Lục Nghiên cùng lão bán nồi hứng trí thảo luận nửa ngày rồi mới luyến tiếc mua vài cái nồi sau đó rời đi. Lục Nghiên còn tỏ ra giống như được hời, nói: Mấy cái nồi như thế này chỉ có năm mươi đồng tiền, lại còn thực dụng!
Khóe miệng Lục Thực nhếch lên, nói: Chị cùng người bán nồi cũng có thể trò chuyện lâu như vậy a. Hơn nữa còn rất hợp ý!
Lục Nghiên nói: Lão gia tử đó là thực sự có tay nghề. Nồi kia làm ra rất tốt. Đúng là nghệ thuật! Nghệ thuật, là từ ngữ cô mới học được a!
Làm nồi cũng gọi là nghệ thuật? Lục Thực lắc đầu, một chút cũng không cảm thấy việc làm này cùng nghệ thuật có cái gì giống nhau.
Trở nên vô cùng tinh thông lành nghề, thậm chí đạt tới một loại cảnh giới cao, chị cảm thấy đó là nghệ thuật. Lục Nghiên có lý giải riêng của mình về nghệ thuật, nói: Mục tiêu của chị, chính là nấu ăn, đạt tới cảnh giới nghệ thuật!
Lục Thực lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
Lục Nghiên sờ đầu cậu, nói: Thôi đi, đi về chị làm cho em bánh hạt óc chó ăn.
Lục Thực càng trở nên mờ mịt...
Lục Nghiên dừng một chút, bổ sung thêm: Nghe nói quả óc chó tốt cho trí não.
Lục Thực: ... Đây là đang nói cậu ngốc?
*****
Trên đường cái gì cũng có, Lục Thực nghĩ chị đối với đồ trang sức không có hứng thú vậy thì chắc có hứng thú với son phấn đi, nên quay qua hỏi giá cả.
Đây là phấn hoa đào, đánh lên da trắng ửng hồng, giá chỉ có một đồng đại dương!
Lục Nghiên nhíu mày, nói: Quá mắc...
Lục Thực chấm một ít lên ngón tay đánh lên mặt Lục Nghiên xong nhìn hiệu quả, nói: Thật sự không sai a.
Lục Nghiên trừng mắt nhìn, nói: Nhưng giá tận một đồng đại dương! Chị suốt ngày ở dưới bếp cần gì cái này!
Lục Thực bất mãn nói: Chị xinh đẹp như vậy, nên để ý đến vẻ ngoài một chút thì toàn bộ Tỉnh S ai có thể qua mặt chị.
Mua hai hộp phấn, Lục Thực suy nghĩ nên mua them gì nữa. Cậu bỗng dưng nhìn thấy bên cạnh có một tiệm may, nói: Chị, chúng ta may... câu một bộ quần áo chưa ra khỏi miệng....
Người đâu?
Lục Thực vẻ mặt mờ mịt nhìn sau lưng trống rỗng. Vừa rồi Lục Nghiên còn đi sau lưng cậu nha.
Tiểu thư bên kia! Dầu Muối mở miệng, chỉ chỉ đằng xa. Lục Thực nhìn theo tay cô, phát hiện chị đang đứng cạnh chỗ bán thịt.
Lục Thực, em xem thịt bò này rất rẻ, ba đồng tiền một cân, chúng ta mua hết chỉ cần một đồng đại dương!
Lục Thực...
Vừa rồi chị còn than rằng mua một hộp phấn mất một đồng đại dương quá mắc....
Lục Thực, tôm này cũng rẻ nha, một cân có năm mươi đồng.
Cái chảo này cũng tốt nha... Bộ nồi này cũng rất đẹp...
Lục Thực nhìn ánh mắt chị như phát sáng, cái này muốn mua, cái kia cũng muốn mua, hơn nữa đều là nguyên liệu nấu ăn, còn có nồi niêu xoong chảo, chỉ cần là đồ nấu ăn chị liền không cảm thấy mắc a?
Ai, Tứ Gia, đó là Lục gia Đại tiểu thư cùng Nhị thiếu gia a. Tại một trà lâu đối diện chỗ bọn người Lục Nghiên, một đám người đang đàm luận. Một nam nhân đứng ở bên cửa sổ đột nhiên mở miệng nói.
Một ngày có thể gặp gỡ hai lần, thật sự quá trùng hợp!
Nam nhân ngồi trên ghế thần sắc bất động, thoạt nhìn đối với chị muội Lục gia cũng không cảm thấy hứng thú, anh mặc quân trang chỉnh tề, thân người vai rộng eo thon chân dài, tuấn mỹ không kể hết.
Ha, Lục gia Đại tiểu thư này sao lại thú vị như vậy?
Thật sự quá buồn cười, cô nương bình thường yêu thích trang sức, son phấn cũng không phải lạ, nhưng cô đối với thịt thà ngược lại là rất có hứng thú nha.
Cố Tứ Gia không nói chuyện, đứng lên đi tới bên cửa sổ nhìn xuống. Phía dưới ngựa xe như nước, người đi đường như thoi đưa nhưng anh đảo mắt là nhìn thấy được Lục Nghiên trong đám người.
