Hầu phủ nhất thời hỗn loạn, Tiêu lão phu nhân vội vàng bảo người đỡ An Nguyệt Thiền đi trước, nhưng nàng kéo hỉ phục của Tiêu Dịch không buông, cuối cùng buộc tân lang quan phải một tay ôm người ngang lên, đưa đến chỗ yên tĩnh trước. Bên cạnh, khách khứa nhường đường đều có thể thấy sắc mặt của Tiêu đại tướng quân rất là tối tăm.
Tiêu hầu gia cũng vội vàng đứng ra khách sáo mời chư vị tân khách đi về trước, chỉ nói chiêu đãi không chu đáo, sau này nhất định tự mình tới cửa bái phỏng để bày tỏ áy náy.
Phía trước các khách khứa chúc mừng rối rít cáo từ, duy chỉ có Tống Tử Quận ẩn ở trong khách khứa nhìn bóng lưng Hồng Y bị nha hoàn dìu đỡ cũng sắp rời đi, nhếch miệng lên một đường cong hài lòng.
Thẩm Họa trở về hỉ phòng ngơ ngác ngồi lúc lâu ở bên giường, Mộc Quỳ vẫn theo ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng quấy rầy. Trong lòng âm thầm lo lắng nói thầm, xảy ra chuyện này chính là lúc phu nhân cần an ủi, làm sao Thiếu Tướng quân còn chưa tới xem phu nhân một chút? Nến đỏ trên bàn hỉ trầm mặc thiêu đốt, rút ngắn từng chút xíu, cho đến khi một thoáng ánh bình minh rực rỡ cuối cùng rút đi màu sắc ngoài cửa sổ, Tiêu Dịch vẫn chưa từng xuất hiện.
Thẩm Họa rốt cuộc có một chút xíu phản ứng, lộ ra một nụ cười khổ, khóe miệng kia hình như còn có cô đơn lan tràn lên.
Mộc Quỳ, chuẩn bị thường phục cho ta. Nàng hé mở môi đỏ mọng, nhàn nhạt dặn dò.
Kéo tóc mây, đầu đội trâm cài bộ diêu của tân nương tẩy đi trang điểm, tháo tóc ra lại lần nữa tùy ý vén búi tóc lên, cài nghiêng một cây trâm hoa, đeo khuyên tai bạch ngọc, ngồi ở trước kính trang điểm chấm chút dầu hạnh ở trên môi. Mộc Quỳ quan sát thiếu phu nhân từ trước kính trang điểm, ở dưới ánh nến da thịt không đánh phấn lại vẫn trắng bóng hết sức mê người.
Có phải phu nhân đói bụng hay không? Em đến phòng bếp nhỏ bưng chút cháo thịt cho ngài.
Không cần, chúng ta đến Hành Vu uyển xem một chút.
Mộc Quỳ kinh hoảng, muốn khuyên phu nhân vẫn là ở hỉ phòng tốt hơn, nhưng nàng đã đứng dậy, ở dưới ánh đèn đan xen mặt mũi không còn cô đơn mới vừa rồi, lại bị một vẻ mặt lạnh nhạt thay thế vào. Mộc Quỳ nhìn thiếu phu nhân cố giả bộ bình tĩnh, trong lòng cũng thật sự rất là khó chịu.
Hai người đến Kỳ Lân cư, Mộc Quỳ nghe Thiếu Tướng quân đang ở phòng khách, mà An Nguyệt Thiền kia lại nghỉ ngơi ở nhà kề, Thẩm Họa nói: Chúng ta đi xem An tiểu thư một chút trước.
Mộc Quỳ do dự một chút, thật lòng khuyên, Phu nhân, chúng ta vẫn là đừng đi.
Đi rồi, chẳng phải là tự tìm không thoải mái.
Thẩm Họa hít sâu một hơi, chuyện này cuối cùng vẫn phải đối mặt, dù sao cũng phải có một biện pháp giải quyết, không phải nàng muốn tránh là có thể tránh hết. Nàng không oán An Nguyệt Thiền gây chuyện ở trong hôn lễ hôm nay, hiện tại trong lòng Tiêu Dịch nhất định cũng rất là đau khổ giống với nàng. Lúc đầu, Tiêu Dịch cưới nàng ấy là vì cho Dục Ca Nhi một danh phận, hôm nay nàng ấy còn sống xuất hiện, cũng là chuyện mà không có kẻ nào nghĩ tới. Nàng hiểu tính tình của Tiêu Dịch, không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, sẽ bỏ vợ trước không để ý.
Bước vào nhà kề, trước tiên cho nha hoàn hầu hạ lui ra, nàng đi vào phòng, một cái liền thấy một nữ tử đang nghiêng người dựa vào trên giường êm. Màu da nàng trắng bạch, mặt mày như vẽ, thoạt nhìn gò má thậm chí lại có ba phần tương tự với mình, tóc đen thật dài xõa ở đầu vai, có thể thấy được mơ hồ cái cổ thon dài tuyệt đẹp. Lúc thấy Thẩm Họa đi tới ngay trước mắt, ánh mắt vốn có chút thương người sửng sốt trong nháy mắt.
Ngươi là. . . . . . Nữ tử nhàn nhạt mở miệng hỏi thăm, biểu hiện trên mặt mờ mịt lại có kinh hoảng luống cuống.
Thẩm Họa mím mím môi, miễn cưỡng cười mở miệng, Thẩm Họa, biểu tiểu thư của Hầu phủ. Nàng không nói ra mình là tân nương của đám cưới hôm nay, cũng bởi vì thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, bộ dáng nhu nhược chịu không nổi kích thích, mới nhất thời giấu diếm.
Vẻ mặt hốt hoảng của An Nguyệt Thiền dần dần tiêu tan, nhếch miệng lên, dịu dàng cười một tiếng về phía nàng, Ta rời Hầu phủ ba năm, lại đã không nhận ra người trong