Gió cuốn những tàn tro màu đen kia bay đi, bầu trời càng ngày càng đen, Lục Nghiên ngây ngốc một lúc lâu mới đứng lên nói: Chúng ta trở về đi.
Trên đường về tâm tình của nàng có chút suy sụp, mọi thành viên Lục gia đưa mắt đánh qua lại, cuối cùng vẫn là Lục lão gia lên tiếng, ôn nhu hỏi: Nghiên Nhi tâm tình ngươi không tốt? Là gặp phải chuyện gì đó sao?
Lục Nghiên lắc lắc đầu, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nói: Không có việc gì, mọi người đừng lo lắng. Nghĩ đến hôm nay là ngày trừ tịch mà mình lại mang bộ dáng này, còn khiến cho cả nhà lo lắng, như thế có chút không tốt.
A, đó không phải là xe của Cố gia? Lục Thực chỉ vào một chiếc xe đậu gần đó nói, vẻ mặt của hắn rất nhanh trở nên phẫn nộ.
Lục Nghiên nhìn theo ánh mắt của hắn liền thấy Cố Tứ Gia được đèn đường chiếu thẳng —— Đôi chân hắn vừa cao vừa dài, gương mặt tuấn tú lại mang theo lãnh ý như đẩy người ta cách xa ngàn dặm, một thân tây trang màu đen cắt may khéo léo, bên ngoài khoác một chiếc áo cùng màu càng hiện rõ nét anh tuấn.
Bộ dạng Cố Tứ Gia thật đúng là đẹp!
Trong lòng Lục Nghiên suy nghĩ lung tung một chút, thuận miệng nói: Cố Tứ Gia sao lại ở đây?
Nàng vừa quay đầu, đã nhìn thấy ánh mắt Lục Thực một lời khó nói hết.
Lục Nghiên: ??
Lục Thực có chút vô lực nói: Ngươi chỉ chú ý tới Cố Tứ Gia? Ngươi không phát hiện Cố Thành phía sau hắn?
Lục Nghiên trừng mắt nhìn, lúc này mới chú ý thấy Cố Thành đứng gần Cố Tứ Gia, kế bên Cố Thành là một cô nương mặc sườn xám trắng, khoác ngoài một chiếc áo choàng vàng nhạt – Diệp Tinh.
Lục Thực cau mày nhìn nàng, biểu cảm có chút kỳ quái nói: Tỷ tỷ, ngươi không phải là thích... Cố Tứ Gia chứ?
Lục Nghiên: ...
Tuy rằng không biết Lục Thực vì cái gì lại nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Lục Nghiên có chút dở khóc dở cười, nói: Mễ lạp chi quang, há có thể cùng trăng sáng tranh huy?(*) So với Cố Tứ Gia, Cố Thành không thể nào bì kịp. Ta vừa nhìn chỉ có thể thấy Cố Tứ Gia cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
(*) hạt gạo có sáng cũng không thể so sánh với ánh trăng
Bất kể là bề ngoài hay thể lực, Cố Thành kém xa Cố Tứ Gia, hai người này căn bản là không thể so sánh với nhau.
Lục Thực ngẫm lại liền cảm thấy lời nói của Lục Nghiên không có gì vấn đề, nhưng cũng vừa cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Tỷ tỷ, ngươi ghét Cố Thành tới vậy sao?
Lục Nghiên mỉm cười.
Lục Thực nói thầm: Ta còn lo lắng làm sao tỷ tỷ ngươi có thể coi trọng Cố Tứ Gia được.
Lục Nghiên nghi hoặc.
Lục Thực nói: Tỷ tỷ ngươi là người ương ngạnh, nhìn người rất tốt, nhưng hôn nhân lại là chuyện cả đời, ngươi nếu thật sự coi trọng Cố Tứ Gia, vậy cũng không còn cách nào. Cố Tứ Gia tuy rằng xuất sắc, nhưng là thật sự là quá xuất sắc không phải là người mà nhà ta có thể với tới. Hơn nữa Cố Tứ Gia từ trước đến giờ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, đối với nữ tử chưa từng có thái độ tốt, gả cho hắn không phải giống như đối diện với khối băng sao? Chăc chắn rất khổ sở.
