Biểu ca, muội muốn đi Hàng Châu chơi một chút, nghe nói nơi đó có Ôn Tuyền, là bồi dưỡng da thịt nữ tử nhất, hình như còn có tết pháo hoa đấy, pháo hoa đầy bầu trời, nhất định rất đẹp, huynh đi theo muội nào! Thẩm Họa đứng ở trong thư phòng, không ngừng làm nũng với Tiêu tướng quân, hệt như một thiếu nữ ngây thơ, ước mơ mọi chuyện ngu ngốc.
Tiêu Dịch lập tức buông bức vẽ bày trận trong tay xuống, kiên nhẫn dụ dỗ nàng, trong mắt đầy vẻ cưng chiều, Biểu muội chớ vội, chờ biểu ca giải quyết nạn trộm cướp, sẽ theo muội và Dục Ca Nhi đi Hàng Châu, được không?
Không được, không được, ở Hoài Châu ngây người mười ngày rồi, nên chơi cũng chơi khắp cả rồi, buồn chết. Cho dù là oán giận, âm thanh của thiếu nữ cũng uyển chuyển dễ nghe giống như chim hoàng anh vậy, khó khăn lắm truyền ra thư phòng, khiến đám người Triệu Đô đốc vừa vặn nhận được thông báo của Tiêu Dịch, vừa bước vào trước cửa thư phòng dịch quán, đã xem một màn kịch hay đặc sắc.
Thiếu nữ bị từ chối, trong mắt thật to lập tức đầy ắp nước mắt, từng giọt nước đầy đặn một lăn xuống dọc theo gương mặt trắng tròn của nàng, tiểu cô nương lấy khăn bên hông lau nước mắt, Biểu ca chắc đã quên từng hứa hẹn, còn nói cho dù là sao trên trời, cũng sẽ hái xuống cho Họa Nhi, hôm nay cũng chỉ bảo biểu ca đi theo muội tới Hàng Châu chơi thêm mấy ngày, mà sao cũng không chịu theo muội.
Cho dù là quấy nhiễu, mà lúc này Thẩm Họa lại cũng là hoa lê đẫm mưa làm cho người ta nhìn đau lòng.
Ngay cả mấy lão hồ ly như Triệu Đô đốc cũng thấy đau lòng, huống chi là Tiêu tướng quân rơi vào hương dịu dàng mấy ngày nay! Hắn dường như là kinh ngạc, không ngờ Tiểu Biểu Muội sẽ khóc đau lòng như vậy, lập tức bèn kéo tiểu cô nương vào trong ngực, Họa Nhi ngoan, đừng khóc mà, ta đi với muội là được.
Thật? Đi ngay hôm nay?
Đều tùy muội, cái gì ta cũng nghe biểu muội.
Đám người Triệu Đô đốc đứng ở bên ngoài nhìn xong, trố mắt nhìn nhau âm thầm chê cười, kẻ địch lớn nhất đời này của nam nhân chính là nữ nhân, ai cũng không chịu nổi nước mắt của nữ nhân, có người lại bắt đầu hả hê, Đô Đốc, theo ta thấy là Tiêu tướng quân không trừ phiến loạn được rồi.
Không bằng chúng ta thuận nước giong thuyền, đưa bọn họ đi Hàng Châu chơi thỏa thích mấy ngày, cũng tốt hơn chút để cho hắn giày vò chúng ta.
Chính phải, chính thế. Có người cực kỳ đồng ý đối với đề nghị này.
Triệu Đô đốc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, cố tình là Hàng Châu, mà mấy tên thuộc hạ ở trong đó có vài người không phải là tâm phúc của hắn, nếu lúc này đưa ra dị nghị, bày tỏ ý có vẻ hà khắc, vì vậy bèn gật đầu. Có điều nhìn điệu bộ này của Tiêu Dịch, tuy là đi Hàng Châu chỉ sợ cũng không có lòng dạ nào còn nghĩ tới nạn trộm cướp gì rồi, chỉ cần xác định lúc Tiêu Dịch đi Hàng Châu không có dẫn thuộc hạ đi, hắn còn có cái gì đáng sợ.
Các vị tướng quân nói rất đúng, trừ phiến loạn mặc dù gánh nặng đường xa, nhưng mấy ngày gần đây các chư vị mệt nhọc cũng không phải là giả. Bây giờ, chúng ta bèn đi vào thuận nước giong thuyền, để cho các vị các tướng quân có thể cùng nghỉ ngơi một chút.
. . . . . .
Tiêu Dịch dẫn theo Tiểu Biểu Muội và nhi tử đi Hàng Châu dạo chơi, vì khiêm tốn chút, cố ý để ba gã thị vệ đi theo đóng vai gã sai vặt, mà Cầu Dũng thì đảm đương người coi ngựa lái xe. Bởi vì không phải đi đường thủy, dọc đường cũng có thể ngắm tỉ mỉ phong cảnh. Trên đường, Cầu Dũng là khen không dứt miệng đối với một màn kịch của Thẩm Họa và tướng quân nhà mình ở thư phòng, có lý do như vậy, nên có thể không khiến người khác nghi ngờ, thuận nước đẩy thuyền đi Hàng Châu dò xét tình huống.
Vừa rời Hoài Châu, bốn phía đệm hoa cỏ xanh mướt, trời xanh nước lặng, Tiêu Dịch cưỡi một con ngựa cao lớn xinh đẹp bảo vệ ở bên cạnh xe ngựa. Mà trong xe ngựa, Dục Ca Nhi đã sớm không ngồi yên, nhất định xuống cùng cưỡi ngựa lớn với phụ thân. Thẩm Họa cũng ở trong xe ngựa bị Dục Ca Nhi giày vò đủ rồi, sớm muốn phủi tay làm chưởng quỹ, bèn cười khanh khách nói: Khó được ra ngoài, sân cỏ rộng rãi như thế, không bằng biểu ca dẫn Dục Ca Nhi vung ngựa chạy một chút.
Tiêu tướng quân bình tĩnh nhìn Tiểu Biểu Muội khẽ nở nụ cười giảo hoạt, thật sự có loại kích động kéo tiểu cô nương từ trong xe ngựa xuống, túm nàng lên ngựa. Hắn còn nhớ ở trường ngựa Ngụy gia, Tiểu Biểu Muội đã xa cách hắn như thế nào.
Thẩm Họa mắt thấy cặp mắt phượng kia vòng vo, vẻ mặt tối tăm, bèn lập tức buông rèm xuống, yên ổn ngồi trở về, không muốn luyện con trai của mình thì không luyện thôi, làm gì lộ ra kiểu vẻ mặt kia. Vì vậy, Thẩm Họa cũng không để ý tới Tiêu tướng quân, rốt cuộc là Dục Ca Nhi không vui. Cuối cùng, Tiêu Dịch vẫn phải ôm con trai lên lưng ngựa mang theo cậu chạy tới nơi xa một chút.
Vì vậy xe ngựa chậm rãi chạy, Thẩm Họa vốn định nghỉ ngơi một lát. Nhưng rèm xe chợt bị gió xốc lên, Thẩm Họa thấy được Cầu Dũng lái xe, không khỏi hơi suy nghĩ, nghĩ đến một chuyện.
Cầu tướng quân, ngươi đi theo Tiêu tướng quân bao nhiêu năm rồi?
Cầu Dũng nắm thật chặt dây cương trong tay, điều khiển ngựa vững vàng, lễ độ cung kính trả lời: Mười hai tuổi đã theo Tướng quân vào sinh ra tử. Quả