Dù ai cũng không ngờ đến mọi chuyện vốn đã sắp kết thúc hết rồi thì đột nhiên gió lại đổi chiều, chẳng những Tưởng cửu gia của Hồng Môn không chết mà còn giết cho đám người làm phản kia không kịp trở tay.
Từ lúc Tưởng Thành Lương chạy trốn ra khỏi phòng nghị sự cho đến bây giờ trong đầu anh ta đều nhão như keo dán, nghĩ không ra và cũng không hiểu được.
Cũng may anh ta đã tự để lại một đường lui cho mình, đã sớm bảo bà cả dẫn Dương Tú Hân rời khỏi nhà lớn từ trước, để đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ thì còn kịp chạy trốn.
Bà cả cũng nghĩ là đã ăn chắc chuyện này rồi nhưng không ngờ vẫn bị Tưởng Sở Phong gài một trận, bà ta tức giận mắng: “Cái thằng con hoang này đúng là mạng cứng, năm đó đã gạt nó đến chỗ xa như vậy mà còn có thể tự trở về, đúng là vừa đê tiện vừa cứng!”
Tưởng Thành Lương vén màn cửa lên, trông thấy trên đường phố xa xa chỗ nào cũng có người của Hồng Môn thì anh ta cũng hung tợn phỉ nhổ một cái.
“Chúng ta không thể tiếp tục ở lại Việt Châu được nữa, con đã liên hệ trước với vài người phương Tây rồi, đúng lúc có thể đi đến Nam Dương, đêm nay chúng ta tìm cơ hội ra cảng.” Trong lòng Tưởng Thành Lương đã tính toán xong vô cùng nhanh, đợi đến sau khi tìm được một nơi có cuộc sống yên ổn rồi thì tất nhiên phải ngóc đầu trở lại.
“Nhưng bây giờ đâu đâu cũng có người của Tưởng Sở Phong, ngay cả Thẩm Đạc cũng âm thầm giúp đỡ nó, sao chúng ta có thể ra ngoài được?” Vì vậy mà bà cả lo lắng không thôi, huống chi bây giờ Dương Tú Hân còn đang mang thai, không chịu đựng nổi nhiều xóc nảy, cũng rất vướng víu.
Tai vạ đến nơi, cháu trai mà bà cả vốn trông ngóng thì bây giờ càng nhìn lại càng thấy chướng mắt, bà ta không khỏi lườm Dương Tú Hân một cái.
Dương Tú Hân vẫn luôn không quá tán thành Tưởng Thành Lương tranh đoạt Hồng Môn với người ta nên đã lo lắng đề phòng một thời gian rất dài, lúc nghe được tin tức anh ta thất bại thì càng giật mình hơn, cả đường rối loạn lén lút đi đến quán trọ nhỏ xa xôi này, cơ thể cô ta có hơi không chịu đựng nổi, từ khi đến đây hơi thở vẫn chưa ổn định lại.
“Chúng ta vẫn chưa quen thuộc với cuộc sống ở Nam Dương, hay là chúng ta đến tìm anh họ của em đi, dù sao có người quen chăm sóc cũng tốt hơn…”
Dương Tú Hân vừa nói dứt lời thì lập tức bị Tưởng Thành Lương nạt một câu: “Đầu óc của em chưa tỉnh táo hay sao! Tân Châu cũng là địa bàn của Tưởng Sở Phong, em bảo anh đến đó chịu chết hay gì!”
Huống chi bản thân nhà họ Dương đã sớm khó tự lo cho mình, lần trước lúc hai người anh họ kia của cô ta đến Việt Châu để nương nhờ bị anh ta cản lại đuổi về, bây giờ anh ta gặp chuyện sao hai người kia có thể đồng ý ra tay giúp đỡ được chứ, không bỏ đá xuống giếng là đã may lắm rồi.
Bà cả cũng cảm thấy rất phiền với thái độ không rõ ràng của Dương Tú Hân, cô ta không hiểu gì thì đừng nghĩ kế vớ vẩn.
Dương Tú Hân cúi đầu cắn môi, không muốn lo chuyện của hai mẹ con họ nữa, cô ta vịn bụng ngồi xuống ở một bên.
“Tam gia.” Một thuộc hạ từ bên ngoài đi vào, thấy trong phòng đều là người một nhà nên cũng không kiêng kỵ chút nào: “Người họ Phù kia nói có chuyện quan trọng tìm tam gia.”
“Cả ngày thứ nào cũng muốn gặp mặt tôi, bảo ông ta cút đi!” Bây giờ ngay cả mạng của Tưởng Thành Lương cũng đang bị treo trên dây, sao còn để ý đến chuyện khác được, anh ta lập tức không kiên nhẫn phất tay.
Thuộc hạ không dám nhiều lời, nhưng khi anh ta đang định đi ra ngoài thì bị Tưởng Thành Lương gọi lại.
“Chờ chút đã.” Bỗng nhiên Tưởng Thành Lương nghĩ đến chuyện gì đó, anh ta hơi do dự: “Có lẽ có thể lợi dụng người này một chút.”
