Ngu Tiên còn chưa kịp thích nghi với thể chất mới, trong lúc hoảng loạn đã rụt tay về, bất ngờ phát ra một tiếng rên khẽ từ cổ họng.
Thế là mọi người ở khách sạn Tiên Cảnh đột nhiên phát hiện…
Chàng thanh niên tuấn tú vừa rồi còn dứt khoát gạt phăng bàn tay dơ bẩn kia, khóe mắt bỗng nhiên ửng lên một màu đỏ rực rỡ, hàng mi như lông quạ phảng phất hơi nước, gương mặt lạnh lùng lại tràn đầy vẻ sắc xuân.
Cứ như cây tre xanh biếc không thể uốn cong, lá tre dính những giọt sương trong lành, thẳng tắp đến mức người ta khó quên.
Một ánh mắt âm u và bẩn thỉu lướt qua mọi người, như một con đỉa hút máu dừng lại trên người chàng thanh niên.
U ám, trơn trượt, như một con chuột cống.
Ngu Tiên bị ánh mắt đó nhìn đến rợn người.
[Xin hãy sống sót khỏi lòng bàn tay của ác quỷ tham lam, quý ngài xinh đẹp.]
Một giọng nam điện tử mang theo ác ý lướt qua tai Ngu Tiên rồi biến mất.
Cậu có chút ngơ ngác mở to mắt, khó khăn lắm mới kiềm chế được sự run rẩy của đôi tay.
Ngu Tiên chưa bao giờ trải qua kích thích lớn đến vậy. Chỉ qua tiếp xúc thể xác vừa rồi, vỏ não như bị sét đánh xẹt qua, cảm giác tê dại cuồng loạn không ngừng.
Cũng suýt nữa khiến anh ấy quên mất sự khó chịu ở thị lực của mình.
“Cậu ổn chứ?”
Giọng nam trầm thấp vang lên, Ngu Tiên lúc này mới giật mình hồi phục lại. Người đối diện dường như đến gần hơn, Ngu Tiên gần như có thể cảm nhận hơi nóng của lồng ngực đối phương một cách kì lạ, cậu theo phản xạ lùi lại để giữ khoảng cách.
Thật kì lạ…
Thật kì lạ, một người vốn dĩ vô cảm như cậu làm sao có thể trở nên nhạy cảm đến thế, ngay cả nhiệt độ cơ thể của người đến gần cũng đủ khiến toàn thân nổi da gà.
Yết hầu Ngu Tiên khẽ chuyển động, cố đè nén cơn khát khô khốc như nghẹn lại phía sau cổ họng. Người đàn ông tiếp tục nói: “Người đó đã bị bà chủ của khách sạn Tiên Cảnh cho người kéo đi rồi.”
Một giọng nữ vang lên, bất bình nói: “Cái tên chó má chuyên bắt nạt kẻ yếu đó, đúng là chỉ dám bắt nạt người mắt kém! Đáng đời!”
Xám xịt.
Khắp nơi đều xám xịt.
Như thể tất cả cảnh vật đều bị che phủ bởi một lớp màn, mờ ảo và tối tăm, nhưng lại có những luồng sáng qua lại.
Đôi mắt của Ngu Tiên càng trở nên lạnh lẽo: “Mắt của tôi…?”
Giọng nữ trẻ đột ngột ngưng bặt, sau đó luống cuống xin lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không cố ý nhắc đến chuyện đó…”