Nhà họ Hàn thu tay lại giống như Tô Thừa đã đoán trước, anh ta cũng rút về hơn phân nửa tay sai, còn gọi người bí mật tìm kiếm, ý đồ liên hệ với Tưởng Sở Phong.
Phù Đại và những người khác đến Bình Châu đã phải đợi gần một tuần, vẫn chưa nghe tin tức gì từ Tưởng Sở Phong, vô cùng lo lắng.
Hàn Nguyên Thanh bên kia cũng bị theo dõi rất chặt chẽ, Tần Cần liên lạc được hai lần với anh ta, sợ bại lộ hành tung bọn họ ở phía bắc, cho nên ngay cả điện thoại cũng không dám gọi.
Tô Thừa vốn chỉ thay người khác làm việc, từ đầu đến vẫn giữ nguyên tâm thế không quan tâm sốt ruột, nhưng nhìn thấy Phù Đại nóng lòng đến độ không khác gì con quay, một ngày bảy mươi hai lần hỏi tung tích Tưởng Sở Phong, anh ta vẫn nhắc nhở: “Đã được buông lỏng, Tưởng cửu gia nếu không ngu dốt, anh ấy sẽ biết phải làm thế nào.”
Trước kia Tô Thừa đã từng nghe Hàn Nguyên Thanh khoe khoang cửu ca của mình giỏi như thế nào, hiện giờ nhìn thấy hai người phụ nữ nghĩ cách cứu viện, còn có chút hoài nghi Hàn Nguyên Thanh có phải lừa anh ta hay không, việc kinh doanh này có khi nào thua lỗ hay không.
Phù Đại không thích giọng điệu của Tô Thừa, cho rằng anh ta giống như một con hươu cao cổ, dương dương tự đắc, còn bộ dáng tiêu diệt chúng sinh, khiến cô ngứa tay muốn đi lên đấm vào mặt anh ta.
Nhưng hiện tại đang có việc cầu người, Phù Đại cũng biết giả bộ, im lặng không nói gì.
Tô Thừa ở nhà rảnh rỗi muốn mốc meo, đã nghĩ muốn hỏi thăm một chút chuyện phiếm, vừa định mở miệng thì nhận được một cuộc gọi, lông mi giương lên, có chút kinh ngạc.
“Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.”
Phù Đại nghe vậy, vội vàng hỏi: “Có phải có tin tức gì của cửu ca hay không?”
Tô Thừa ừ một tiếng, lấy quần áo trên lưng ghế đứng lên, “Đưa bọn cô đi gặp người, tôi có thể báo cáo kết quả công tác rồi.”
Bởi vì sợ nhà họ Hàn bên kia phát hiện điều gì không bình thường, đám người Phù Đại vẫn mặc quần áo nam, lẫn vào đoàn người đi cùng dọc đường, không đến mức đáng chú ý.
Xe chạy qua vài ngã tư đường, người dần dần thưa thớt, cuối cùng dừng lại ở một nhà máy.
Phù Đại ra khỏi xe vội vàng nhìn xung quanh, thấy phía trước vài bóng người, nhìn thấy trong đó có một người bóng dáng cao to đưa lưng về phía mình, từng bước chạy chậm tới.
Tưởng Sở Phong nghe được tiếng bước chân phía sau càng lúc càng dồn dập, vừa quay người lại Phù Đại đã bổ nhào vào lòng.
“Cửu ca!” Không cần nhìn mặt, Phù Đại cũng biết đó là anh, hai bước cuối cùng càng chạy càng sốt sắng, mũ trên đầu bay sang một bên, mái tóc dài tung xõa.
Tưởng Sở Phong lập tức ôm cơ thể mềm mại vào trong lồng ngực, trong lòng than thở một trận.
Anh thừa dịp nhà họ Hàn lơi lỏng lập tức liên hệ với Hàn Nguyên Thanh, Hàn Nguyên Thanh nói cho anh biết Phù Đại đi theo Tần Cần đến Bình Châu, lúc đó tim anh gần như ngừng đập, nghĩ thầm nếu nhìn thấy đứa nhỏ này thế nào cũng phải đánh vài cái vào mông.
Nhưng tới rồi giờ này khắc này, Tưởng Sở Phong trong lòng tràn ngập vui sướng không nghĩ ra được gì, vùi đầu vào cổ Phù Đại hít một hơi thật sâu.
Đã một tháng không gặp, ngày Tưởng Sở Phong rời Việt Châu vô cùng có tinh thần, sợi râu mọc dài ra cọ vào cổ Phù Đại một chút. Cô vươn tay ôm mặt Tưởng Sở Phong, nói còn không kịp nói, nước mắt bắt đầu rơi như hạt đậu, khóc thút thít mắng câu “Móng heo”.
Tưởng Sở Phong lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Anh không sao, không thiếu cánh tay không mất cái chân, cũng không tính là nuốt lời đúng không?”
Phù Đại huých anh một chút, thoát khỏi lồng ngực anh, lôi kéo anh xem xét cẩn thận để xác minh thật giả trong lời nói.
Tô Thừa dựa cửa xe yên lặng nhìn hai người đoàn tụ, lại một lần nữa cảm thấy mình bị Hàn Nguyên Thanh lừa.
Tưởng Sở Phong kia bộ dạng nhu tình vạn trượng, sao anh ta lại nói là mặt người dạ thú?
Tô Thừa buồn bực, Tưởng Sở Phong với Phù Đại nói thỏa nỗi lòng, bước tới chào hỏi ngắn gọn.
Tô Thừa bắt tay Tưởng Sở Phong, ánh mắt đánh giá trên người anh một chút, “Tưởng cửu gia có vẻ như không giống trong truyền thuyết.”
Tưởng Sở Phong không hiểu là mình trước mặt người khác công khai biểu hiện tình cảm với Phù Đại có điều gì không đúng, khi ở bên Phù Đại, anh không nghĩ đó là điều gì đáng xấu hổ, anh cười nói: “Cậu Tô trong truyền thuyết đúng là không khác gì nhau.”
Người đi đường đều gọi Tô Thừa là “Xã hội đen thanh tú nhất”, anh ta có thể mỉm cười cạo da người đối diện. Tưởng Sở Phong chưa từng hợp tác với Tô Thừa, tuy nhiên nghe nói qua của Tô Thừa ở Bình Châu là nhân vật không thể coi thường, lại bởi vì Hàn Nguyên Thanh và anh ta có vài phần quan hệ thân thích, lần này cũng nhờ cậy nhiều ở anh ta, cho nên Tưởng Sở Phong không hề xem nhẹ.
Tô Thừa biết nhà họ Hàn còn như hổ rình mồi, cũng không chào hỏi nhiều, nói: “Nhân lúc nhà họ Hàn thả lỏng điều tra, các người tốt nhất lập tức rời khỏi Bình Châu, bằng không chờ mấy ông già định thần lại sẽ không dễ đâu. Năm giờ chiều có một chuyến xe chở than, có thể nhân cơ hội trà trộn vào.”
Tưởng Sở Phong ở Bình Châu mệt nhọc hồi lâu, cũng đang tìm cơ hội để rời đi, biết rằng nếu anh ở lại tất nhiên sẽ sinh biến. Hiện tại ô tô, xe lửa, cùng với tàu chở khách phải trải qua tầng tầng điều tra nhà họ Hàn, cho nên bọn họ rời khỏi chỉ có thể sử dụng xe chở than.
Tưởng Sở Phong nhìn nhìn đồng hồ, một tiếng nữa là đến năm giờ, bọn họ phải hành động sớm hơn.
“Ân huệ lần này của cậu Tô, Tưởng Sở Phong tôi đây nhớ kỹ.”
Tô Thừa mở nắp bật lửa trong tay, trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ không thể không nhận, thật ra vô cùng hưởng thụ, “Nếu cửu gia nói như vậy, tôi cũng không có thể không cho mặt mũi, sau này phải nhờ cửu gia chiếu cố một phần.”
