Phù Đại cho phép làm từng bước, Tưởng Sở Phong được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, có thể nói sự thân mật giữa hai người đột nhiên tăng mạnh. Với Tưởng Sở Phong thì xem ra cũng chỉ còn thiếu một cái hôn lễ.
Tưởng Sở Phong đã sớm muốn dẫn Phù Đại đi đến nhà lớn để gặp mọi người nhưng Phù Đại vẫn không dám. Nay vừa đúng lúc sinh nhật ông cụ Tưởng, Tưởng Sở Phong thuyết phục một chút thì rốt cuộc cô vẫn gật đầu đồng ý.
Nghĩ tới một gia tộc lớn có tới chín đứa con, Phù Đại không nhịn được mà căng thẳng. Sau khi ra khỏi cửa vẫn luôn nhìn vào gương mà chỉnh quần áo, liên tục hỏi Tưởng Sở Phong đang thong thả: “Tôi mặc bộ này có thích hợp không? Tóc có rối không?”
“Hợp lắm, không có, em mặc cái gì nhìn cũng đẹp.”
Phù Đại cảm thấy anh không thật lòng chút nào, chỉ nhìn xem cô cho có thôi.
Tưởng Sở Phong buông tay, bất đắc dĩ cười khẽ, nghĩ thầm có lẽ đây chính cảm giác của hai vợ chồng già.
Vài năm gần đây thân thể ông cụ Tưởng không được tốt lắm, ngoại trừ chuyện quan trọng thì rất ít khi xã giao bên ngoài, sinh nhật cũng chỉ mở tiệc vui vẻ ở nhà, không có gì phô trương.
Không phải là vũ hội tiếc rượu như trong tưởng tượng của Phù Đại, cô nhẹ nhàng thở ra, có thể thấy hết người trong phòng này nhưng vẫn có hơi không được tự nhiên, vẫn nắm lấy Tưởng Sở Phong giống như một cái đuôi nhỏ.
Tất cả mọi người trong nhà lớn đều hiểu biết về cô người yêu nhỏ mà Tưởng Sở Phong chăm sóc hơn nửa năm nay, nhưng mà cũng chưa gặp qua người thật lần nào. Lần này thấy anh trực tiếp đưa người đến thì không thể không kinh ngạc.
Đưa người về nhà trong sinh nhật của người lớn, chuyện này có ý nghĩa không bình thường đâu.
Nhị ca Tưởng Học Vi biết quan hệ của Tưởng Hành Châu và Tưởng Sở Phong rất tốt nên hỏi anh: “Lão cửu đã xác định rồi à?”
Tưởng Hành Châu đỡ kính, không tiết lộ gì nhiều, chỉ nói: “Cả ngày ba đều thúc giục nên cũng xác định thôi.”
Tưởng Học Vi mỉm cười một tiếng: “Lão cửu đã xác định rồi thì chúng ta còn có thể ung dung như thế sao? Chỉ sợ ba sẽ là người đầu tiên hối thúc anh đi hẹn hò mất.”
“Đại ca đã cưới vợ rồi, nhị ca còn không định chạy theo à?”
“Phụ nữ rất là phiền phức, anh chỉ muốn độc thân thôi.” Tưởng Học Vi nhả khói thuốc, ánh mắt có hơi hư vô.
Tưởng Sở Phong đưa Phù Đại đi gặp ông cụ Tưởng trước, tuy rằng ông cụ Tưởng cũng có hơi kinh ngạc một chút nhưng dù sao cũng là bậc bề trên mẫu mực, ông chỉ cười ha hả nhận quà. Tưởng Sở Phong lại giới thiệu qua từng người anh, Phù Đại chỉ lặng lẽ đếm, như thế nào cũng thấy không đủ chín người. Tưởng Sở Phong giải thích cho cô là: “Khi đại ca kết hôn thì vẫn ở lại Tân Châu, rất ít khi trở về, lục ca thì đã đi nước ngoài vài ngày.”
Phù Đại bừng tỉnh đại ngộ, lúc trước giới thiệu cô còn có chút mù mờ mắc lỗi, sau khi ngồi xuống nhìn thì thật ra cũng phân biệt được khá tốt. Cô đã quen biết Tưởng Hành Châu trước đó rồi, người mà cô ít thấy được nhất là người ngồi ở sô pha với vẻ mặt như có ai lấy mất của anh ta hai trăm vạn, Tưởng Thành Lương, còn người ngồi đối diện anh ta là Tưởng Học Vi.
Phù Đại cảm giác không khí giữa hai người này tương khắc nhau, cô lặng lẽ hỏi: “Nhị ca và tam ca có quan hệ không tốt sao?”
“Ánh mắt tốt đấy.” Tưởng Sở Phong nhướng mày, nhéo cái mũi của cô: “Năm đó hai người này cùng thích một cô gái, cũng làm ầm ĩ hơi nhiều.”
Ông cụ Tưởng có không ít vợ bé, nếu không thì cũng sẽ không sinh ra chín đứa con. Nhưng mà làm vợ bé nhà họ Tưởng thì đa số là đều phúc ít mệnh bạc, Tưởng Học Vi sinh ra không có mẹ cho nên vẫn luôn được bà cả nuôi dưỡng, vốn cũng coi như là con do mình sinh ra, mãi cho đến khi Tưởng Thành Lương sinh ra. Dù sao bà cả cũng cưng đứa con do mình sinh ra, vì vậy từ nhỏ cái gì cũng đều bảo Tưởng Học Vi nhường lại, cho dù là ăn chơi hay là cô gái mình thích.
Cô gái kia vốn là con gái của thầy giáo ở trường, là bạn cùng lớp với Tưởng Học Vi, hai người này vốn cũng có tình cảm với nhau. Tưởng Thành Lương với tâm tính của thiếu niên, cũng để ý đến cô gái này, lúc nào cũng làm ra hành động lớn mật khác người, vì thế mà hai anh em gây chiến, bị bà cả biết. Bà cả nghĩ muốn nhờ vả quan hệ đưa gia đình của cô gái kia đến Việt Châu, nhưng lại không lay chuyển được đứa con cứng đầu của mình, vì thế cưới cô gái đó làm vợ anh ta. Tưởng Học Vi bị bà cả cấm cửa ba ngày, lúc ra ngoài mới biết cô gái này đã không cam lòng chịu nhục mà nhảy lầu.
Vì thế cha của cô gái này tìm tới cửa đòi lại công bằng, tung tin Tưởng Thành Lương là kẻ ác ở trường học, bà cả tìm người vây lại đe dọa, khiến cho cha của cô gái đó phải chịu thương lượng. Sau khi ông cụ Tưởng biết, vì lấy đại cục làm trọng nên cũng chỉ có thể hết sức giúp bọn họ thu dọn mọi chuyện rối rắm.
Sau khi chuyện này bị bỏ mặc, ngay cả tro cốt của cô gái kia Tưởng Học Vi cũng không thể nhìn thấy, sau này có chút nản lòng thoái chí, suốt ngày cà lơ phất phơ, mang bộ dạng bất cần đời. Anh ta đã hoàn toàn thất vọng với ông cụ Tưởng, hận bà cả và Tưởng Thành Lương đến tận xương tủy, cũng không còn xem hai mẹ con này vào trong mắt, mỗi lúc nói chuyện thì đều là những câu đâm chọt, khiến người nghe không thoải mái.
Phù Đại nghe xong chuyện xưa thì không khỏi cảm thán: “Nói như vậy thì nhị ca của anh cũng là một người si tình đấy.”
“Có lẽ vậy.” Tưởng Sở Phong không cho là đúng nói. Anh không có hứng thú tiếp tục với về sự si tình của người khác, anh bưng một cái dĩa hoa quả nhỏ lại cho cô rồi đổi chủ đề nói chuyện khác: “Khi nào thì em hết kì nghỉ?”
“Còn bảy tám ngày nữa.”
“Có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Phù Đại nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen lúng liếng, cong môi cười: “Không muốn.”
Tưởng Sở Phong làm bộ nghiêm túc giữ lấy gáy của cô: “Em đang nghĩ muốn đi với ai?”
“Anh nghĩ cái gì thì tôi nghĩ cái đó đó.”
“Ồ, thì ra là Đại Đại muốn đi theo tôi à, vậy chẳng phải là vừa lúc…”
Phù Đại bị anh gài thì thẹn quá hóa giận đẩy anh ra.
Khi ăn cơm, một phòng có hai bàn, Phù Đại và Tưởng Sở Phong ngồi cũng một bàn với ông cụ Tưởng. Bởi vì cái bà này lớn, đồ ăn đều đặt trên bàn quay để tay dễ lấy. Phù Đại mới đến nên không dám tùy ý, đều là chuyển đến gần người mới dám ăn.
Tưởng Sở Phong luôn chuyển những món mà cô thích ăn tới trước mặt, không thèm để ý những ánh mắt sâu sắc ở xung quanh.
Ông cụ Tưởng nhìn rồi cười nói: “Việc này đã làm tốt thế, chỉ thiếu bước thành gia đình thôi nhỉ?”
Tưởng Sở Phong được thế tiếp tục nói: “Vậy phiền ba ra mặt đi ạ.”
Ông cụ Tưởng không ngờ anh lại phản ứng như vậy, kinh ngạc một chút rồi cũng kiên định: “Được, tìm một ngày đi, ba sẽ chính thức tới thăm hỏi nhà họ một chút.” Đây là đứa con mà một tay cha ông ta dạy dỗ, ông ta không quản được và cũng không cần quản, anh vốn thông minh nhanh nhẹn hơn những đứa con khác. Hôm nay anh nói ra lời này thì cũng có nghĩa là không phải đến hỏi ý ông ta, chỉ là đến dặn dò thôi.
Nhưng mà cũng có kẻ không biết thân phận lại muốn sĩ diện, bà cả nhìn thấy hai ba con vừa ngồi gần nhau đã quyết định hết bảy tám phần việc chung thân đại sự thì không khỏi nhíu mày nói: “Hôn sự của người nhà họ Tưởng chúng ta có phải là trò đùa đâu hả? Hai ba con cũng quá qua loa rồi đấy.”
“Lần đầu tiên con nghe được mẹ xem con là ‘người nhà họ Tưởng’ đấy.” Tưởng Sở Phong cười như không cười nhìn về phía bà cả.
Sắc mặt bà cả cứng đờ, bỗng nhiên bị ông cụ Tưởng chặn đứng câu chuyện: “Tôi đang nói chuyện với Sở Phong, bà chen vào làm gì, ăn cơm đi.”
Sắc mặt bà cả cứng đờ, bị mất mặt trước những người vợ bé kia, trong lòng đã tức ói máu rồi nhưng cũng chỉ có thể giả vờ tao nhã bình tĩnh.
Lúc đó Tưởng Thành Lương cũng nhướng mắt nhìn Phù Đại và Tưởng Sở Phong vài lần nhưng rất thông minh không mở miệng ra.
Tuy rằng Phù Đại biết mình chênh lệch khá xa với Tưởng Sở Phong, nhưng bị ánh mắt bất mãn của bà cả chiếu qua thì cũng không thể vui vẻ nổi, cô lén mách với Tưởng Sở Phong: “Mẹ cả nhà anh thật đáng ghét, bà ấy lại trừng tôi.”
Tưởng Sở Phong giật dây cô: “Vậy em trừng lại đi.”
“Như thế không tốt, nói thế nào thì cũng là người lớn nhà anh, làm vậy thì bà ta lại gây khó dễ cho anh thì làm sao bây giờ?”
“Ồ, đau xót cho tôi sao?” Dường như Tưởng Sở Phong đã mừng rỡ điều gì đó, không để ý có người bên cạnh mà ôm lấy cô.
Phù Đại đá chân anh ở dưới bàn: “Nói chuyện đàng hoàng một chút thì anh lại động tay động chân.”
“Tôi chỉ động tay thôi, còn động chân là em đấy.” Khi Phù Đại tức giận nhìn, Tưởng Sở Phong vội vàng giơ tay xin tha thứ, lại làm bộ mặt nghiêm nghị: “Tôi cũng chỉ là nể mặt mũi của ba nên mới duy trì trạng thái bình thường như không có gì tôi, chuyện của tôi bà ta không quản được. Cho nên mặc dù sau này chúng ta kết hôn, em cũng không cần để ý tới bà ta, dù sao chúng ta cũng không sống chung với người này.”
“Ai muốn gả cho anh mà anh tự quyết định chứ.”
Tưởng Sở Phong nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của cô, bộ dạng nghe lời cười yếu ớt, hoàn toàn chìm đắm trong mong đợi tốt đẹp của mình.
Có viên thuốc làm yên lòng này của Tưởng Sở Phong, khi bà cả lại nhíu mày quét mắt qua lần nữa, Phù Đại quay đầu lại trực tiếp quăng cho bà ta một ánh mắt xem thường khiến bà cả suýt nữa ngã ngửa.
Vào ngày cuối cùng của học kỳ, ngay cả giáo viên cũng chỉ một lòng muốn về nhà, hai buổi học cơ bản của buổi chiều hầu như không có người tham gia, trong lớp học ồn ào.
Sau khi tan học, Tưởng Sở Phong đến đón Phù Đại như thường lệ, anh nói: “Tôi đưa em về nhà trước, đón ba tôi sau.”
Phù Đại vốn là muốn ở cùng Ôn Thiến một lát, nhưng nghe đến này lập tức không thể ngồi yên: “Sao anh lại không nói cho em biết sớm hơn, em không có chuẩn bị gì cả.”
“Phải chuẩn bị thì cũng là chúng ta chuẩn bị, em cứ nhớ kỹ công phu sư tử ngoạm là được.”
“Anh nói cái gì thế hả!” Phù Đại trừng mắt liếc anh một cái, sau đó mặt mày nhăn lại: “Vậy Ôn Thiến, mình về trước đây, hôm khác mình lại đến tìm cậu.”
“Mình biết rồi, cậu đi từ từ thôi.” Ôn Thiến vừa nói xong thì thấy Phù Đại đi nhanh quá nên bị trẹo mắt cá chân. Tưởng Sở Phong lập tức ngồi xổm xuống đỡ mắt cá chân của cô lên nhìn, sau đó ôm cô lên xe.
Ôn Thiến giật mình sửng sốt một chút, trong lòng dần dần thả lỏng hơn trước. Tuy rằng cô ấy vẫn còn nghi ngờ sự thật lòng của Tưởng Sở Phong, nhưng mọi chuyện có thể từng bước tiến gần đến với sự hoàn mỹ, thì có lý do gì mà cô ấy phải phá đám.
“Lấy một bao thuốc lá.”
Ôn Thiến nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đang dựa vào tủ, liền dừng lại. Cách ăn mặc thời trang của người phụ nữ này thật khó quên, Ôn Thiến nhớ tới lần trước cô ta là người dây dưa với Tưởng Sở Phong, nên quơ tay ra, mặt không chút thay đổi đáp: “Không có.”
Đỗ Mộng Đình nhìn xe của Tưởng Sở Phong đang đi càng lúc càng xa, nghe được lời của Ôn Thiến, cô ta nghiêng đầu nhìn cái giá ở phía sau, giơ tay lên chỉ: “Đó không phải sao?”
“Đóng cửa rồi.” Ôn Thiến nói, đóng cửa sổ lại trong tích tắc.
Đỗ Mộng Đình thiếu chút nữa là ăn một miệng bụi, tức giận đến xanh mặt. Dạo này mọi chuyện của cô ta đều trở nên không ổn, giờ ngay cả một con nhỏ bán hàng tạp hóa cũng lên mặt, thật sự là rối tung hết rồi.
Đỗ Mộng Đình dùng hai chân đá vào cửa để phát tiết, thấy người qua đường ngó nghiêng thì mới tức giận gọi một chiếc xe kéo và bỏ đi.
Ôn Thiến lại mở cửa sổ một lần nữa và buôn bán như bình thường.