Cô không đội mũ trùm, một khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn lộ ra bên ngoài, không giống các cô nương thích mặc sườn xám hoặc là váy tây phương, cô mặc một chiếc áo dài truyền thống, cả người được che kín, nhìn qua không chỉ không thướt tha mà giống như một trái cầu. Không biết chọc một cái, cả người có khi đều lăn tròn. Nhưng nhìn thấy cũng biết được, cô rất sợ lạnh.
Đôi con ngươi Cố Tứ Gia lẳng lặng nhìn Lục Nghiên, trong mắt đang đánh giá. Thoạt nhìn, đối phương có vẻ rất hoạt bát vui vẻ.
Lục Nghiên đứng trước một quầy tôm, lão bản bán tôm tay lồng trong tay áo giới thiệu cho cô: Tôm này bắt tại Lăng Thủy Hà, rất hiếm đó.
Tôm Lăng Thủy Hà? Lục Thực hỏi lại, nói: Tôm này khó bắt lắm nha.
Đương nhiên, ta nửa đêm đã canh giữ ở đó, thật vất vả mới bắt được một ít.
Lăng Thủy Hà là một con sông bên cạnh Lục Thủy Thành. Con sông này nước chảy từ trong núi ra, chất lượng nước đặc biệt tốt, dùng để chưng cất rượu hay pha trà đều cực kỳ thích hợp. Đôi khi, tại hạ nguồn, lại có tôm cá bơi ra. Cá tôm này hương vị thập phần tươi ngon, nhưng có thể biết mà không thể có.... Chút cá tôm này cũng không phải thường xuyên xuất hiện.
Lục Nghiên nhìn một lát, những con tôm rất tươi mới, hơn nữa thân mình mập mạp, thật sự khó tìm, nói: Ta muốn mua hết mấy con này...
Được rồi! Ông chủ vui mừng, bao nhiêu đó tôm ước chừng bán ba đại dương, có thể cho cả nhà bọn họ một mâm cơm phong phú.
Khoan đã!
Lục Nghiên vừa trả tiền, bên kia đột nhiên truyền đến thanh âm một nữ tử, cô quay đầu, nhìn thấy một cô nương mặc váy tây phương, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu hồng phấn. Nữ nhân trẻ tuổi bước lại gần.
Tuổi tác đối phương không lớn, chân mang một đôi giày cao gót đập đát đát trên mặt đất, tóc uốn tóc cong, da trắng môi đỏ, vẻ ngoài thập phần xinh đẹp.
Ông chủ, tôm này của ngươi ta muốn mua hai cân. Nữ nhân đi đến bên cạnh Lục Nghiên, trực tiếp mở miệng nói với lão bản.
Lão bản nói: Thật là không khéo, tiểu thư ngài đã tới chậm, tôm này tất cả đều bị vị tiểu thư này mua hết rồi.
Nữ nhân hơi hơi nhíu nhíu mày, rốt cuộc đưa mắt nhìn Lục Nghiên, bỗng nhiên, ánh mắt cô lóe lên kinh ngạc. Bộ dáng này có chút quen mắt...hình như là quen biết với Lục Nghiên.
Lục đại tiểu thư. Đối phương kêu lên một tiếng, nhìn cô có chút quỷ dị.
Lục Nghiên nhìn cô khẽ gật đầu.
Đối phương khẽ nhíu mày, đột nhiên hỏi: Lục tiểu thư, không nhận ra ta?
Ta nên nhận ra ngươi sao? Lục Nghiên hỏi lại.
Trong nháy mắt, Lục Nghiên nhìn thấy trên mặt cô có chút kinh sợ, nhìn ra cảm xúc dao động rất lớn. Lục Nghiên suy nghĩ, hai người cô nói không chừng có bao nhiêu khúc mắc yêu hận tình thù, trong sách không phải viết như vậy sao? Đáng tiếc, cô đối với đối phương quả thật không có gì ấn tượng.
Diệp Tinh? Ngươi ở nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn chạy đến trước mặt chị của ta diễu võ dương oai? Lục Thực đột nhiên giận đùng đùng chạy tới, đem Lục Nghiên kéo ra phía sau, cậu là một nam nhân cao gầy, bộ dạng lại thanh tú, thật không có lực uy hiếp.
Lục Nghiên nghe được trong miệng cậu kêu Diệp Tinh, rốt cuộc biết cô nương này vì sao chính mình nhìn thấy nhìn quen mắt, Diệp Tinh đây không phải là hồng nhan tri kỷ của vị hôn phu cô sao?
Trách không được vừa rồi đối phương nghe thấy mình nói không biết cô liền tỏ ra biểu cảm quái dị như vậy —— ta là người cùng vị hôn phu của ngươi mập mờ, ngươi thế nhưng không biết ta?
... Nguyên lai là Diệp tiểu thư a, nghe danh đã lâu. Lục Nghiên từ phía sau Lục Thực thò đầu ra vui tươi hớn hở cùng cô ta chào hỏi, chỉ là tiếng nghe danh đã lâu kia Diệp Tinh nghe như thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Diệp Tinh sửa sang lại biểu cảm, hỏi: Lục tiểu thư, tôm này của ngươi có thể bán ta một chút không?