Bà cả không dám khinh thường: “Họ Phù, chẳng lẽ là người nhà của con nhỏ kia sao?”
Bởi vì từng lợi dụng Dư Tú Quyên nên Tưởng Thành Lương cũng có chút ấn tượng với Phù Hải Nhân, anh ta khẽ gật đầu.
“Người này không phải là không tin được à.”
Tưởng Thành Lương lại tự mình tranh luận: “Tin được hay không không quan trọng, ông ta là người của nhà họ Phù mà lại làm việc cho con thì có thể thấy được ông ta cũng không phải là người kiên định gì, chỉ cần cho ông ta đủ lợi ích thì không lo ông ta không giúp chúng ta làm việc. Bây giờ người của chúng ta không tiện hoạt động, đúng lúc có thể dùng ông ta để ngụy trang.”
Tưởng Thành Lương phất phất tay, dặn người đi sắp xếp.
Có lẽ vì đã suy tính xong nên Tưởng Thành Lương cũng đoán được tám chín mươi phần trăm ý đồ của Phù Hải Nhân.
Phù Hải Nhân làm việc cho Tưởng Thành Lương nên đương nhiên ông ta biết rõ động tĩnh liên quan đến Tưởng Thành Lương, biết Tưởng Thành Lương thất bại bỏ trốn thì lập tức nghĩ cách liên hệ với thuộc hạ của anh ta thông qua người trong xưởng, muốn thừa dịp vơ vét cho mình trước khi Tưởng Thành Lương hoàn toàn rơi đài để chuẩn bị trải đường cho việc mua chức quan sau này.
Theo một cách nói nào đó thì Phù Hải Nhân còn ngây thơ to gan hơn Tưởng Thành Lương đã nghĩ.
Thuộc hạ bí mật dẫn Phù Hải Nhân đến quán trọ, Tưởng Thành Lương nhìn dáng vẻ ngồi đó xoa tay của Phù Hải Nhân, trên mặt không che giấu được sự ghét bỏ, cũng không nhiều lời với ông ta. Tưởng Thành Lương biết ông ta muốn gì nên ôm một cái rương từ dưới gầm giường ra, khóa cài vừa mở ra đã lập tức thấy được ba tầng vàng thỏi xếp ngay ngắn ở bên trong.
Ánh mắt của Phù Hải Nhân phát sáng lên, ngoại trừ tiền ra thì trong con ngươi không còn nhìn thấy gì khác.
Tưởng Thành Lương cầm lấy một thỏi từ trong rương lên, thỏi vàng một tấc va chạm vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo êm tai.
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hôm nay tôi phải rời khỏi Việt Châu, ông đến bến tàu tìm người theo chỉ thị của tôi, bảo họ sắp xếp thuyền đi Nam Dương, tôi sẽ đưa những thứ này cho ông xem như tiền thuê.”
Tưởng Thành Lương vừa dứt lời thì lập tức nghiêng cái rương, vàng đầy trong rương đều rơi xuống trước mặt Phù Hải Nhân.
Những thứ này đã vượt xa mong đợi của Phù Hải Nhân, Tưởng Thành Lương nói cái gì thì ông ta cũng đều đồng ý cả.
“Tam gia yên tâm! Tôi vẫn có cách ở bến tàu bên kia, tôi nhất định sẽ sắp xếp chuyện này ổn thỏa!”
Tưởng Thành Lương lấy hai sấp tiền mặt từ chỗ bên cạnh giường ném qua, anh ta hít một hơi thuốc lá rồi nói: “Chuyện thuyền có thể gác lại sau, ông giúp tôi tìm một người trước, đây là hai mươi ngàn.”
Phù Hải Nhân mù mịt ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Tưởng Thành Lương nói: “Ông giúp tôi tóm cô cháu gái kia của ông đến đây thì tiền mặt và châu báu ở đây đều thuộc về ông.”
Phù Hải Nhân đờ người ra một lúc mới biết được anh ta đang nói tới ai: “Tam gia đang nói Đại Đại sao?”
Tưởng Thành Lương không có giải thích thêm với ông ta mà chỉ ngồi một bên trên ghế sô pha.
Bây giờ Tưởng Sở Phong đang tìm anh ta khắp thành, anh ta muốn ra cảng thì chỉ có thuyền thôi là không đủ, lúc cần thiết còn phải nắm thóp được một thứ mà Tưởng Sở Phong không thể không thỏa hiệp trên tay mình.
Phù Hải Nhân nhìn tiền tài chất đống trước mặt, ông ta chỉ hơi do dự một tí: “Tôi đã biết rồi, tam gia cứ chờ tin tức của tôi.”
Tưởng Thành Lương giương tay ra, bảo người đưa ông ta ra ngoài.
Thuộc hạ vẫn luôn hơi đề phòng với loại người thấy lợi quên nghĩa như Phù Hải Nhân, nói: “Tam gia, lúc trước người này đã bị cửu gia đẩy vào đường cùng, bây giờ muốn tiếp cận phía cửu gia e là rất khó.”
“Bởi vì ông ta tích trữ oán hận với Tưởng Sở Phong nên mới dễ lợi dụng hơn.” Tưởng Thành Lương tựa vào cửa sổ, mắt nhìn Phù Hải Nhân rời đi dưới lầu, trên mặt anh ta còn có chút trào phúng: “Vì rương vàng này ông ta sẽ không thể quay đầu lại bán đứng tôi với Tưởng Sở Phong đâu, tạm thời cứ thử một lần đi.”
Đầu óc của Phù Hải Nhân cũng xem như thông minh, nếu không thì ông ta cũng không thể leo lên vị trí quan chức của chính phủ từ một nhân viên văn phòng bình thường.
Dọc đường về nhà trong đầu của ông ta nhanh chóng xoay chuyển, chạy thẳng một mạch về nhà mình, lập tức đi tìm Phù Âm.
“Ba đã điều tra rồi, quả thật cái chết của mẹ con khó mà thoát khỏi liên quan đến Tưởng tam gia, ba đã suy nghĩ mấy ngày rồi, ba cảm thấy nếu như để mẹ con chết không nhắm mắt như vậy thì trong lòng cũng khó có thể yên lòng được.” Phù Hải Nhân giả bộ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Chỉ là thế lực của ba yếu kém, e là không thể làm được gì cho mẹ con, lúc trước con nói chuyện này có liên quan đến đám người Đại Đại, ba đang nghĩ có nên đi cầu xin họ để họ tiện tay giúp đỡ hay không.”
Phù Âm không thể ra khỏi cửa vì bị ông ta nhốt lại nên cũng không biết Tưởng Thành Lương đã trở thành con chuột chạy qua đường, chỉ có điều nghe thấy rốt cuộc Phù Hải Nhân cũng muốn đòi lại công bằng cho mẹ mình thì lập tức phấn chấn trở lại.
“Con biết ngay là ba sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ mà! Có con làm chứng, ba đi cầu xin họ, nhất định họ sẽ thay đổi thái độ thôi!”
Phù Hải Nhân ước gì bây giờ lập tức chạy đến chỗ của Phù Đại nhưng lại lo sợ quá nóng vội sẽ khiến cho người ta nghi ngờ nên vội nói: “Vậy con mau đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ đến gặp Đại Đại nói rõ. Hai đứa vốn là chị em họ, nhân dịp này hóa chiến tranh thành tơ lụa cũng là chuyện tốt.”
Phù Âm sốt ruột báo thù, nghe ông ta nói vậy thì lập tức đi. Đi được nửa đường lại nhớ đến trước đó mình đã từng lén ra ngoài báo tin cho Phù Đại, sợ rằng sau khi Phù Hải Nhân biết chuyện này sẽ hối hận nên sau khi do dự một chút thì vẫn đi gọi điện thoại trước.
Cô ta có được mã số từ chỗ của La Doanh, người tiếp điện thoại sau khi nối máy là người hầu, Phù Âm không thể đợi đối phương đi gọi Phù Đại. vội vàng nói: “Tôi là Phù Âm, xin hãy chuyển lời đến bà chủ của các cô, ba tôi đã đồng ý cùng đối phó với Tưởng Thành Lương, lát nữa tôi và ông ấy sẽ cùng đến đó, cô nhắn với cô ấy đừng nói ra chuyện trước đó tôi từng đến gặp cô ấy.”
Phù Âm cúp điện thoại rồi vội vã đi thay quần áo dưới sự thúc giục của Phù Hải Nhân.
Ở nhà bên kia, sau khi Phù Đại nghe người hầu chuyển lời lại xong thì cũng vô cùng buồn phiền.
“Là ai gọi điện thoại tới vậy?” Phù Thu Sinh từ trên lầu đi xuống, thấy Phù Đại đang nhăn mặt nên hỏi một câu.
“Là Phù Âm.” Phù Đại lắc đầu, cũng không biết cô ta đang làm cái quỷ gì: “Cô ta nói nhị thúc đã đồng ý đòi lại công bằng cho nhị thẩm, chắc là sợ nhị thúc biết trước đó cô ta lén đi gặp con nên cố ý dặn con trước.”
Phù Thu Sinh nghe vậy thì nhíu mày lại, ông quá hiểu em trai ruột của mình, sao bỗng nhiên lại đổi tính như vậy chứ?
“Lát nữa họ đến đây cứ để ba ứng phó là được rồi, con và mẹ con ở trên lầu không cần xuất hiện.”
“Ba cảm thấy nhị thúc có vấn đề hay sao?”
Phù Thu Sinh lắc đầu, cũng không nắm chắc được chút mơ hồ trong lòng mình: “Lúc trước chú ấy bị Sở Phong chặn đến nỗi không còn đường nào mà bây giờ lại thông suốt thì ba thật sự không thể tin được. Tóm lại không có chuyện quan trọng thì không đến cửa, con đừng để ý đến chú ấy là được, đến lúc đó để ba xem chú ấy muốn chơi trò bịp gì rồi đuổi chú ấy đi sau.”
Bây giờ Tưởng Sở Phong còn đang bận rộn ở Hồng Môn, anh không thể buông lơi cảnh giác được.