Hôm nay là đám cưới của Tiêu Tĩnh Dư, Mộc Quỳ chọn cho biểu tiểu thư một bộ quần áo màu hồng phấn vô cùng tôn lên màu da, vui mừng đi ra ngoài.
Hai người chính là muốn đi Lưu Ngọc uyển của Tiêu Tĩnh Dư, vừa mới vào đã gặp phải ba người Tiêu Tĩnh Mẫn, Tiêu Tĩnh Nhu và Mặc Lan cũng tới uyển này,.
Mặc dù ba người đều mặc quần áo mới, nhưng thoạt nhìn tinh thần mệt mỏi, giống như là rất lâu rồi không ngủ ngon vậy, sắc mặt vàng vọt, mắt vô hồn. Những thứ này phần lớn là gần đây Bái nữ phu tử giảng bài như ma quỷ gây nên, tiếng oán than của mấy người dậy đất. Nhưng dù sao phu tử cũng là phu tử, Tôn Sư Trọng Đạo là quy củ của Hầu phủ, cũng chỉ có thể chịu đựng giấu ở trong lòng.
Tiêu Tĩnh Mẫn tức càng lớn hơn, việc học của nàng kém cõi nhất, chịu đựng là tàn nhẫn nhất, cho nên khí sắc càng thêm không tốt. Vốn sống là hơi bình thản, hơn nữa chi tiêu Tam Phòng luôn luôn túng quẫn, trang phục cả người còn không bằng kẻ khác họ được đón đến, Mặc Lan và Thẩm Họa.
Mặc Lan có ngoại tổ mẫu Tiêu lão phu nhân thương, Thẩm Họa tất nhiên không cần phải nói. Tiêu Dịch chuẩn bị cho nàng quần áo, phấn son, ăn vặt đầy đủ mọi thứ đều là đồ cung ứng tới hoàng gia của Ngụy gia. Mọi thứ phải có ký hiệu hoàng gia, đơn độc chia ra đưa Kỳ Lân cư, chỉ vì thường ngày Thẩm Họa không thích khoe khoang, mới đều không đeo ở trên người để cho các nàng thấy.
Hôm nay khác biệt, đám cưới của Tiêu Tĩnh Dư, Mộc Quỳ nói ăn mặc đẹp mắt vui mừng, Thẩm Họa không có dị nghị, bèn mặc một bộ quần áo gấm vân sa. Xem chừng chất vải tốt như vậy chỉ có công chúa, quận chúa mặc trên người, Tiêu Tĩnh Mẫn thường đi lại với công chúa Tương Vân, tự nhiên nhớ tới nàng ấy có một bộ quần áo chất vải như vậy, bèn buột miệng thốt ra một câu, Đại ca đúng là điên rồi, càng là vật gì tốt đều đưa tới cho nàng ta.
Tiêu Tĩnh Mẫn tính tình chính trực, có sao nói vậy, ngoài ra phần ý định □□ đều ở trong hôn lễ tỷ tỷ. Người nói vô tâm, người nghe có lòng, Mặc Lan và Tiêu Tĩnh Nhu đều nghe được, biểu hiện trên mặt hai người không giống nhau, thế nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Họa lại nhiều hơn mấy phần thù địch. Có điều, Tiêu Tĩnh Nhu hoàn toàn không giấu diếm được ghen tỵ. Mặc Lan lại bình tĩnh, chỉ lặng lẽ lặng lẽ nói một câu với Tiêu Tứ bên cạnh, con mắt Tiêu Tĩnh Nhu hơi chuyển động, bước ngừng lại một chút dường như đang chờ Thẩm Họa tới đây.
Giờ phút này, Thẩm Họa đứng ở cửa uyển, bước đi nhẹ nhàng, da dẻ mịn màng nõn nà, vừa trắng vừa trơn bóng, không cần son phấn trang sức, chính là xinh đẹp động lòng người, lại mặc một bộ quần áo tinh xảo, miễn cưỡng so với mọi người mất sáng rỡ.
Tiêu Tĩnh Nhu thấy vậy trong lòng càng lan tràn vị chua, ngay cả nha đầu thôn dã không có huyết mạch Tiêu gia kia cũng trôi qua tốt hơn nàng, âm thầm giẫm chân nhỏ. Mặc Lan nói không sai, nàng ta chính là cố ý khoe khoang