Mưa to cả đêm đã rửa sạch cả ngọn núi, mưa thấm xuống bùn đất, trải qua một đêm, sáng sớm đã bốc hơi nổi lên một làn sương trắng dày đặc.
Trên người Phù Đại được áo khoác Tưởng Sở Phong bao bọc lấy, nhưng cô vẫn rùng mình vì lạnh, vì vậy cố bước lớn hơn một chút, hy vọng không ngừng chuyển động có thể khiến cơ thể ấm áp hơn.
Không biết đi được bao lâu, Phù Đại cảm thấy hai chân đều bị nặng nề, hơn nữa đói bụng cả ngày, bước chân rơi trên mặt đất giống như nhũn ra.
Mặt trời cuối cùng cũng chậm rì rì theo tầng mây hiện lên, xua tan sương mù trong rừng, không khí lạnh như băng cũng không giống như lúc sáng sớm lạnh thấu xương.
Tưởng Sở Phong ôm Phù Đại qua một cái thân cây gãy, thuận thế đặt cô trên đó, phủi phủi mái tóc rối bù của cô, “Có mệt không?”
Phù Đại quả thật đã rất mệt, nghe vậy ôm eo anh, nhẹ nhàng dựa vào trước mặt anh.
Tưởng Sở Phong liếc mắt nhìn xung quanh, nghĩ muốn tìm cái gì ăn cho no bụng, bằng không chỉ có anh có thể chịu đựng được, còn Phù Đại e là không chịu nổi nữa, hơn nữa có thể họ phải đi đến lúc trời tối đen mới có thể vượt qua ngọn núi này.
Cũng may trên núi là nơi không thiếu thứ gì, trên mặt đất mọc lên, trên cây cũng không ít. Tưởng Sở Phong thái một ít nấm, dùng dao găm cạo bùn bám bên trên để nướng chín ăn.
Sau cơn mưa, núi non khắp nơi ẩm ướt, không dễ đánh lửa, Tưởng Sở Phong chỉ có thể thu thập những chiếc lá trên đá núi đã bị nắng phơi khô.
Phù Đại cũng không nhàn rỗi, đi xung quanh giữa những khúc gỗ vụn rơi khắp nơi, hái một nắm lá đến trước mặt anh.
“Đủ rồi, ngồi sang một bên chờ một lát.” Tưởng Sở Phong xoa đầu cô, ngồi xổm một bên nhóm lửa.
Phù Đại ngồi ở bên cạnh, xoa nắn hai chân đau nhức, thấy phía trước giữa sườn núi có một gốc cây táo khẳng khiu, trên cành trên cùng có mấy quả táo. Cô kiếm một cái cành nhỏ, đi đến trên sườn núi, nhảy lên muốn chọc quả táo nhỏ, nhưng mà chỉ rụng vài cái lá cây, những quả táo đỏ ở trên không chút hề hấn gì.
Tưởng Sở Phong đánh lửa xong, nhìn thấy cô đang thở dài nhìn cành cây, vì vậy anh đi tới ngồi xổm trước mặt cô, “Lên đi.”
Phù Đại nhìn đôi vai vững chãi, nghe lời leo lên trên cổ anh, khi anh đứng dậy, tay cô có thể hoàn toàn với tới nhánh cây.
Lúc này táo đỏ đã sắp chín, dưới lớp vỏ hồng hồng là thịt quả trắng xanh giòn ngọt. Phù Đại không chú ý gì nhiều, hái được một quả xoa xoa vào vạt áo, đưa vào miệng cắn một ngụm.
“Ngọt quá.” Phù Đại ăn hai miếng, đưa một nửa còn lại nhét vào miệng Tưởng Sở Phong.
Hai người mỗi người một miếng, cái bụng trống rỗng cuối cùng cũng có một chút cảm giác no, mặc dù nấm nướng không có gia vị, nhưng đối với Phù Đại đã nhịn đói cả một ngày thì đây là món ngon nhất.
Sau khi lấp đầy bụng, Phù Đại cảm thấy sức lực lập tức được bổ sung, cô vỗ vỗ cánh tay, dáng vẻ cả người tràn đầy sức lực.
Tưởng Sở Phong thấy cô so với mình còn lạc quan hơn, cười xoa xoa vệt đen trên miệng cô, kìm lòng không đậu ôm vai cô, khẽ thở ra một hơi.
Anh vẫn luôn muốn để Phù Đại ở lòng bàn tay mà yêu thương, càng không nghĩ tới có một ngày cô phải đi theo mình chịu khổ, trong lòng thở dài lại có một tia vui mừng, bởi vì Phù Đại suốt một đường không hề buông một câu oán hận.
“Anh cam đoan, đây là lần cuối cùng.”
