Bàn tay to lớn nóng rực của Giang Hạc Giác đặt lên trên xoa bóp một phen, sức lực như mất khống chế mà véo véo thịt mềm trắng nõn trơn bóng, núm vυ" đỏ bừng.
“A! Đau! Nhẹ một chút……”
Hứa Chu có thể chất là song tính, vừa nhạy cảm lại vừa da^ʍ đãиɠ, vô cùng sợ đau đớn. Giống như đã chịu chấn thương tâm lý nào đó khi còn nhỏ, một khi sức lực của Giang Hạc Giác bị mất khống chế, thiếu niên sẽ sợ hãi khóc tới khi thiếu oxy, toàn thân ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn thấm đầy nước mắt.
Vô cùng khiến người ta thương tiếc, không dám nóng nảy bắt nạt cậu.
Nhưng đó là trước đây, hiện tại Giang Hạc Giác đang nổi nóng.
Con đĩ nhỏ da^ʍ đãиɠ này tại sao lại dám nói lời chia tay?
“A! A……. Hạc Giác, A Giác nhẹ một chút……”
Thiếu niên bị đau than nhẹ, một thân da thịt mềm mại nõn nà như tuyết trắng của cậu chỉ cần dùng sức một chút cũng có thể để lại vệt đỏ đáng chú ý, còn chưa nói đến Giang Hạc Giác hiện tại đang dùng sức đến độ làm chu vυ" cậu biến dạng!
Cậu đau đớn nhíu mày, khóc nức nở ướt nhẹp cả gương mặt.
-------- khóc đến mức làm người ta muốn nhét con cặ© vào bịt trong miệng cậu.
Giang Hạc Giác thẳng băng nhìn chằm chằm Hứa Chu, đầu ngón tay ở trên núm vυ" hồng hào hung hăng gẩy gẩy, “Em lại kêu vài tiếng da^ʍ đãиɠ cho anh nghe thử xem?”
“A!”
Hứa Chu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới cong eo, đầu vυ" vốn không thể thắng nổi mà nhanh chóng đầu hàng, truyền tới cảm giác đau đớn tê dại, cậu than nhẹ một tiếng, thở gấp.
Giang Hạc Giác thuận thế cúi đầu, “Dâm thành cái bộ dạng như thế này, trừ anh ra, có ai đồng ý muốn em?”
Đầu vυ" nhạy cảm no đủ bị ngậm lấy trong nháy mắt, thân mình mềm mại của Hứa Chu thoáng chốc căng chặt, cả người run run, không tự giác được mà thẳng eo, muốn cong ngực lên tiện cho người đàn ông liếʍ láp gặm cắn.
“Giang, Giang Hạc Giác! Không, đừng cắn ngực em……”
Thiếu niên hoảng hốt hô lên, thanh âm run rẩy, ngọt ngào lại quyến rũ, vô thức mà phát ra tiếng rên ‘hừ hừ’ mềm mại.
Hai cái vυ" nhỏ trắng trẻo này vô cùng đáng yêu, giống như sữa bò dính phía trên, chỉ ngậm trong miệng cũng có thể cảm nhận được mùi hương của sữa.
Đầu lưỡi của Giang Hạc Giác cọ sát càng ngày càng mạnh, môi lưỡi mυ"ŧ chặt, khiến nước miếng chảy lên đầu vυ" đang bị gặm cắn.
Trong nhà trừ tiếng khóc nức nở than nhẹ của thiếu niên bị bắt nạt thì chỉ còn lại tiếng nước bú vυ" ‘chụt chụt’.
------- tên chó chết này, chưa cai sữa hay sao?!
Hứa Chu thầm mắng.
Núm vυ" của cậu đã bị mυ"ŧ đến sưng lên, bàn tay to của hắn duỗi về hướng thân dưới ướt nhẹp của cậu, lột quần cậu xuống dễ như trở bàn tay.
Mãi cho tới khi Giang Hạc Giác chịu buông miệng ra, Hứa Chu đã bị mυ"ŧ cắn tới mức hai mắt thất thần, cơ thể run rẩy, đầu vυ" phình lớn ra một vòng, đỏ bừng như một viên anh đào căng mọng, làm người ta muốn dùng răng sắc nhọn cắn nát!
Cậu nâng đôi mắt ướt át, đối diện với gương mặt tuấn tú như được chạm khắc từ ngọc quý của Giang Hạc Giác, sắc dục làm khí chất lạnh lẽo quanh thân người đàn ông tiêu tan, hoàn toàn hoá thành khát vọng cầu hoan nóng bỏng.