Mỹ Nhân Như Họa

Chương 64 - Chương 64

Trước Sau

break
Thẩm Họa không chút để ý đi ra, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười sáng rỡ, nhưng đáy mắt chói lọi như xuân rực rỡ lại cuồn cuộn ý lạnh vô tận, nàng chỉ chỉ bản thân, Hạ lão phu nhân là kêu ta sao?

Lão thái thái bị nàng ngửa mặt ngẩng đầu chợt kinh diễm trong chớp mắt, năm đó lần cuối cùng nàng tới trong phủ bái phỏng, mới hơn mười tuổi, bộ dáng cũng là dáng dấp phát triển. Nhưng tướng mạo dù khá hơn nữa, cũng không thể phá hủy tiền đồ của Tôn nhi họ, Thẩm gia chính là một bình nứt phiền phức. Hiện nay, Tôn nhi của bà ôi chao. . . . . . Thay vì chỉ có thể cưới được con gái nhà nông thô tục, không bằng cưới nữ cô nhi này cũng coi như giúp đỡ nhà bọn họ rồi.

Mà nay lại nhìn lên dung mạo đẹp đẽ của nữ cô nhi này, hình như so với nhìn thấy trước kia càng thêm động lòng người, bắt đầu trong lòng lão thái thái còn chán ghét ứng phó cuống cuồng, lúc này lại cũng cảm thấy hài lòng, cuối cùng như vậy cũng coi như là bắt ra được, có thể còn xinh đẹp hơn hơn nàng dâu mà nhi tử của Triệu Tri huyện cưới nhiều.

Lúc này bà mới quan sát tỉ mỉ, nếu không phải là dáng vẻ bề ngoài kia, những thứ khác đặt trong đám người đều cảm thấy quần áo bình thường, trước đó còn nghe lời đồng hương đồn đại nói là lên Kinh nương nhờ thân thích. Hôm nay xem ra thân thích kia chỉ sợ cũng xoàng xỉnh thôi, nhìn đây không có mấy đứa nha hoàn hầu hạ.

Đáy lòng vòng vo một lần, suy nghĩ không thể vì người ngoài nói, càng ngày càng cảm giác lần này mình tới đúng rồi. Rốt cuộc nói thế nào cũng là một nữ cô nhi, lại bị đuổi về, tôn tử của mình cũng coi như công tử trâm anh thế gia, chịu cưới nàng để nàng làm cháu dâu thì phải coi trọng rồi, vì vậy tư thế kia càng mạnh mẽ. Có điều, lão thái thái cũng là người sống nửa đời người, hàng xóm láng giềng cũng nhìn ngó, đương nhiên không chịu biểu lộ ra cõi lòng rõ ràng, ngược lại cười nói: Năm đó lúc phụ thân ngươi còn sống đã định thông gia từ bé với Ân Nhi, thiếp canh cũng đã trao đổi. Dĩ nhiên là cháu dâu của ta.

Chuyện năm đó rất ít người biết, dù là hàng xóm láng giềng cũng không thể biết hôn phối các nhà, chẳng qua là lờ mờ có nghe qua chuyện như vậy, nhất thời cũng ầm ĩ không rõ thật giả. Có điều gương sáng trong lòng người vẫn là không ít, lão thái thái Hạ gia này thật sự là quá khôn khéo, tôn tử không được rồi mới nghĩ đến nữ cô nhi. Nhưng nếu là nghị hôn thành, thiếp canh cũng đã đến Quan Gia đóng dấu cùng nhau lưu giữ. Nếu mà nhà nào huỷ hôn không rõ không để ý tới, thì có thể kiện cầm thiếp canh đến chỗ Huyện lão gia, hoặc là cưỡng ép bắt lại, hoặc là từ hôn, bồi thường thêm gia tài nhằm tiêu tan tổn thất của nhà huỷ hôn kia.

Thẩm Họa nghe vậy nụ cười dừng một chút, Thiếp canh gì? Thiếp canh của ta để ở bên người, làm sao lại đến trong tay lão thái thái.