Phù Đại ngẩng đầu khỏi ngực anh, chớp chớp mắt nói: “Lần cuối cùng tự đưa mình vào hiểm cảnh sao? Được rồi, em sẽ nhớ kỹ.”
Tưởng Sở Phong bị cô nhìn chằm chằm biến thành sửng sốt một chút, bất đắc dĩ xoa nhẹ mặt cô.
Vốn là đã rơi vào đường cùng, ngược lại trở thành chuyến đi dã ngoại của hai người, theo cách nói của Phù Đại chính là “Thấy niềm vui trong phiền muộn”..
Biết anh muốn nói gì, Phù Đại đưa tay che mặt ngăn lời nói chưa hết của anh.
Đường trên núi không dễ đi, nhất là trời mưa trơn trượt, ống quần của Phù Đại dính đầy bùn đất, đôi giày trên chân đã nhìn không ra màu sắc. Bởi vì đi giày da, lại là lần đầu tiên bôn ba đường mòn trên núi, Phù Đại cảm thấy mười ngón chân đau đớn, tám phần đã có vết phồng rộp, nhưng sợ chậm trễ hành trình, cô vẫn kiên trì không hé răng.
Tưởng Sở Phong vẫn rất quan tâm đến cô, đi được một chút lại dừng, thời gian đi nửa giờ bị kéo dài thành một giờ. Thấy Phù Đại khẽ nhíu mày, dứt khoát cõng cô lên.
Tuy rằng biết anh thể lực tốt, có thể đi cả nửa ngày, nhưng nếu cõng cô trên lưng thì sắt đá cũng chịu không nổi, Phù Đại duỗi chân nói: “Em còn có thể đi!”
“Ngoan, anh cõng em đi một đoạn, nếu mệt nhất định sẽ thả em tự đi được không?”
Phù Đại ôm cổ anh, dán vào tấm lưng rộng lớn, rầu rĩ nói: “Anh nuông chiều em sẽ sinh hư.”
Tưởng Sở Phong khẽ cười một tiếng, rất có cảm giác thành tựu: “Nói như vậy sẽ không người đàn ông nào có thể chịu đựng được em.”
Phù Đại nhớ tới trước kia anh nói qua ước muốn cho mình cưỡi trên đầu, hiện tại cô thật sự cưỡi trên đầu của anh, chuyện này phát triển làm người khác không thể tin được.
“Cửu ca, em làm anh chậm lại sao?” Phù Đại dựa vào bên vai anh, thận trọng hỏi.
Phù Đại xem ra một người như anh, như thế nào cũng nên tìm một người ngang tài ngang sức cùng chung chăn gối, tựa như Tần Cần vậy, có văn có võ, thời khắc mấu chốt còn có thể giúp đỡ một phần. Không giống cô, tuy nói là bởi vì quan tâm anh, kết quả vẫn thành trói buộc.
Phù Đại nghĩ đến đây, lông mi rũ xuống, giọng nói của cô không hề có sức sống: “Xin lỗi cửu ca…”
“Đại Đại.” Tưởng Sở Phong dừng lại bước chân, đưa cô từ sau lưng ôm lấy, sờ sờ hai má ủ rũ của cô, “Em có thể đến khiến anh thật sự rất vui, điều anh lo duy nhất là em vì chuyện này mà gặp nguy hiểm.”
“Nhưng mà em ——”
Tưởng Sở Phong nhéo nhéo hai má cô, ngăn lại câu nói kế tiếp, “Em chỉ cần nhớ kỹ, khoảnh khắc bắt đầu yêu em, mỗi phút mỗi giây anh đều dành cho em, không hề có chuyện liên lụy hay không. Thấy em, anh mới có động lực đi tiếp.”
“Cho dù mất mạng?” Phù Đại nghiêng đầu, tựa vào mu bàn tay anh, ánh mắt sáng ngời nhu hòa.
Tưởng Sở Phong nâng cằm cô lên hôn một cái, khẽ nhếch khóe miệng tràn đầy vẻ không đứng đắn: “Anh cảm thấy nếu ngày nào đó anh chết, cũng là chết ở trên người em.”
Vốn dĩ bầu không khí nặng nề, bị anh nói như vậy, nhất thời ngay cả chút lãng mạn cũng không còn. Phù Đại cắn chặt môi, có chút tức giận gục đầu trên ngực anh, “Chờ trở về cho anh chết!”
“Vậy Đại Đại phải cố gắng hơn nữa.” Tưởng Sở Phong dang hai tay, khiến cho cô giống như đang cưỡi ngựa.
Phù Đại trừng mắt liếc anh một cái, đi vòng ra phía sau như con khỉ ngã vào người anh, dùng giọng nói hung dữ ra lệnh: “Nhanh lên đi! Trời tối không quay về được nhà bà đây sẽ xử lý cái mạng nhỏ của ngươi!”