“Tam Lang.” – Tạ Bá Tấn đột nhiên dừng bước, liếc sang Tạ Thúc Nam một cái, giọng nói nghiêm nghị – “Không được phép nói muội muội như thế.”
Trưởng huynh như phụ thân, mà trong mắt Tạ Thúc Nam – tiểu ma vương chẳng sợ trời chẳng sợ đất – có hai người mà hắn kiêng nể nhất: thứ nhất là phụ thân, thứ hai chính là đại ca Tạ Bá Tấn.
Bị đại ca quát một câu, Tạ Thúc Nam lập tức cụp mắt, im bặt, đưa tay gãi gãi mũi, chẳng dám nói thêm lời nào.
Tạ Trọng Tuyên thấy vậy, khẽ dùng quạt gõ nhẹ lên trán Tam Lang, cười cười giảng hòa:
“Đại ca nói phải. Sau lưng nói người khác thị phi là hành vi tiểu nhân. Huống chi, cả Ngọc Châu lẫn Vân Đại đều là muội muội của chúng ta, lại càng không nên so bì, chê bai như vậy.”
Tạ Thúc Nam xụ mặt:
“Ta biết sai rồi.”
Tạ Trọng Tuyên cong môi, quay sang Tạ Bá Tấn:
“Đại ca, Tam Lang đã nhận lỗi rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
Tạ Bá Tấn nhìn hai đệ đệ, khẽ "Ừ" một tiếng rồi mới tiếp tục cất bước.
Kiều thị sắp xếp cho Vân Đại ở tại Thanh Hạ Hiên – một tiểu viện nhỏ xinh, tràn ngập hoa cỏ tươi mát, cách Vi Đức Viện chẳng bao xa.
“Ta chọn riêng nơi này cho con. Nếu có chuyện gì, chỉ cần vài bước là có thể tìm đến ta.” – Kiều thị dịu dàng nói, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Vân Đại – “Thế nào? Con có thích viện này không?”
Vân Đại đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh yên tĩnh, thanh nhã trong viện. Từ hàng hoa cỏ, chiếc bàn đu dây ngoài sân, cho đến từng món bàn ghế trong phòng, màn rèm, hay bồn sen bên cửa sổ với mấy con cá nhỏ bơi lượn linh hoạt – mọi chi tiết đều toát lên sự chăm chút và tinh tế của chủ nhân.
“Thích, con rất thích.” – Vân Đại ngẩng đầu nhìn Kiều thị, gương mặt trắng trẻo nở nụ cười chân thành, giọng nhẹ nhàng – “Tạ ơn phu nhân, đã vì con mà vất vả nghĩ ngợi.”
“Ngươi thích là tốt rồi.”
Kiều thị chậm rãi bước đến bên cạnh nàng, khẽ cúi người xuống, ánh mắt hiền dịu nhìn nàng đầy trìu mến. Giọng nói của bà mang theo sự dịu dàng sâu sắc:
“Vân Đại, từ nay đừng gọi ta là phu nhân nữa. Con đã vào phủ, ta và quốc công gia đều thật lòng muốn xem con như con gái ruột mà đối đãi. Sau này, con cũng như A Tấn và các ca ca khác, gọi ta là mẫu thân, được không?”
Vân Đại khẽ sững người.
Gọi bà là mẫu thân ư...
Nàng hiểu rõ, đó là cách phu nhân muốn thể hiện sự gần gũi, muốn dành cho nàng tình thương thật lòng. Thế nhưng—
Môi nàng đỏ bừng, khẽ mấp máy. Chữ “mẫu” vừa chớm phát ra nơi cổ họng thì liền nghẹn lại, như thể có thứ gì chặn đứng nơi đó, dù cố đến đâu cũng không thể thốt nên lời.
Nàng cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại xen lẫn ngượng ngùng. Đôi mắt trốn tránh ánh nhìn dịu dàng và cổ vũ của Kiều thị.
“Phu nhân… con… con… xin lỗi…”
“Không sao cả.” – Kiều thị mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc nàng, bàn tay mềm mại truyền đến hơi ấm khiến người ta yên lòng.
“Con là một đứa trẻ có tình nghĩa, gọi không được cũng chẳng sao. Chỉ cần con nhớ rằng, từ nay nơi này chính là nhà của con, ta là mẫu thân của ba ca ca con, và cũng là mẫu thân của con.”
Vân Đại cũng không rõ là do giọng phu nhân quá dịu dàng, hay bàn tay bà quá đỗi ấm áp, chỉ biết hốc mắt nàng bắt đầu cay xè, cảm xúc dâng trào, suýt chút nữa thì bật khóc.