Tào ma ma và lão thái thái chột dạ liếc nhau một, không ngờ tiểu cô nương mở miệng lại không chịu thừa nhận, mà đích xác năm đó thiếp canh kia cũng đã không biết ném ở ngóc ngách nào, nghĩ một nữ cô nhi mười tuổi cũng không thể vì hôn sự mà đánh trống kiện cáo, có xấu hổ hay không? Coi như tố cáo thì như thế nào? Hạ gia còn có thể sợ một đứa nhỏ mười tuổi?

Hạ lão phu nhân cười lạnh, chỉ chút tâm tư này của nàng, rất non nớt, còn dám giả bộ với lão bà tử, nhưng lão thái thái nói những lời này cũng không thích hợp.

Vì vậy Tào ma ma hiểu ngầm trong lòng, Thẩm đại cô nương có thể là nhớ sai rồi, khi đó người còn nhỏ, không biết đại nhân thương lượng chuyện gì? Thiếp canh ở đây, chỉ là hôm nay ra ngoài thật sự là vội vàng, ma ma ta quên mang theo cho lão thái thái, chờ một chút ta sẽ đi lấy tới ngay bây giờ cho cô nương nhìn một chút.

Cùng với lời bà ta ra khỏi miệng bèn định rời đi, đến trong phủ tùy tiện lục một tờ thiếp canh ra, sửa lại tên, trở lại coi như các đồng hương sẽ nhìn kỹ, một hoàn chỉnh là gần đủ rồi. Lão thái thái là một người sĩ diện hảo, chỉ yêu cầu có lý. Nhưng chân mới vừa bước ra một bước, thị vệ đóng giả gã sai vặt sau lưng Thẩm Họa theo tiếng hành động tự nhiên ngăn người lại, vốn chính là người đi theo Tiêu Dịch, khí thế sát phạt cả người, bất thiện nhìn chằm chằm đoàn người.

Lúc này Tào ma ma sợ hết hồn, cũng không dám nhúc nhích.

Lão phu nhân đâu ngờ sẽ gặp bề dưới như vậy, lúc này cảm thấy thiếu nữ không biết suy xét, nhưng nhớ tới chuyện còn chưa ra khỏi miệng, cố kềm không sợ mở miệng hỏi, Đại cô nương đây là ý gì? Không lẽ không muốn để cho Lão Bà Tử lấy thiếp canh cho người ta xem hay sao?

Lời này là nhắm thẳng vào Thẩm Họa chột dạ, các đồng hương hình như cũng thấy chính là tình hình như vậy.

Thẩm Họa chớp chớp mắt vô tội, Không có gì, chỉ là không muốn kẻ xấu trở về tùy ý lục thiếp canh đóng dấu đỏ để bắt nạt một nữ cô nhi như ta. Thẩm Họa nói năng vân đạm phong khinh (nhẹ như mây gió), không nhanh không chậm nói đến chuyện này, hình như cũng không để vào mắt đối với Hạ lão phu nhân nhô ra.

Phản ứng này khiến lão phu nhân cảm thấy rất chênh lệch, Chuyện nghị hôn vẫn là lúc phụ thân ngươi còn sống đưa ra, năm đó con ta đồng ý, lão bà tử cũng đồng ý cảm thấy thế giao với Thẩm gia, chưa từng để ý xu thế suy sụp của Thẩm gia. Năm gần đây thân thể ta vẫn luôn không thoả mái lắm, chưa từng dành ra tinh lực dư thừa giúp đỡ để ý, nghĩ tới khiến ngươi thêm oán hận, nói lời rét lạnh như vậy. Năm nay thân thể lão bà tử mới vừa chuyển biến tốt lên, bèn vội vàng chạy tới Thẩm gia mấy phen, chỉ ngóng trông mau chóng đón ngươi vào phủ săn sóc, sống nửa đời người lại để cho tiểu cô nương bạc tình ý lạnh nói thành như vậy.

Hạ lão phu nhân che ngực ôi

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc