Tiết Dư kéo ống tay áo Giang Hứa Trạch, đang định nói gì đó nhưng Giang Hứa Trạch nhẹ giọng nói: "Nương tử, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta đi sắc thuốc cho nàng."
Tiết Dư đành phải gật đầu, thôi, việc này không vội.
Giang Hứa Trạch ra khỏi phòng, ánh mắt không khỏi quét về phía Vệ Cảnh Trầm, thần sắc âm trầm đến cực điểm.
Nếu Tiết Dư đã mang thai, vậy người này cũng vô dụng.
Phải tìm cơ hội đưa người vào quan phủ.
Đêm đến.
Ánh trăng rọi qua cửa sổ.
Vệ Cảnh Trầm lặng lẽ ra khỏi phòng, vô tình nhìn lướt qua căn phòng, ánh nến lung lay, vẫn còn sáng đèn.
Bên trong mơ hồ truyền đến giọng nam tử: "Nương tử, nhanh uống thuốc an thai này đi, tốt cho cơ thể nàng."
"Phu quân, ta không muốn uống, đắng quá..." Tiết Dư nhíu mày, nhìn chén thuốc đen ngòm này.
Giang Hứa Trạch giống như ảo thuật lấy ra mứt hoa quả: "Lát nữa uống thuốc rồi ăn mứt hoa quả này, sẽ không đắng nữa."
Lúc này Tiết Dư mới ngoan ngoãn uống.
Rất nhanh sau đó truyền đến tiếng động nhẹ nhàng, xen lẫn âm thanh mập mờ không rõ, ánh đèn vụt tắt, bỗng chốc chìm vào bóng tối đen kịt.
Không nhìn thấy gì nữa.
Vệ Cảnh Trầm thu hồi ánh mắt, hạ thấp mi mắt, che đi cảm xúc trong mắt, giọng nói cực kỳ nhẹ: "Vân Kiếm, đi thôi."
Vân Kiếm trong lòng than nhẹ một tiếng.
Tiết Ngọc và điện hạ có thân phận khác biệt như trời vực, nàng thì hèn mọn như bụi trần, còn điện hạ lại cao quý như vàng ngọc, vốn dĩ không thể với tới.
Càng miễn bàn đến việc Tiết Dư đã làm thê tử của người khác, hơn nữa còn mang thai.
Hiện tại điện hạ chắc cũng không còn tâm tư nữa.
Vân Kiếm đè nén suy nghĩ, ẩn mình trong bóng tối, theo sát sau lưng.
Nắng sớm mờ nhạt.
Giang Hứa Trạch biết thân thể của Tiết Dư yếu ớt, dễ vất vả, để có thể bảo toàn đứa con quý giá này, dự định sẽ không ra ngoài khám bệnh trong thời gian tới.
Chẳng qua là điều kiện tiên quyết là cần giải quyết Vệ Cảnh Trầm.
Giang Hứa Trạch suy nghĩ một chút, bước tới gõ cửa, bên trong vẫn chưa truyền đến tiếng động.
Trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, Giang Hứa Trạch đẩy cửa đi vào.
Chăn đệm trên giường không có dấu vết bị ngủ qua, sạch sẽ như mới, bên trong đã sớm không có người.
Giang Hứa Trạch cắn răng, không nghĩ tới người này chạy nhanh như vậy, chắc là thừa dịp bóng đêm chạy trốn.
Vậy chắc hẳn cũng đi không xa.
Trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Giang Hứa Trạch hiện lên một tia ác ý, lập tức lái xe chạy tới trấn Đại Hà, báo cho quan phủ biết tung tích của Vệ Cảnh Trầm.
Mượn lực lượng quan phủ, cho dù hắn có thủ nhãn thông thiên, cũng không thể chạy trốn.
Giang Hứa Trạch về đến nhà, Tiết Dư cũng làm xong đồ ăn: "Phu quân, sáng sớm đã không thấy chàng, chàng đã đi đâu vậy?"
Nếu là trước kia, nàng chắc chắn sẽ không hỏi đến, chỉ vì nàng sờ vào hòm thuốc của Giang Hứa Trạch nên mới biết được hắn ta không hề mang theo.
Giang Hứa Trạch biến sắc, cố gắng bình tĩnh lại: "Ta lên núi hái huyết chi thảo, rất có lợi cho sức khỏe của nàng, bổ khí huyết."
"Cảm tạ phu quân." Tuyết Dư mỉm cười, đôi môi hé nở càng thêm diễm lệ: "Nhưng mà trên núi rất nguy hiểm, phu quân vẫn nên ít đi thôi, giờ hãy ăn cơm đã."
Giang Hứa Trạch thấy Tiết Dư tin lời hắn ta nói thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Ừ."
Tiết Dư lơ đãng hỏi thăm: "Phu quân, Vệ công tử khi nào mới rời đi?"
Giang Hứa Trạch cho rằng Tiết Dư phát hiện ra cái gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiết Dư: "Đêm qua người đó đã rời đi rồi."
Tiết Dư giật mình.
Nàng vốn tưởng rằng việc khiến nam nhân kia rời đi sẽ tốn không ít tâm tư của mình, không ngờ hắn đã rời đi từ lúc nào.
Thậm chí không có lưu lại chút động tĩnh nào, lặng lẽ không một tiếng động.
Giang Hứa Trạch thấy Tiết Dư chỉ kinh ngạc, cũng không có biểu tình dư thừa, trong lòng nở nụ cười, xem ra là hắn ta đã suy nghĩ nhiều.
Nàng chỉ là một người mù, làm sao có thể biết được?
Mặc dù Tiết Dư không biết vì sao Vệ Cảnh Trầm đột nhiên cáo từ, nhưng cũng buông lỏng, nghĩ thầm, nàng vốn định nói chuyện xảy ra ngày đó cho phu quân.
Nếu người này đã rời đi... Vậy cũng không cần phải nói.
Đỡ phải thêm phiền toái.