Tiêu lão phu nhân vừa vào thính đường, Trần thị làm con dâu tự nhiên phải mở to mắt nghênh đón, Tiêu hầu gia đứng dậy theo, kính cẩn lễ phép nói: Mẫu thân, ngài đã tới.
Tiểu bối còn lại tiến lên theo, Trần thị ngại vì Hầu Gia ở đây càng biểu hiện ra bộ dáng làm con dâu khiêm nhường đức hạnh, muốn đi đến đỡ lão tổ tông, lại bị tránh được. Lão phu nhân đi về phía trước, chỉ mặt không có vẻ gì Ừ một tiếng, một đôi mắt hiện đầy nếp nhăn giống như lóe tia sáng bắt đầu đánh giá lần lượt từng người một.
Đầu tiên là rơi vào trên người của Tiêu Tứ Tiểu Thư, lạnh nhạt lên tiếng, Nếu là ở bữa tiệc bên ngoài, mặt mũi của Hầu phủ cũng đã bị ngươi vứt sạch, giữa tỷ muội các ngươi có bao nhiêu ngăn cách, có thể để ngươi nói ra loại lời hung ác này. Phải nhớ kỹ, các ngươi đều là tiểu thư của Hầu phủ, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Thẩm nha đầu vào Hầu phủ, chính là tỷ muội của các ngươi, ngươi vẫn nói lại lời mới vừa rồi cho ta nghe thử một chút.
Tiêu Tĩnh Nhu rụt cổ lại, lúc này trong lòng vẫn còn đang oán niệm hai lúa kia gây chuyện. Nghe được tổ mẫu dạy bảo từ từ ngẩng đầu lên, nàng lại vẫn thật sự cho rằng lão phu nhân bảo nàng lại lặp lại lời mới vừa rồi, ở trong cổ họng dè dặt rầm rầm ra tiếng. Trong nháy mắt lại bị một câu giận dữ mắng mỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của tổ mẫu làm cho nghẹn trở về, Hải ma ma, chuẩn bị xe ngựa, bây giờ hãy đưa kẻ không nên thân đến trong am ni cô ở Tây Sơn úp mặt vào tường hối lỗi đi, lúc nào tĩnh tâm thì lại trở về.
Tổ mẫu, con biết sai rồi. Tiêu Tĩnh Nhu vừa nghe muốn đưa đến trong am ni cô, ở loại chỗ đó nửa ngày cũng muốn phát điên rồi, mỗi ngày chính là tiếng mõ, canh suông nước trắng, vốn không phải chỗ người ở. Nàng nghe nói, trong phủ khác tiểu thư phạm sai lầm sau khi đến đó, đón trở về đều hệt như lột xác ba tầng da vậy. Nàng không muốn đi, vì vậy gào khóc thẳng thắn thừa nhận sai rồi.
Lão phu nhân không để ý tới Tiêu Tĩnh Nhu nhận sai, lại xẹt qua một cái. Tiêu Tĩnh Mẫn đã khẩn trương núp ở sau lưng Trần thị. Trần thị khống chế thân thể che chở con gái, bèn nói: Mẫu thân, món ăn cũng sắp nguội rồi, chúng ta ngồi xuống ăn bữa cơm đoàn viên trước.
Hầu Gia càng thêm xấu hổ trong lòng, trong nhà đã rối một nùi, Trần thị làm chủ mẫu lại cai quản hậu trạch như vậy? Trong lòng chứa thêm bao nhiêu bất mãn đối với Trần thị, vì vậy hắn tiến lên kính mời mẫu thân vào chỗ. Tiêu lão phu nhân đương nhiên là muốn cho Hầu Gia thể diện, xoay người đầu tiên là ôn hòa lên tiếng kéo Thẩm Họa, Đi, Thẩm nha đầu một lát lại ngồi bên cạnh Lão Bà Tử, đâu cũng không cho đi.
Lúc này Mặc Lan đi tới, đỡ cánh tay lão phu nhân, có chút nũng nịu mềm giọng, Ngoại tổ mẫu, người nhìn xem một bàn ăn ngon này, lại đều là khẩu vị ngài thích đấy. Mặc Lan nhìn cũng đói bụng đây.
Tiêu lão phu nhân thích nhất ngoại tôn nữ làm người ta hài lòng này, bảo hai người chia ra ngồi ở một trái một phải của mình, Dục Ca Nhi thì bị lão phu nhân ôm vào trong ngực. Trong lòng Thẩm Họa dâng lên một chút khác thường, không biết hôm nay ngoại tổ mẫu là dụng ý gì?
Bởi vì ở trong nhận thức của Thẩm Họa biết tuy Tiêu lão phu nhân chưa từng trách móc nặng nề nàng, nhưng cũng không thật sự xem nàng như những tôn nữ này, có lúc quan hệ máu mủ này cuối cùng là nàng không sánh được. Ngoại tổ mẫu vốn không đáng tức giận vì chuyện nhỏ này, nhưng lão phu nhân lại lấy ra tư thế thương yêu y hệt Mặc Lan để bảo vệ nàng, rõ ràng là để cho người ta nhìn thái độ của bà. Thẩm Họa lại có chút cảm giác được sủng ái mà lo sợ, chỉ nhạy bén nhận thấy được gì đó.
