Mỹ Nhân Mềm Mại Và Ba Vị Ca Ca Của Nàng

Chương 7

Trước Sau

break
Tấn Quốc Công khẽ nhướng mày, không đáp lại lời đó. Hắn chỉ nhấc chén trà sứ men lam nhấp một ngụm, đợi đến khi đặt chén xuống, mới mỉm cười nhìn sang Vân Đại:

“Cháu gái Thẩm gia, trước tiên ngươi đưa A Tấn đến trước mộ phụ mẫu thắp nén nhang. Ta có chuyện cần bàn riêng với thúc trong tộc của ngươi, được chứ?”

Vân Đại thoáng khựng lại, bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh và vững chãi của Tấn Quốc Công, nàng khẽ mím môi, rồi đáp:

“Vâng.”

“A Tấn,” Tấn Quốc Công quay sang nhìn trưởng tử, giọng đều đều, “Ngươi đi cùng muội muội Thẩm gia ra ngoài một lát.”

Thiếu niên mặc áo đen đứng dậy, khom người đáp:

“Dạ.”

Hai người cùng nhau rời khỏi chính sảnh.

Quan tài và di vật đã được đưa về từ mười ngày trước. Vợ chồng Thẩm Trung Lâm vì mưu sinh mà chuyển đến Túc Châu từ nhiều năm trước, nơi này không có bà con thân thích, tang sự đều nhờ mấy người bạn thân đứng ra lo liệu. Nhà nghèo, lại gặp dịp Tết, nên mọi thứ đều được giản lược tối đa. Hai cỗ quan tài được mai táng tại sườn đồi trồng hòe cách thành hai mươi dặm.

Ban đầu Vân Đại đi trước dẫn đường, nhưng bước chân thiếu niên dài và nhanh, nàng chợt nhận ra điều đó nên cũng vô thức rảo bước, sợ bị chê là chậm chạp.

Nàng bước những bước nhỏ nhưng gấp gáp, hai búi tóc hai bên cài trâm bướm trắng cũng theo nhịp mà rung lên nhè nhẹ.

Không rõ là vì tuổi còn nhỏ hay do thiếu ăn thiếu mặc, tóc nàng ngả sang màu vàng úa. Dưới ánh nắng hành lang, sắc tóc ấy lại càng thêm nhợt nhạt, nhìn chẳng khác gì cánh bướm lạc giữa bụi cỏ cuối thu.

Tạ Bá Tấn đi phía sau, mắt vẫn dõi theo chiếc trâm bướm trên đầu nàng. Nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được, cất giọng:

“Không cần vội, ngươi cứ đi chậm một chút.”

Vân Đại quay đầu nhìn lại. Dưới ánh sáng đan xen nơi hành lang, những đường nét trên gương mặt thiếu niên càng thêm rõ ràng: mũi cao, môi mỏng, nét đẹp sắc sảo như được tạc từ vàng ngọc, tuấn tú mà lạnh lùng.


Nàng khẽ “Ừ” một tiếng, bước chân cũng chậm lại.

Nhưng sân Thẩm gia không lớn, đi chưa được bao xa, hai người đã tới hậu viện.

Chính phòng trong hậu viện được sắp đặt thành linh đường, cờ trắng treo khắp nơi. Trên bàn thờ là ba bài vị bằng gỗ tùng – một cũ, hai mới – phía trước bày ít bánh ngọt, quả khô và mấy viên bánh gạo nếp phủ lớp phấn hồng nhạt.

Vân Đại thành thạo lấy ba nén hương, châm lửa, sau đó cẩn thận đưa cho Tạ Bá Tấn:

“Thế tử gia, hương đây ạ.”

Ánh mắt Tạ Bá Tấn rời khỏi mấy bài vị, dừng lại trên người cô bé gầy gò đang đứng trước mặt. Hắn đón lấy nén hương, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Vân Đại dường như hiểu ý, hàng mi dài rũ xuống, giọng nhỏ nhẹ:

“Bài vị còn lại là của mẫu thân ta... Khi sinh ta, người bị băng huyết, không qua khỏi.”

Nàng chưa từng gặp mẫu thân, nhưng phụ thân từng kể, mẫu thân là người dịu dàng nhất thế gian, có đôi mắt sáng như những vì sao.

Tạ Bá Tấn vốn ít nói, lại càng hiếm khi tiếp xúc với nữ hài nhỏ tuổi. Hắn muốn an ủi nàng vài câu, nhưng không biết phải mở lời thế nào. Môi khẽ mấp máy, cuối cùng chỉ khẽ nói:

“Xin chia buồn.”

Hắn xoay người bước tới dâng hương, thần sắc nghiêm trang, cử chỉ trang trọng, lễ độ.

Vân Đại đứng lặng một bên nhìn, trong lòng thầm nghĩ:

[Vị Thế tử gia này tuy lạnh lùng, nhưng xem cách người dâng hương, hẳn cũng là người tử tế…]

Chờ thiếu niên cắm hương vào lư hương, Vân Đại lấy hết can đảm tiến lại gần, khẽ gọi:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc