Trải qua một đêm tự hỏi, Vân Kiếm cũng coi như là minh bạch.
Thái tử điện hạ đối với phu nhân trong nhà Giang Lang trung có vài phần hảo cảm.
Mặc dù Tiết Dư này đã sớm gả làm thê tử của người ta, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, eo thon dịu dàng, khiến ai nhìn thấy cũng phải thương xót, so với các tiểu thư quý tộc được nuôi dưỡng trong kinh thành thì nàng còn vượt trội hơn một bậc.
Hôm nay nhìn thấy một màn trước mắt này, hắn ta càng thêm xác định.
"Không cần." Thần sắc của Vệ Cảnh Trầm cực kỳ lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng như tuyết.
Vân Kiếm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chần chờ hỏi một câu: "Điện hạ, vậy chúng ta khi nào rời khỏi nơi này? Hiện tại quan binh đã kết thúc cuộc tìm kiếm, đây chính là thời điểm tốt nhất để rời đi, bên kinh thành đã không thể chờ được nữa rồi."
Vệ Cảnh Trầm thấp mí mắt, che khuất cảm xúc u ám trong mắt: "Tối nay."
Tiết Dư không hề hay biết gì về tất cả những điều này.
Sau khi giặt quần áo, Tiết Dư trở lại trong sân, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người, cố gắng chịu đựng cơn đau ở bụng, miễn cưỡng treo quần áo lên phơi.
Mới đi được vài bước, Tiết Dư liền cảm thấy choáng váng đầu óc, hoa mắt chóng mặt, dưới thân lại truyền đến cảm giác đau đớn khó tả.
Suýt nữa đứng không vững.
Tiết Dư khẽ cắn môi, liếc nhìn chiếc chum nước trống không, suy nghĩ một lúc, định đi lấy nước trước, rồi mới vào nhà nghỉ ngơi.
Ngón tay mảnh mai vừa chạm vào chiếc xô gỗ, thì một bàn tay to ấm áp đã nắm lấy cánh tay nàng, giọng nói trầm lạnh, mang theo sự tức giận rõ rệt.
"Đã đến kỳ nguyệt sự rồi thì hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền qua vải vóc, làm cánh tay Tiết Dư như bị đốt cháy, nàng theo bản năng rút ra.
"Đa tạ Vệ công tử quan tâm."
Vệ Cảnh Trầm nghe thấy sự xa cách trong lời nói của Tiết Dư, lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt thêm phần sát khí.
Xem ra là hắn đã quá nóng vội, có chút dọa đến nàng.
Nhưng hắn cũng không hối hận.
Trong đầu Tiết Dư đột nhiên hiện lên một nghi hoặc, làm sao hắn biết nàng đang trong kỳ nguyệt sự?
Nhưng không đợi nàng ngẫm lại, dưới bụng lại truyền đến từng trận đau nhức, giống như xé rách nửa người dưới, khiến nàng ngất đi.
Vệ Cảnh Trầm vội vàng ôm lấy người, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn: "Vân Kiếm, đi tìm Giang Hứa Trạch!"
Vừa dứt lời, Giang Hứa Trạch xách hòm thuốc trở lại sân, nhìn thấy Tiết Dư nằm trong lòng Vệ Cảnh Trầm, thần sắc hắn ta đột nhiên thay đổi.
Tiến lại gần, hắn ta mới chú ý thấy Tiết Dư đang nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, như một đóa hoa bị mưa giông vùi dập, yếu ớt đến thảm thương.
Giang Hứa Trạch đang muốn ôm người đến bên cạnh mình, Vệ Cảnh Trầm đã bước nhanh vào trong phòng, dáng người cao ngất, lộ ra vẻ nôn nóng.
Có vẻ như...
Hắn mới giống như phu quân của Tiết Dư.
Giang Hứa Trạch ý thức được ý nghĩ này, sắc mặt hắn ta càng thêm âm trầm, nhưung vẫn bước nhanh theo sau.
‘Nương tử thế nào rồi?" Giang Hứa Trạch hỏi, tay đã đặt lên để bắt mạch Tiết Dư, tỉ mỉ dò xét.
Vệ Cảnh Trầm lạnh giọng: "Hôm qua nàng ấy đến kỳ nguyệt sự, sáng nay lại ra sông làm việc, có lẽ là do nguyên nhân này."
Giang Hứa Trạch sửng sốt một chút, trên mặt có chút thất vọng: "Kỳ nguyệt sự? Sao lại thế?"
Nghĩ đến quần áo vừa được treo phơi trong sân, hắn lập tức hiểu ra điều gì.