Chỉ cần có hôn ước với Cố Thành mà đã làm cho người ta nghĩ Lục gia trèo cao. Nếu thật sự Lục Nghiên và Cố Tứ Gia có gì thì sẽ làm rớt cằm bao nhiêu người nữa đây?
Nghĩ đến cảnh tượng kia, thật đúng là thú vị a. Bất quá lại cân nhắc Cố Tứ Gia cùng tỷ tỷ dịu dàng yên tĩnh nhà mình, Lục Thực dùng sức lắc đầu —— không phù hợp. nhìn thế nào cũng cảm thấy không hợp chút nào. Tính cách Cố Tứ Gia như vậy, căn bản không tưởng tượng được bộ dáng thích ai đó của hắn.
Lục Thực có thể nói ra những lời như vậy, Lục Nghiên ngược lại có chút kinh ngạc, bất quá...
Cố Tứ Gia không phải là người mà ngươi tôn kính sùng bái sao? Lời này của ngươi thật sự nhìn không ra sùng bái chỗ nào a.
Lục Thực lại không lưu tâm, nói: Tỷ tỷ hạnh phúc mới quan trọng, Cố Tứ Gia không phải phu quân phù hợp.
Bộ dáng Lục phu nhân cũng vô cùng lo lắng, giống như thật sợ Lục Nghiên động tâm với Cố Tứ Gia, khuyên răn nói: Nghiên Nhi a, Cố Tứ Gia kia tuy tốt, nhưng không thích hợp với ngươi...
Lục lão gia cũng nói: Hai người các ngươi thân phận không phù hợp, đây không phải là sai luân lý bình thường sao?
Lục Nghiên: ...
Nàng chưa nói nàng động tâm với Cố Tứ Gia a, đây là bọn hắn căn cứ từ đâu mà kết luận?
Lục Xu nhìn cái này, xem cái kia, cuối cùng từ trong hà bao lấy một viên kẹo hạt thông cho vào miệng.
Lục Thực lườm một cái, lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: Cố Tứ Gia động thủ đánh Cố Thành?!!
Cũng không biết Cố Thành nói cái gì, một bạt tai liền vụt đến, xuống tay không hề lưu tình. Cố Thành bị hắn đánh thân mình lung lay, ánh mắt sắc bén của Lục phát hiện khóe miệng Cố Thành đã chảy máu.
Sau đó, Cố Thành lại bị Cố Tứ Gia đạp một cước.
Lục Thực nhất thời tò mò mở cửa đi xuống, nói: Chúng ta đi xem đi.
Lục lão gia giữ hắn lại, không đồng ý, nói: Đứa nhỏ này, cái gì náo nhiệt đều thích thú, đây là việc nhà người ta, phi lễ chớ coi.
Lục Thực dùng giọng nói như đương nhiên nói: Hiện tại Cố Thành vẫn là tỷ phu tương lai ta, việc này xuất phát từ thái độ quan tâm mới đi xem náo nhiệt... À không, là quan tâm đi chào hỏi.
Hắn sợ sự việc chưa đủ lớn hay sao? Thật khiến Lục lão gia bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ mà.
Lục Thực vô cùng kích động đã chạy đi mất, Lục Nghiên nhìn thoáng ra bên ngoài, ánh mắt lóe lên, cũng nhấc chân đi xuống.
Lục lão gia cùng Lục phu nhân nhìn nhau không biết phải làm gì.
*
Tiếng pháo liên tiếp vang lên, các nhà khác đã mở đèn hết. Trong màn đêm, Lục Nghiên bọn họ vừa xuống xe hẳn là rất khó bị phát hiện, nhưng nháy mắt Trương phó quan lại nhìn thấy. Lục tiểu thư? Trương phó quan có chút kinh ngạc.
Lục Nghiên mỉm cười, đi đến dưới ánh đèn đường, nói: Ta thấy xe của Cố gia, nghĩ không biết có phải phát sinh chuyện gì hay không cần ta giúp? Nàng tuyệt đối sẽ không nói mình đến xem náo nhiệt.
Cố Tứ Gia nhìn thấy nàng, ánh mắt lạnh như băng vừa chạm lại nhìn thấy Cố Thành bị hắn đá ngã trên mặt đất.
Lục tiểu thư...
Ý thức được người này là ai, biểu cảm Diệp Tinh biến đổi, sau đó nàng cắn răng một cái, đột nhiên nhào tới chỗ Lục Nghiên, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
Lục Nghiên mơ hồ, ngắc ngứ nói: Diệp tiểu thư, ngươi không cần hành đại lễ như vậy với ta đâu.
Diệp Tinh: ...
Lục tiểu thư, ta biết ta cùng A Thành có lỗi với ngươi, nhưng ta van cầu ngươi, ngươi bỏ qua cho A Thành đi, hắn căn bản không yêu ngươi. Diệp Tinh khóc lóc than thở ôm lấy hai chân Lục Nghiên.
Nàng mặc một bộ sườn xám thuần trắng, ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn nhiệt lệ, bộ dáng hoa lê đái vũ, nhìn giống như một đóa tiểu bạch hoa làm cho người ta đau lòng. Quan trọng tiểu bạch hoa này bộ dạng còn rất xinh đẹp, con người đối với cái gì xinh đẹp đều luôn mềm lòng ba phần.
Lục Nghiên nguyên bản vươn tay muốn đỡ nàng dậy, nghe vậy lại ngừng tay, con ngươi đen kịt nhìn nàng.
Diệp Tinh bị nhìn chằm chằm liền hoảng hốt, nói: ... Ta mang thai hài tử của A Thành, ta không thể để cho hài tử vừa sinh ra liền không có ba ba. Lục tiểu thư, ta biết ngươi tâm địa tốt, ngươi thành toàn ta cùng A Thành đi.
Ngươi đứng lên trước đi. Lục Nghiên thản nhiên nói, nữ nhân trước mắt như thế nào cũng là một phụ nữ có thai, ngày đông lạnh lẽo quỳ trên mặt đất cũng không tốt.
Diệp Tinh lại dùng sức lắc đầu, nói: Nếu ngươi không đáp ứng, ta liền quỳ không đứng dậy.
Ánh mắt Lục Nghiên hoàn toàn lạnh, thản nhiên nói: Vậy ngươi tiếp tục quỳ đi.
Diệp Tinh: ?? Nàng bối rối.
Lục Nghiên không nhìn một cái, nói: Dù sao ngươi vào cửa làm di nương, cũng phải hành lễ với thê tử như ta.
Diệp Tinh càng mờ mịt, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Lục Nghiên phản ứng, hoàn toàn không nằm trong dự đoán của nàng.
Nghe được lời nói của Lục Nghiên, những người khác đều biến sắc, Lục Thực tức giận đến giơ chân, nói: Ngươi điên rồi sao? Người như vậy mà ngươi còn muốn gả cho hắn?
Lục Nghiên vuốt tóc nói: Người khác không vui, ta liền vui vẻ.
Cố Tứ Gia nhăn mày, không đồng ý nhìn nàng.
Cố Thành ho nhẹ một tiếng, đi tới, cũng quỳ xuống theo bên cạnh Diệp Tinh, có chút suy sụp nói: Cho dù Lục tiểu thư ngươi không nguyện ý, mối hôn sự này, ta cũng nhất định phải từ. Ta biết, việc này đối với Lục tiểu thư không công bằng, nhưng Diệp Tinh mang thai hài tử của ta, ta nhất định phụ trách. Thực xin lỗi, Lục tiểu thư...
Ngươi! Lục lão gia cùng Lục phu nhân tức giận đến không chịu được, may mắn là bọn họ không coi Cố Thành là cô gia tương lai, không thì đã tức hộc máu.
Vô duyên vô cớ bị từ hôn đối với cô gái nào cũng đều là đả kích không nhỏ, còn sẽ bị ảnh hưởng tử danh tiết. Thế đạo này chính là như thế, đối với nữ tử vốn luôn hà khắc.
Lục Nghiên lại không tức giận, chỉ đăm chiêu nhìn Cố Thành, nói: Hiện tại thấy ngươi thật sự có chút tách nhiệm, nếu ngươi sớm quyết đoán như vậy... Đáng tiếc không có nếu.
Cố Thành nói: Từ hôn, Cố gia đáp ứng tất cả điều kiện các ngươi đưa ra. Sự tình hết thảy đều tại ta, là ta có lỗi với Lục tiểu thư.
Đương nhiên là ngươi có lỗi với ta! Ánh mắt Lục Nghiên lạnh nhạt nhìn hắn, nói: ... Mối hôn sự này, thôi thì bỏ qua đi.
Nói xong câu đó, Lục Nghiên cảm giác thoải mái trong long —— Mối hôn sự này đối với chủ nhân cơ thể Lục Nghiên mà nói, đó cũng là gông xiềng.
Tứ thúc... Không, Cố Tứ Gia, tín vật định thân ta sẽ sớm ngày sai người đưa trả. Mối hôn sự này coi như chấm dứt đi. Lục Nghiên ngẩng đầu nói với Cố Tứ Gia.
Cố Tứ Gia nhìn nàng, vẻ lạnh nhạt của Lục Nghiên hắn lại nghĩ là cố gắng kiên cường, thở dài: Chuyện này, là Cố gia chúng ta có lỗi với Lục Gia các ngươi.
Lục Nghiên cười, nói: Có những lời này của ngài cũng đủ rồi. Ta chỉ hy vọng, tương lai nếu Lục gia chúng ta có chuyện ngài có thể giúp một tay. Tốt xấu gì ta cũng gọi ngài là Tứ thúc lâu như vậy.
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng giống như đang nói giỡn, nhưng Cố Tứ Gia nhìn ra sự nghiêm túc của nàng.
Cố gia chính là hoàng đế ở Lục Thủy Thành, có Cố gia làm núi để dựa vào, chuyện gì cũng tiện.
Suy nghĩ của Lục Nghiên Cố Tứ Gia hiểu rõ, nhưng không thấy phản cảm.
Cố gia chúng ta nợ Lục gia một món nợ nhân tình. Hắn nói.
Nghe vậy, trong lòng Lục Nghiên nhẹ nhàng thở ra.
Mối hôn sự này, kéo dài đến hiện tại chỉ vì một câu nói như vậy. Thời đại rối loạn như thế này, nếu không có núi dựa vào mà chỉ dung tiền cũng chỉ có thể sớm muộn bị hủy diệt.
Cám ơn ngài. Lục Nghiên thực lòng nói.
Người Lục gia rời đi, Cố Tứ Gia nhìn chăm chú chiếc xe chìm dần vào màn đêm, nói: Ta hi vọng, tương lai ngươi sẽ không vì quyết định hôm nay mà hối hận.
Cố Thành có chút mờ mịt.
Diệp Tinh nhào vào lòng hắn, sốt ruột hỏi: A Thành, ngươi không sao chứ? Nàng đau lòng vỗ về mặt hắn, Cố Tứ Gia xuống tay cũng quá nặng.
Ta không sao. Cố Thành chậm nửa nhịp trả lời, trong lòng không biết có cảm giác gì, nhưng không có sự khoái hoạt mà hắn tưởng tượng, chỉ cảm thấy nặng trịch.