. Vừa vặn chúng ta cũng mang đến cho đại ca và tứ muội vài thứ.”
Lão Lý híp mắt, nếp nhăn trên mặt như sâu hơn, ông nói: Nói sau đi.
Đang nói chuyện, bà Lý hấp tấp đi tới, thập phần hưng phấn nói: Lê Hoa gởi thư.
Mọi người trong nhà nhất thời xúm lại. Tứ nha đầu Lý gia ban đầu gọi là Lê Hoa, vào gia đình giàu có liền cải danh thành Xuân Hạnh. Có điều người Lý gia vẫn gọi Lê Hoa theo thói quen.
Trong thơ tứ tỷ nói gì? Bát nha đầu Lý gia vóc dáng thấp, nhìn không tới thư, liền nhảy nhảy hấp tấp hỏi.
Xuân Hạnh thường xuyên gửi về nhà thức ăn ngon, mấy tiểu hài sao lại không thích?
Con trai thứ ba của Lý gia biết được vài chữ, lắp ba lắp bắp đọc thư, miễn cưỡng hiểu đại ý. Hắn lật qua lật lại bức thư mấy lần, biểu cảm hưng phấn khó tin.
Bà Lý nhìn bộ dáng hắn, có chút nóng nảy, nói: Con nói nhanh lên đi, Lê Hoa nói cái gì?
Con trai thứ ba của Lý gia thập phần hưng phấn nắm lấy tay bà Lý nói: Nương, trứng vịt của chúng ta có thể bán rồi.
Bà Lý mơ hồ: Con nói cái gì vậy...
Con trai thứ ba của Lý gia giải thích sự tình, sau đó toàn bộ Lý gia náo nhiệt hẳn lên. Hắn lại rất nhanh tỉnh táo nói: “Trong thư Lê Hoa có nói đại tiểu thư bọn họ muốn mua số lượng lớn trứng vịt, nếu chỉ một nhà chúng ta cũng không đủ cung ứng. Chúng ta cần tìm những hộ khác trong thôn để thu mua.”
Lão Lý vỗ tay một cái, nói: Tam nhi, con đi tìm thôn trưởng. Việc này nếu ổn thõa, trứng vịt toàn bộ Sơn Lam thôn chúng ta đều có thể tiêu thụ.
Trong hôm đó, chuông đồng trước cửa Sơn Lam thôn bảy tám năm không gõ lại vang vọng tiếng kêu. Lần trước gõ chuông là do phi cơ T Quốc đột kích, thôn bị ném bom. Hiện tại người của nước T ở tỉnh S đã bị Cố tướng quân đánh chạy tan tác.
Rất nhanh, nửa tháng sau đã có người tới Sơn Lam thôn thu mua trứng vịt. Lý gia vì là gia đình có quan hệ nên đảm nhiệm trách nhiệm nghênh đón. Từng khay trứng vịt nhanh chóng xếp lên thuyền chở đi. Người ở Sơn Lam thôn biểu cảm sầu khổ một chút cũng không còn, ai nấy đều vui sướng hạnh phúc như tết.
Chỗ của bọn họ động tĩnh lớn như vậy rước theo rất nhiều người ở thôn khác tò mò. Người ở thôn Sơn Lam cũng không giấu diếm, kể hết sự tình. Cuối cùng còn nói: “Nếu nhà của ngươi có trứng vịt cũng có thể đem đến bán.”
Tin tức có người thu mua trứng vịt nhanh chóng lan truyền toàn bộ Lâu Giang. Một truyền mười, mười truyền trăm, thông phụ cận đều biết tin, một đám đem khay xách sọt trứng vịt thượng hạng. Có người ở xa phải đi từ đêm hôm trước. Cũng có người đi mất ba ngày đường không ngơi nghỉ, đến lúc tới thôn Sơn Lam liền mệt đến ngất xĩu.
Nhưng cho dù mệt như vậy, bán được trứng vịt, cầm tiền trong tay, mọi người không nhịn được lộ ra biểu cảm vui mừng sắp khóc. Bán xong trứng vịt trong nhà sẽ có tiền, có thể mua dây buộc tóc màu hồng cho tiểu nữ nhi, xa xỉ một chút thì có thể mua thịt cải thiện bữa ăn!
Nhất thời, toàn bộ Lâu Giang trở nên náo nhiệt.
Tại Lục Thủy Thành, Lục Nghiên bắt đầu vội vàng chuẩn bị mở xưởng. Nhà máy cần tuyển dụng công nhân, tu sửa vật dụng,… hầu như mọi chuyện đều do nàng xử lý, bận rộn tới mức biến thành con ốc xoắn.
Trừ chuyện đó còn có việc ở xưởng đồ hộp. Khoảng thời gian trước, xưởng đóng hộp vừa nhận được một đơn hàng số lượng không nhỏ. Đối phương đã thanh toán tiền cọc, hiện tại, công nhân đang gấp rút hoàn thành đơn hàng này.
Trong lúc Lục Nghiên bận rộn thì bất tri bất giác đã đên ngày Cố Tứ tiểu thư kết hôn.
Tác giả có lời muốn nói: Giai đoạn đó quả thật gian khổ. Gia gia của ta lúc còn trẻ từ thôn nhỏ đi buôn bán xa, hai ngày hai đêm mới đến nơi.
Chương này tuy không đặc sắc nhưng miêu tả được sự gian khổ trong giai đoạn dân quốc. Thôi kệ, có lúc cao trào lúc thấp trào chứ nhể.