“Chờ qua trăm ngày, ta sẽ bảo phòng bếp làm nhiều món ngon cho ngươi. Giờ đang tuổi lớn, chỉ ăn chay thì sao mà phát triển được thân thể.”
Vân Đại ngoan ngoãn đáp khẽ “Dạ”, rồi ăn một miếng, nhai chậm nuốt kỹ.
Phủ Quốc Công có quy củ, ăn không nói, ngủ không lời. Bởi thế trên bàn cơm vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng Tấn Quốc Công hoặc Kiều thị nói đôi câu.
Vân Đại thận trọng từng cử chỉ, mỗi lần giơ đũa đều quan sát kỹ, còn phải khống chế cả tốc độ đưa đũa. Nàng chỉ gắp những món ngay trước mặt mình, dù trong lòng không khỏi thèm thuồng đĩa tố chưng ngỗng trước mặt Tạ Thúc Nam.
Hắn ăn ngon đến vậy, chắc hẳn món ấy cũng ngon lắm nhỉ?
Thèm thì thèm, nhưng nàng quyết không với tay sang, như thế là quá thất lễ.
Vân Đại thu hồi ánh mắt, lặng lẽ cúi đầu nghịch đũa trong bát cơm. Bỗng bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp của Tạ Bá Tấn:
“Lâu rồi chưa ăn món tố chưng ngỗng. Đi, lấy một đĩa ra đây.”
Tim Vân Đại khẽ giật, nàng lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái.
Thiếu niên ấy mặt mày điềm tĩnh, khí chất lạnh nhạt, dáng vẻ ung dung tự nhiên, hoàn toàn không liếc về phía nàng lấy một lần.
Một nha hoàn hầu bên cạnh nhanh chóng bưng tới một chiếc đĩa sứ trắng, bước nhanh đến đối diện, gắp một phần món ăn dọn lên.
Tạ Bá Tấn đón lấy đĩa, tùy ý đặt về phía tay phải.
Dưới ánh đèn ấm áp, đĩa ngỗng chay chan dầu mè lấp lánh màu nâu bóng, trông vô cùng hấp dẫn. Hắn gắp một miếng đưa vào miệng, nhàn nhạt nhận xét:
“Hương vị cũng được.”
Rồi như nghĩ gì đó, hắn lại không đặt đũa xuống, khẽ liếc nhìn về phía Vân Đại:
“Ngươi cũng thử xem?”
Vân Đại chớp mắt, nhỏ giọng đáp “Vâng”, rồi dè dặt gắp một miếng nếm thử.
Vị ngon đúng như nàng tưởng, đậm đà mà thanh thanh, không hề ngấy. Vẻ mặt nàng dần giãn ra, ánh mắt sáng lên, chân thành tán thưởng:
“Ngon thật.”
Tạ Bá Tấn thu hết vẻ hài lòng rạng rỡ kia của nàng vào trong mắt, khóe môi khẽ cong lên một chút, nhưng nhanh chóng lại trở về vẻ bình đạm như cũ:
“Ta chỉ muốn nếm thử vị thôi. Ngươi thấy ngon thì ăn nhiều một chút, đừng để phí.”
“Vâng ạ.” – Vân Đại gật đầu, cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, ăn được món mình thích, tâm trạng cũng vui hẳn lên.
Bữa cơm hôm ấy, không khí thật ấm áp, yên hòa.
Dùng cơm xong, Tấn Quốc Công lưu lại viện Kiều thị nghỉ ngơi, còn đám tiểu bối thì đều được cho lui về.
…
Đêm thanh vắng như nước, ánh trăng lạnh lẽo không một tiếng động.
Về đến Thanh Hạ Hiên, Hổ Phách hầu hạ Vân Đại tắm rửa, sau đó dìu nàng ra trước gương chải tóc.
“Hổ Phách tỷ tỷ, hôm nay ta chưa gọi phu nhân là mẫu thân… không biết người có buồn không?”
Mới tắm xong, da dẻ Vân Đại ửng hồng mịn màng, đôi mắt to lấp lánh như phủ sương mù, mờ mịt mà e dè.
Hổ Phách nhẹ nhàng vỗ về:
“Cô nương nghĩ nhiều rồi. Ngài mới nhập phủ, e dè người lạ cũng là điều dễ hiểu. Phu nhân sao có thể vì vậy mà buồn phiền? Người là người dịu dàng, từ ái hết lòng với người trong nhà.”
Nói rồi, nàng lấy khăn thấm khô mái tóc ướt đẫm của Vân Đại, sau đó từ bàn trang điểm lấy ra một chiếc bình sứ to, cẩn thận đổ một chút dung dịch ra lược.
Vân Đại tò mò hỏi: