Không giống như Hạ Khinh Vân, Hạ Lưu Phong có tính tình thật sự vô cùng hòa nhã, dù nói chuyện với ai cũng lịch sự dịu dàng, hơn nữa vào cuối buổi sáng, bất kể trong làng có chuyện gì xảy ra, người trong làng đều tới tìm Hạ Lưu Phong xin cách giải quyết.
Ngôn An lo lắng cầm cuốn sách đi loanh quanh, nhiều người đến nói chuyện với Hạ Lưu Phong như vậy, y căn bản không có cơ hội tới gần làm quen chứ đứng nói là rời đi!
Ngay lúc trong lòng y đang lo lắng lại vô tình phát hiện ra Hạ Lưu Phong sẽ luôn lơ đãng nhìn về phía mình, ban đầu Ngôn An còn tưởng răng hắn đang giám sát mình nhưng sau khi quan sát suốt một buổi sáng, Ngôn An gần như có thể kết luận rằng Hạ Lưu Phong cảm thấy hứng thú đối với mình.
Để chứng minh suy đoán của bản thân, Ngôn An cầm sách đi đến ngồi đối diện với Hạ Lưu Phong, thỉnh thoảng cố ý ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hạ Lưu Phong.
Quả nhiên, một lúc sau, vành tai Hạ Lưu Phong đỏ bừng, hắn cầm thước tre trong tay che nửa khuôn mặt, ho nhẹ một tiếng: “Sao ŧıểυ An lại nhìn ta như vậy?”
Vẻ mặt Ngôn An phức tạp nhìn hắn, sau một lúc lâu mới lắc đầu nói: “Không có gì đâu”.
Quả nhiên là như thế.
Y yên lặng thở dài ở trong lòng, không hổ là huynh đệ Hạ Khinh Vân, thế nhưng tồn tại tâm tư xấu xa đối với y, nghĩ tới cây thước trúc vừa bị đánh vào mông, tâm tình Ngôn An càng thêm phức tạp.
Tuy nhiên, Hạ Lưu Phong có ý nghĩ như vậy đối với mình, nếu y có thể tận dụng tốt thì có thể sẽ trốn thoát được.
Buổi tối Ngôn An thừa dịp Hạ Lưu Phong tắm rửa liền chuồn ra khỏi phòng đi dạo một vòng quanh trại.
Người trong trại rất thân thiện với y, chỉ là có những tráng hán cao lớn thô kệch lúc nhìn thấy y sẽ lộ ra nụ cười bỡn cợt xấu xa.
Ngôn An không vui đá cỏ dại bên đường để xả giận, không có cách nào, y chân nhỏ tay mềm, người ta chỉ đấm một cái là có thể quật ngã y.
Sau khi vòng quanh toàn bộ trại, Ngôn An không thể không thừa nhận rằng đừng nói đến việc rời khỏi ngọn núi này, y còn không thể ra được khỏi cái cửa trại. Bốn phía sơn trại được bao bọc bởi tường cao tới mây, cánh cửa chính duy nhất có hai tòa tháp cánh gác ở bên cạnh, mấy hán tử cao lớn thay phiên giữ cửa.
Ngôn An thử đi theo người dân trong trại cùng nhau đi ra ngoài nhưng bị hán tử không kiên nhẫn đuổi về, lão đại bọn họ đã nói nếu để ŧıểυ tử này chạy mất, thịt heo và gạo được phát vào cuối năm sẽ trực tiếp sung công.
Ngôn An xám xịt trở về phòng, Hạ Lưu Phong dường như không nhận thấy động tác nhỏ của y, tay cầm khăn lông lau mái tóc dài đen nhánh, mỹ nhân có làn da trắng như ngọc dưới ánh nến, thoạt nhìn giống như yêu tinh vẽ trong sách.
Ngôn An lắc đầu lấy lại tinh thần, giả vờ ân cần: “Để cho ta, ca ca huynh bảo ta phải chăm sóc huynh thật tốt.”
Hạ Lưu Phong ngước mắt lên nhìn y, gót chân chưa dịch chỗ.
Kẻ lừa đảo.
Khóe miệng Hạ Lưu Phong cong lên lộ ra ý cười ôn hòa: “Ta vẫn tự làm được việc nhỏ này.”
Hắn nói như vậy làm Ngôn An không thể động thủ, trong lòng y hơi suy sụp, cái tên này nhìn thì chính nhân quân tử, trên thực tế giống như ca ca hắn, đều là đồ háo sắc.
Sau khi Hạ Lưu Phong lau khô tóc xong thì kêu ŧıểυ nha hoàn mang tới hai thùng nước ấm, ý bảo Ngôn An đi tắm rửa.