Dựa vào cái gì phải bán cho ngươi? Lục Nghiên còn chưa mở nói, Lục Thực liền cướp lời bảo, nói: Một câu, không bán.
Diệp Tinh khẽ nhíu mày, biểu cảm vẫn duy trì trạng thái tao nhã, đánh ánh mắt nhìn về phía Lục Nghiên.
Ý của em ta chính là ý của ta. Lục Nghiên cười híp mắt nói.
Diệp Tinh nói: Lục tiểu thư, ta nghĩ ta cùng các ngươi có hiểu lầm gì đó.
Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Nói là ngươi cùng vị hôn thê của chị ta không có chuyện gì, không phải yêu đương? Miệng Lục Thực nói ra chính là không buông tha người khác, giận dử nói: Ngươi hôm nay lại chạy đến trước mặt chị ta, da mặt của ngươi có phải hay không so với tường thành còn dày hơn a?
Cô nương nhà nào bị nói như vậy cũng có chút sinh khí, trên mặt Diệp Tinh tái đi, thành thật nói: Hiện tại đã là xã hội mới, Lục tiểu thư ngươi cùng Cố Thành có hôn ước, bất quá là việc cổ hũ phong kiến, hiện tại đề cao tự do yêu đương...
Tự do yêu đương sao? Đây chính là các ngươi lấy cớ làm xấu mặt Lục Nghiên cô! Ngươi còn mặt mũi nào mà dám nói như vậy?
Lục Nghiên mỉm cười, nói: Ta lần đầu tiên biết tự do yêu đương là không cần biết liêm sỉ như vậy. Diệp tiểu thư, ngươi cùng Cố Thành nếu thật lòng yêu nhau, vậy sao ngươi không làm cho cậu từ bỏ mối hôn sự này, như vậy hai người các ngươi cùng một chỗ cũng danh chính ngôn thuận. Không thì ta sợ, ngày sau ngươi còn phải kêu ta một tiếng chị, một tiếng chủ mẫu. Hoặc là cả đời này ngươi không có một danh phận.
Diệp Tinh sửng sốt.
Cố Thành cậu bất quá là một nam nhi dám làm không dám chịu, nếu quả thật yêu quý Diệp tiểu thư ngươi, sớm đã nên từ chối việc hôn nhân của hai nhà, mà không phải để Diệp tiểu thư ngươi không danh không phận theo cậu.
Lục Nghiên đi qua, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Diệp Tinh liền xoa mặt cô, giọng điệu mềm nhẹ nói: Ta thấy Diệp tiểu thư là một cô nương tốt, vẻ ngoài mĩ lệ, lại tài hoa xuất chúng, xứng với Cố Thành, thật đúng là đáng tiếc.
Diệp Tinh trừng mắt nhìn Lục Nghiên, nụ cười Lục Nghiên tràn đầy mắt cô, khẽ nhíu mày ——Lục tiểu thư này, như thế nào, như thế nào...
Lục Nghiên thu tay, trong mắt lóe lên một tia ác ý vô cùng thú vị, cười híp mắt nói: Ta thực chờ mong, ngày ta với ngươi trở thành chị em.
Nghe được lời này của cô, biểu cảm Diệp Tinh bỗng chút liền thay đổi.
Lục Nghiên rời đi, trong lòng Lục Thực vừa tức vừa vội, nói: Chị, ngươi sẽ không gả cho cái tên Cố Thành kia chứ? Cố Thành cậu ta không phải người tốt a.
Lục Nghiên nhìn cậu một cái, nói: Người mang tư tưởng mới như các ngươi không phải đều ghét bị ép duyên sao? Cố Thành kia cũng nghĩ như vậy là chuyện bình thường thôi.
Lục Thực trừng lớn mắt, thật sự tin rằng Lục Nghiên muốn gả đến Cố gia, nhất thời nóng nảy, nói: Không được, tuyệt đối không được...
Lục Nghiên bị cậu chọc cười, nói: Được rồi, ta trêu ngươi đó, ta chỉ nói dối đùa giỡn với Diệp tiểu thư mà thôi. Kế tiếp trong khoảng thời gian này, cô cùng Cố Thành, khẳng định bất hòa. Bất quá bọn cậu không vui, ta đây liền vui vẻ.
Không có nữ nhân nào cam tâm tình nguyện không danh không phận theo nam nhân, nhất là Diệp Tinh. Nữ nhân mang theo tư tưởng tân thời này, các cô muốn là một đời một kiếp chỉ một người! Mà cô nói với Diệp Tinh lời kia còn có ý muốn kích thích Diệp Tinh kêu Cố Thành chủ động từ hôn, nếu vậy thì không thể tốt hơn. Ngọn núi lớn Cố gia này, cô còn nghĩ muốn dựa vào một chút, nếu là Cố Thành chủ động từ hôn, như vậy chính là Cố gia bọn họ nợ Lục Gia, điều này là một điều tốt.
Vốn là Cố gia nợ Lục Gia bọn họ, Cố gia kia chính là nợ Lục Gia một cái mạng!