Sắc mặt Thẩm Phú An lập tức sầm xuống. Trong lòng hắn rít lên: Đúng là thứ dã nha đầu không mẹ dạy dỗ! Để xem về Tần Châu rồi, ta sẽ dạy dỗ ngươi ra sao!
Nhưng ngoài mặt, hắn lại tỏ vẻ hiền lành:
— “Vân Đại, nghe lời nào. Hôm qua tộc thúc đã nói rõ đạo lý với ngươi rồi, sao giờ lại bướng bỉnh thế? Ngươi chẳng phải đã đồng ý theo ta về Tần Châu sao? Con gái mà lật lọng là không tốt, không ai thương đâu.”
Nói rồi, hắn liếc mắt ra hiệu cho mụ già hầu cận đi cùng từ Tần Châu đến.
Ả ta lập tức hiểu ý, đôi mắt tam giác xếch ngược, bước thẳng tới trước mặt Vân Đại:
— “Cô nương, mời ngài về phòng. Lão nô sẽ đứng ngoài giúp ngài thu dọn hành lý.”
Ác phó hung dữ ép sát, bà vú vội vàng bước lên che chắn trước mặt Vân Đại, đồng thời quay đầu lại, nhẹ giọng khuyên nhủ:
— “Cô nương…”
Trong mắt Vân Đại ánh lên những tia nước, lồng ngực nghẹn ứ, tim đập liên hồi.
Nếu cha và các ca ca còn sống… nhất định sẽ không để nàng bị đám người ác độc này bắt nạt.
Nhưng giờ đây…
Cha và các huynh trưởng đều đã không còn…
Rốt cuộc nàng nên làm gì bây giờ?
Tay yếu chân mềm, không có sức chống lại, đánh thì không thắng nổi; muốn chạy ra quan phủ cầu cứu ư? Nhưng nàng còn nhỏ, lại là nữ nhi, mà tộc nhân thì danh chính ngôn thuận đến nhận người — quan phủ e rằng cũng chẳng quản nổi.
Thấy tiểu cô nương này nhỏ thó gầy gò, mụ già hầu hạ kia càng thêm coi thường, cười khẩy mỉa mai:
— “Cô nương kiều quý, chẳng lẽ muốn lão nô đích thân ‘mời’ ra ngoài?”
Vừa nói dứt lời, bà ta đã định ra tay “thỉnh người”, thì từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
— “Cô… cô nương!”
Người giữ cổng nhà họ Thẩm thở hổn hển chạy vào, không dám chậm trễ dù nửa khắc, tay run run chỉ về cổng nội viện:
— “Bên ngoài… có khách quý! Khách quý đến phủ!”
Mấy người trong phòng đồng loạt sững sờ. Tết nhất đầu năm, lại đến cửa một ngôi nhà đang để tang — là kẻ nào không kiêng kị đến thế?
Ngay cả Vân Đại cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là bằng hữu khi còn sống của phụ thân đến viếng muộn?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, nàng như thấy được tia hy vọng giữa khốn cùng, không kịp suy xét vì sao người giữ cổng lại hốt hoảng đến thế, vội vàng nói:
— “Mau mời khách quý vào!”
Người giữ cổng líu ríu đáp lời rồi quay đầu chạy như bay ra ngoài.
Đầu óc Vân Đại cũng theo đó xoay vần, không ngừng nghĩ xem ai trong số những người cha từng thân thiết có khả năng giúp được nàng.
Trong số các thúc bá ngày trước có qua lại, chỉ có Triệu bá phụ ở thành Triệu là làm quan to nhất — lục phẩm, lại là quan văn, đầu óc lanh lợi… Nếu như vị khách quý kia chính là Triệu bá phụ thì tốt biết bao!
Nàng tràn đầy mong đợi, đôi mắt đen láy trong veo nhìn chằm chằm ra ngoài cổng, hai bàn tay nhỏ khẽ siết lại, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Không bao lâu sau, từ ngoài tiền thính vang lên tiếng thông báo rành rọt:
— “Tấn Quốc Công đến! Tấn Quốc Công thế tử đến!”
Cái tên này… xa lạ mà lại quen thuộc, từng được nghe nhắc đến rất nhiều, khiến đầu óc Vân Đại nhất thời trống rỗng.
Chưa kịp định thần lại, đã thấy phía trước đình viện xuất hiện hai bóng người cao lớn.
Đi trước là một nam nhân trung niên, thân vận trường bào gấm thêu văn mãng màu xanh đá, dáng người thẳng tắp, khí chất trầm tĩnh mà uy nghiêm.