Tin tức Tưởng Sở Phong chết truyền khắp hai miền nam bắc, có người thổn thức, tất nhiên cũng có người thích xem kịch vui.
Phù Hải Nhân bởi vì bị Dư Tú Quyên làm liên lụy, suýt chút nữa bị Tưởng Sở Phong trút giận giống như chuột hốt hoảng qua đường, sự nghiệp phấn đấu nửa đời đều thành công dã tràng.
Gần đây Phù Hải Nhân không biết làm việc cho ai, lo việc kinh doanh cho người khác, mỗi khi về nhà đều tràn đầy vẻ mặt vui mừng, sau khi biết tin Tưởng Sở Phong qua đời còn phỉ nhổ một cái, cảm thấy anh cùng lắm cũng chỉ như thế, thay đổi người cầm quyền chẳng phải ông ta lại trở về thời gian phong quang vô hạn sao.
Bà cụ không biết ông ta cụ thể làm gì cho người ta, chung quy mỗi ngày đều bận rộn, oán hận giảm bớt đi, như vậy cũng coi như vui vẻ.
Phù Âm từ bên ngoài đi vào, đang muốn đi về phòng mình, bị bà cụ gọi lại, lại bị dạy dỗ một chút: “Ta từ sáng đến giờ không có gặp con, chân khập khiễng còn có thể chạy lung tung sao? Nhìn con xem, người ngoài thấy chẳng phải dọa người!”
Phù Âm có chút hoảng phủi phủi quần áo lấm lem bùn đất của mình, đối với chuyện bà cụ quở trách giống như chưa nghe, chỉ cúi đầu xoa xoa vạt áo, như thể đang sợ điều gì đó.
Trong phòng khách, Phù Hải Nhân đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, dù chưa ở trước mặt người đó, vẫn giữ điệu bộ cúi đầu khom lưng, trên mặt lộ vẻ nịnh nọt.
“Vâng vâng vâng, không thành vấn đề, tôi nhất định làm thỏa đáng! Để Tưởng tam gia phải hao tổn tâm tư rồi!”
Phù Hải Nhân cúp điện thoại, vừa chuyển đầu lại nhìn thấy Phù Âm trừng mắt, vừa kinh ngạc vừa giận chạy tới: “Ba, người làm việc cho Tưởng Thành Lương?”
Phù Hải Nhân thấy cô ta bộ dạng như vậy, không kiên nhẫn nhíu mày: “Tục danh Tưởng tam gia ai cho con dám gọi. Đừng gây phiền toái cho ta!”
Bà cụ đã ở bên cạnh quát lớn: “Con là con gái biết cái gì, không được cản trở ba con làm việc! Nhanh đi thay quần áo đi, giống bộ dạng gì rồi!”
Phù Âm giống như bị chọc vào chỗ đau, khàn khàn hét lên: “Mẹ con bị anh ta hại chết! Ba lại làm việc cho anh ta! Mẹ nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, ba ngay cả một cái quan tài cũng không cho thì thôi, còn muốn cùng hung thủ hại chết mẹ thông đồng làm bậy!”
“Mày nói hươu nói vượn cái gì!” Phù Hải Nhân vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn về phía Phù Âm.
Phù Âm giống như bị cái gì kích thích, lập tức không quan tâm mà khóc nháo. Cô ta nghe được Tưởng Sở Phong bị người hại chết, cũng ôm tâm tư muốn xem náo nhiệt, bởi vì Tưởng Sở Phong làm cho mình gãy một chân, trong lòng hận thấu xương. Lại không ngờ rằng ở bên ngoài nghe được một chuyện kinh thiên động địa.
Ban đầu Phù Âm vẫn nghĩ mẹ cô ta bởi vì đắc tội Tưởng Sở Phong mới rơi vào kết cục kia, lại không nghĩ rằng là bị người lợi dụng, bị hại chết.