Tưởng Sở Phong thầm hừ một tiếng, cảm thấy Hàn Nguyên Thanh nói người này là sói đuôi lớn không hề sai.
Đoàn người Tưởng Sở Phong thông qua Tô Thừa che giấu, lẻn lên tàu than đi đến Việt Châu, tàu đang hướng đến Tân Châu, ở giữa chỉ có một trạm dừng, còn cách Việt Châu mấy chục dặm.
Tưởng Sở Phong và Tần Cần đều chịu qua huấn luyện, đi bộ cũng không có gì, chỉ khổ Phù Đại ngồi ở đống than đen dọc theo đường đi, một đóa hoa bây giờ nhìn không ra nhan sắc. Phù Đại khăng khăng trời sinh ngoan cường, thấy Tưởng Sở Phong với Tần Cần mặt toàn là bụi, chỉ có răng là trắng, còn có thể cười được.
Tưởng Sở Phong lại ôm cô xoa nhẹ một chút, đợi cho xe lửa ngừng ở sân ga, tìm cơ hội đi ra khỏi toa.
Theo như lời Hàn Nguyên Thanh, tình hình hiện tại ở Việt Châu vô cùng ác liệt, Tưởng Thành Lương bắt tay với nhà họ Hàn và Hồng Môn nổi lên tâm tư làm phản, năm bước một tốp mười bước một trạm canh gác, các cửa khẩu, nhà ga Việt Châu đều trấn thủ, không bỏ qua một con ruồi.
Tưởng Sở Phong và những người khác vừa xuống xe, nhìn thấy một số người đang tuần tra trên sân ga, xem ra không phải tốt đẹp gì.
Tưởng Sở Phong nhìn tình hình trái phải, lại xem mấy quả lựu đạn súng lục trong túi, cân nhắc rồi nói: “Lối ra có người canh gác, chỉ có thể tạo ra chút động tĩnh.”
Thủ hạ đi theo sau Tưởng Sở Phong vội hỏi: “Chúng tôi bảo vệ phía sau, cửu gia đi trước!”
“Mấy người các anh người thường có thể ngăn cản được bao lâu, lấy ra mọi thứ có thể dùng, dương đông kích tây. Khi ra khỏi trạm, chỉ cần chạy đến bên kia ngọn núi, sẽ tìm được cơ hội gặp mặt.”
Một vài người đưa ra ý kiến hay, gật đầu rồi chia ra bốn phía hành động.
Phù Đại theo sát Tưởng Sở Phong, trong tay cầm mìn, một chút cũng không dám thả lỏng.
Đuôi tàu vang lên tiếng nổ, người trên đài đều bị kinh động, như ong vỡ tổ vây quanh.
Tưởng Sở Phong ném toàn bộ lựu đạn trong túi ra ngoài, kéo Phù Đại chạy một hồi dọc theo đường ray, sau đó nhanh chóng ôm Phù Đại lên bục, thừa dịp phía trước hỗn loạn, toàn lực chạy ra ngoài nhà ga.
Bởi vì sợ người đuổi kịp nên cả hai không dám dừng lại, lao thẳng vào rừng rậm trong núi, thẳng tiến về Việt Châu.
Buổi trưa mùa thu, ánh mặt trời vẫn còn chút nóng. Phù Đại kéo cổ áo sơ mi, cảm thấy mình đã cả người mồ hôi rồi.
Ánh mặt trời giữa cành lá phản chiếu ánh sáng chói mắt. Phù Đại nhìn xung quanh một hồi cũng không thấy đám người Tần Cần, không biết bọn họ đến được đây chưa.
“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không có việc gì.” Tưởng Sở Phong ném áo khoác trên người, xắn ống tay áo lên, ánh mặt trời chiếu sáng toàn thân.
Phù Đại thu hồi tầm mắt, nắm lấy tay Tưởng Sở Phong, cùng anh tiếp tục đi qua núi non trùng điệp.