Sau khi ăn xong, Tiêu lão phu nhân lại lôi kéo Thẩm Họa nói vào trong phòng nói chút lời riêng tư. Thẩm Họa không tiện chối từ nguyện vọng của ngoại tổ mẫu, bèn theo lão phu nhân rời đi. Trần thị nhìn người đi xa, không vui trong lòng lại lơ lửng ở trên mặt, Hầu Gia lại còn tức giận với bà hậu trạch không yên. Có lẽ tất cả không yên bình đều bởi vì tiểu hồ ly này, y như mẫu thân của nàng, tới chỗ nào cũng có bản lĩnh gây ra mầm tai vạ, chỉ khổ cho Thụy nhi của bà, hàng ngày chấp mê Thẩm Họa rồi. Nhìn ánh mắt của con trai mới vừa rồi kia, chỉ hận không thể dán mắt vào trên người Thẩm Họa, trong lòng lại càng không thoải mái lắm.
Mặc Lan vốn muốn đi theo, ai ngờ lão phu nhân lại bảo Hải ma ma dẫn theo Mặc Lan biểu tiểu thư đi lựa chút hoa văn Y Bảo Các đưa tới, nói muốn làm mấy bộ quần áo mới để cho bọn tỷ muội mặc lễ mừng năm mới. Nào có buổi tối khuya xem hoa văn chứ, rõ ràng là muốn đẩy Mặc Lan ra, Mặc Lan còn cười khanh khách lại ăn vạ làm nũng với lão tổ tông mới rời khỏi.
Trong lòng Thẩm Họa càng có kết luận, lão phu nhân nhất định là muốn nói gì đó với nàng? Đại khái sẽ có liên quan với hôn sự của mình đây, dù sao nàng đã qua tuổi cập kê, nên đính hôn rồi.
Tiêu lão phu nhân kéo Thẩm Họa ngồi ở trên giường gạch ấm, lão phu nhân cẩn thận nhìn Thẩm Họa, lộ ra mỉm cười hiền lành theo thói quen, vừa vỗ tay của nàng, vừa nói: Con à, vừa nãy con chịu tủi thân rồi.
Thẩm Họa cũng không cảm thấy tủi thân, bởi vì nàng vốn không để hai con châu chấu nhảy tưng như các nàng ở trong lòng. Trước đó, Trần thị có ý đồ mưu lợi bị Thẩm Họa quấy tung, bà ta còn bị Hầu gia lạnh nhạt một đợt, nhưng Trần thị cũng không tính là người âm hiểm, cũng biết thu lại. Tiêu Tam tiểu thư và Tiêu tứ lại chỉ là người thích châm chọc ngoài miệng, cũng chưa thật sự làm chuyện gì uy hiếp tới mình. Ngược lại, Mặc Lan ba phen mấy lần giựt giây Tiêu Tĩnh Mẫn đến gây sự với nàng. Hôm nay, nàng ta vừa nói ra khiến Thẩm Họa có chút cảnh giác, nhất định là Mặc Lan biết được vài thứ mà mình chưa từng biết. Nàng không thể để một con rắn độc như Mặc Lan ở bên cạnh.
Thẩm Họa cười nhạt, Ngoại tổ mẫu, cũng chỉ là giữa tỷ muội chúng con sinh ra chút hiểu lầm, ngày sau có cơ hội nói rõ là tốt rồi. Lại nói, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, không cần tranh biện nhiều.
Lão phu nhân vỗ mu bàn tay nàng, Con là đứa bé hiểu chuyện, là mẫu thân con sinh ra và nuôi dưỡng con tốt. Bà ngừng giọng một chút, mới hỏi: Mẫu thân con còn oán hận ngoại tổ mẫu chuyện năm đó.
Thẩm Họa khẽ rũ mắt xuống, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, Ngoại tổ mẫu quá lo lắng rồi. Lúc còn sống, tuy mẫu thân không thường nhắc tới chuyện ở Hầu phủ, nhưng mẫu thân và phụ thân ân ái sâu đậm, tâm trạng bình thản, chưa từng có bất kỳ thù hận gì. Một nữ cô nhi như Thẩm Họa, ở Giang Nam không chỗ nương tựa, có thể vào Hầu phủ trong kinh sống trong lòng càng phải luôn biết ơn.
Tiêu lão phu nhân gật đầu một cái, Con à, một đoạn thời gian trước ta đã sai người đưa hộ tịch của con tới chỗ hộ tịch của hộ bộ để đăng ký. Tộc trưởng Tiêu gia kia cũng đã đồng ý, ghi tạc con vào danh nghĩa của Hầu phủ. Sau này, con chính là tiểu thư Hầu phủ.
Tuy là Thẩm Họa hơi có kinh ngạc, nàng lại không biết chuyện này, nhưng chỉ có thể tiếp tục cười nói: Họa Nhi đa tạ tổ mẫu trìu mến.
Con cũng đến tuổi, hộ tịch dời vào kinh đô, ngoại tổ mẫu cũng tiện tìm việc hôn nhân tốt cho con. Nhưng, ngoại tổ mẫu đã nhìn một lần nhi lang vừa