Mẹ cô ta mặc dù ở trong miệng người khác ngang ngược không chịu nổi, nhưng lại tốt với cô ta vô cùng. Ba từ trước đến nay bạc tình bạc nghĩa, không nghĩ tới ông ta có thể bạc tình đến mức này.
“Mẹ con do Tưởng Thành Lương hại chết, là anh ta dụ dỗ mẹ đi đối phó Tưởng Sở Phong mới có thể rơi vào kết cục này, là con chính tai nghe được! Ba, cho dù có nhẫn tâm đến mấy cũng không thể giúp Tưởng Thành Lương làm việc để mẹ con dưới cửu tuyền bất an! Tưởng Thành Lương không phải người tử tế!”
Lúc trước đồn cảnh sát thông báo cho Phù Hải Nhân đi nhận xác, cũng từng nói qua nguyên nhân cái chết của Dư Tú Quyên, Phù Hải Nhân còn tưởng bà ta cùng đường sợ bị Tưởng Sở Phong bắt, cho nên mới tự tìm đường chết. Hiện tại bị Phù Âm vừa nói rõ ràng, mơ màng bỗng nhiên có được vài tia sáng suốt.
Dư Tú Quyên và ông ta vợ chồng mười mấy năm, ông ta ít nhiều vẫn hiểu biết vài phần. Người phụ nữ này sợ chết hơn ai hết, thời khắc mấu chốt chỉ cứu chính mình với Phù Âm, sợ là ai cũng không thèm quan tâm, làm sao có thể đi khiêu khích Tưởng Sở Phong, còn tự đưa mình vào con đường chết?
Phù Hải Nhân lờ mờ tin vào điều gì đó, đối mặt vinh hoa phú quý trước mắt, nội tâm dao động một trận, vẫn một tay phủi Phù Âm.
“Con nghe tin tức này ở đâu, quan hệ giữa Tưởng tam gia với mẹ con cực kỳ xa, lợi dụng bà ta làm cái gì.”
“Là thật! Chính tai con nghe được! Nếu con không chạy nhanh, Tưởng Thành Lương nhất định giết con diệt khẩu! Anh ta phải tranh đoạt Hồng Môn, nếu bị người biết gièm pha, người ủng hộ anh ta sẽ suy nghĩ lại!” Phù Âm lau nước mắt, nói có chút vội vàng, sợ hãi Tưởng Thành Lương phát hiện manh mối tìm đến.
“Con điên rồi!” Phù Hải Nhân rút tay ra khỏi ống tay áo cô ta, quay đầu phân phó, “Mang tiểu thư đi xuống sửa sang lại một chút, ăn cơm xong không được chạy lung tung.”
Hạ nhân đã hiểu ý tứ Phù Hải Nhân, không nể nang kéo cánh tay Phù Âm đi.
Phù Âm thấy thế, biết Phù Hải Nhân không định sẽ báo thù thay cho Dư Tú Quyên, duỗi tay ra chỉ thẳng mặt Phù Hải Nhân, nước mắt lã chã trên mặt mang theo một tia hận ý: “Phù Hải Nhân! Ông quả nhiên thật sự bạc tình bạc nghĩa! Mẹ tôi ở cửu tuyền cũng sẽ không buông tha cho ông!”
Phù Hải Nhân nhìn cô ta giống như lệ quỷ sợ tới mức lùi về sau từng bước, cánh tay đập mạnh vào cái giá bên cạnh làm vỡ một cái bình cổ.
“Là mụ điên giống hệt mẹ mày!” Phù Hải Nhân lạnh giọng nói một câu, quay đầu rời đi.
Bà cụ nghe Phù Âm hét thảm, mở to hai mắt, nói: “Thành thành thật thật làm tiểu thư đi, chuyện bên ngoài con tham gia làm cái gì. Người dù sao cũng đã chết, con cho rằng ba con có thể làm gì bọn người quyền thế đó, là muốn lấy mạng ba con tặng cho bọn họ sao?”
Bà cụ thấy cô ta trầm mặc, gọi người dẫn cô ta đi.
La Doanh đứng ở sau hành lang nghe xong, nhìn thấy Phù Hải Nhân đang rời đi, đáy mắt không có chút độ ấm nào.
Theo tính cách của Phù Hải Nhân, chưa nói đến việc ông ta không có tình cảm với Dư Tú Quyên, chỉ là có cảm tình, cho dù có tình cảm, ông ta cũng sẽ không do dự mà chọn hướng đi có lợi cho tiền đồ của bản thân.
Cho nên mặc dù ông ta nghe xong Phù Âm nói biết được chút gì, cũng đều để trong bụng.
Phù Âm trong nhà bị người trông giữ, ngay cả sân sau cũng không ra được. Cô ta khóc nháo, phát giận, người ngoài nghe được càng không quan tâm, ngoại trừ việc đúng giờ đưa cơm nước, quần áo tắm rửa, mặt khác dù cô ta kêu thế nào cũng không ai để ý tới.
Phù Âm hét nhiều mệt mỏi, sững sờ một lúc, trong đầu dần dần nổi lên cái gì đó.
Cô ta không thể trông cậy vào Phù Hải Nhân, nhưng còn có Tưởng Sở Phong với Phù Đại liên quan tới chuyện này, chỉ cần cô ta nói chuyện này cho Phù Đại, có thể gián tiếp đối phó với Tưởng Thành Lương.
Phù Âm nghĩ thông suốt bẻ đốt ngón tay, cân nhắc biện pháp như thế nào mới có thể đi gặp Phù Đại.
Trong nhà này, bà cụ với Phù Hải Nhân nhẫn tâm như nhau, thật ra chỉ có La Doanh coi như biết đúng sai. Phù Âm trầm tư một hồi, tính toán bắt lấy La Doanh làm cọng rơm cứu mạng, liên tục đòi muốn gặp bà ta.
Hạ nhân bị cô ta hét đến phiền, liền đi đến chỗ La Doanh thông báo một tiếng.
La Doanh cũng cảm thấy kỳ quái: “Cô ta muốn gặp tôi?”
Dư Tú Quyên còn sống, đối xử với La Doanh mũi không còn là mũi, mặt không còn là mặt, ngay cả khi có con trai Dư Tú Quyên cũng không coi mình ra gì, bây giờ chủ động nói muốn gặp bà ta, cũng không biết có mục đích gì.
La Doanh suy nghĩ một chút, vẫn tính toán đi gặp mặt, dù sao chuyện Phù Âm nói lúc trước, trong lòng bà ta cũng có vài phần tính toán.
Phù Âm thấy La Doanh đến đây, có chút lo lắng lại vui sướng, cô ta nhìn thấy người phía sau La Doanh, muốn nói lại thôi.
La Doanh phất phất tay, cho người lui xuống.
Bọn hạ nhân chỉ nghe phân phó không cho Phù Âm chạy ra, về phần ai tới gặp cô ta, hoặc là nói cái gì, cũng không phải thuộc mệnh lệnh, cho nên đóng cửa phòng không quản.
“Cô tìm đến tôi không là vì chuyện của cô chứ?” La Doanh thấy cô ta sửng sốt, vén vạt áo sườn xám ngồi sang một bên, “Hôm kia lúc các người ầm ĩ thì tôi đã nghe được, tôi cũng khuyên cô, người nhà họ Tưởng không dễ chọc, cô nếu muốn sống, chỉ có thể nuốt chuyện này vào bụng.”
Phù Âm thất thần lắc đầu: “Tôi đã không còn gì… bà nội cũng không quan tâm đến tôi, vốn dĩ chỉ có mẹ, vậy mà bà lại bị người hại chết, tôi không thể cứ như vậy quên đi…”
La Doanh cảm thấy cô ta không biết tự lượng sức mình, nhíu mày hỏi: “Vậy cô muốn thế nào? Lão gia ở chỗ Tưởng tam gia là tâm phúc, không có khả năng bởi vì chuyện này buông xuống tiền đồ.”
Phù Âm nói quyết định của mình cho La Doanh, La Doanh nghe vậy càng nhíu mày chặt hơn: “Cô muốn đi gặp Phù Đại?”
La Doanh thấy vẻ mặt quả quyết của Phù Âm, ngược lại không biết nên như thế nào, nói: “Cô đắc tội với cô Phù cũng không ít…” Bà ta nhìn chân Phù Âm, cảm thấy được cô ta có thể khiến cho Tưởng Sở Phong tức giận đánh gãy một chân, làm sao có thể cầu được Phù Đại tha thứ.
“Tôi biết Phù Đại cũng hận tôi, nhưng chuyện này liên quan đến cô ấy và Tưởng Sở Phong, cô ấy sẽ không ngồi yên không để ý đến.” Phù Âm lau nước mắt, ánh mắt một lần nữa nhìn sang La Doanh khẩn cầu.
La Doanh không dám cam đoan, bà ta cũng có những cân nhắc của riêng mình. Phù Hải Nhân không phải người tốt, Tưởng tam gia kia càng không phải thiện tâm, Phù Hải Nhân làm việc cho anh ta sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn, bà ta phải tìm cơ hội hội hoàn toàn tách ra khỏi nhà họ Phù.
La Doanh trầm tư một trận, mới nói: “Tôi có thể giúp cô ra ngoài, nhưng mà…”
“Tôi sẽ không liên lụy bà, chỉ cần một chút lơi lỏng, tôi sẽ chạy ra!” Phù Âm liên tục cam đoan.
La Doanh nghe vậy, không nói cái gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi đến buổi tối, Phù Hải Nhân có xã giao bên ngoài không có trở về, bà cụ sớm phải đi ngủ, cả sân rộng vắng lặng.
Sân trong ánh trăng sáng trong trẻo bỗng nhiên nổi lên ngọn lửa màu da cam, chỉ nghe một hạ nhân kêu một tiếng “Cháy”, trong sân vốn dĩ yên tĩnh nhất thời loạn cả lên.
Bọn hạ nhân đang định lên giường ngủ, nghe tiếng vội vàng mặc áo khoác, lấy hết xô chậu, theo ánh lửa bốc lên chạy tới cứu hoả.
Nơi cháy chính là phòng của Phù Âm, lúc mọi người cầm nước chạy đến lửa đã tràn ra cửa sổ.
Đám người hầu của La Doanh vây quanh, kêu gào đám hạ nhân kia: “Mau phá cửa đưa tiểu thư ra!”
Phù Âm nói như thế nào vẫn là chủ tử nhà này, không ai dám tổn hại tính mạng cô ta. Mọi người nghe vậy, vội vàng hợp lực ôm khúc gỗ dưới góc tường đập cửa, cửa sổ đang bốc cháy ngùn ngụt cũng phải mở ra.
Hạ nhân chạy vào, thấy Phù Âm nằm ở trên giường, không biết sống hay chết, lập tức không dám nhìn kỹ, vội vàng đưa người ra.
Cả đám còn đang lao vào dập lửa thì đã nghe thấy tiếng hét từ sân bên kia truyền đến: “Cháy! Trong viện bà cụ cũng cháy!”
La Doanh gấp đến độ nắm chặt tay: “Còn thất thần làm gì! Nhanh đi cứu hoả!”
Một đám người nghe xong không thèm đếm xỉa đến những chuyện khác, bưng thau chậu ngược lại đi nơi khác cứu hoả, nhất thời quên để ý tới Phù Âm.
La Doanh phân phó một tiếng: “Trước tiên đưa tiểu thư đến phòng đối diện tìm bác sĩ.”
Hai sân hỗn loạn, cứu hoả lại cứu hoả, tìm bác sĩ lại tìm bác sĩ, không có ai canh chừng Phù Âm.
Phù Âm nghe được thanh âm huyên náo dần dần đi xa, từ trên giường ngồi dậy, ngay cả giày cũng không mang, thừa dịp hỗn loạn chạy ra cửa.