Tạ Bá Tấn chậm rãi nói:
“Nếu muội muội nhà họ Thẩm thật sự nhập phủ, mẫu thân sẽ phải lo sắp xếp chỗ ở cho nàng, chọn người hầu cận, còn bao nhiêu chuyện lặt vặt khác cần ngài xử lý. Ở lại trong phủ e là bận bịu hơn đấy.”
Huống chi hắn linh cảm chuyến đón Vân Đại lần này sẽ không yên ổn. Thẩm Phú An chắc chắn sẽ không chịu để yên, không khéo còn giở trò gây chuyện. Loại người như thế, để mẫu thân thấy chỉ tổ bẩn mắt.
Kiều thị nghe con trai nói vậy, suy nghĩ một lát cũng thấy có lý, bèn gật đầu:
“Vậy được, hai cha con đi đi, ta ở phủ đợi các ngươi trở về.”
Nói đến đây, nàng bỗng nhớ ra điều gì đó, tò mò hỏi:
“A Tấn, cô nương nhà họ Thẩm đó tính tình thế nào?”
Dù sao cũng là người mình muốn nuôi dạy bên cạnh, nàng vẫn mong con bé ấy có tính cách hợp với mình, dễ bảo một chút.
Tạ Bá Tấn rũ mắt, khẽ nhìn vào lòng bàn tay mình, bất giác nhớ lại cảm giác mềm mềm của cái đầu lông xù bị hắn ấn xuống…
Mái tóc vàng nhạt rối bời, đôi mắt ngấn nước ánh lên sự cứng cỏi, còn có giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiêu hãnh: “Ta có thể tự nuôi sống mình”, rồi òa khóc nức nở.
Hắn thản nhiên đáp:
“Rất ngoan.”
Giống như một con thỏ nhỏ vậy.
Nhìn thì yếu ớt đáng thương, trông có vẻ dễ bắt nạt, nhưng nếu bị ép quá, vẫn có thể nổi nóng mà cắn người.
.
Trận tuyết rơi suốt cả đêm.
Vân Đại cũng trằn trọc cả đêm không ngủ.
Sáng sớm, nghe tiếng trong viện Thẩm Phú An thu dọn hòm rương, nàng ôm chặt tay nải nhỏ của mình, lặng lẽ trốn vào hậu viện, nơi đặt linh đường.
Cẩn thận giấu gói hành lý nhỏ, nơi cất hết gia sản ít ỏi của mình, dưới tấm khăn trải bàn trắng phủ trên bàn thờ, Vân Đại quỳ xuống đệm hương bồ màu vàng nhạt, ngẩng đầu nhìn lên.
Bài vị bằng gỗ tùng lạnh lẽo lặng yên trong làn khói hương mờ ảo. Vân Đại nhìn chằm chằm vào những dòng chữ mạ vàng trên đó, chóp mũi cay xè, nước mắt lặng lẽ dâng đầy trong hốc mắt.
“Phụ thân, mẫu thân, ca ca… con rất nhớ mọi người…”
Nàng nghẹn ngào không thốt nên lời, nước mắt lặng lẽ trào ra. Trong ký ức vẫn còn vẹn nguyên những ngày nửa năm trước, khi chưa có chiến sự với Đột Quyết. Mỗi lần phụ thân hoàn thành nhiệm vụ trở về kinh, sẽ mua bánh hoa quế từ tiệm Thuận Hỉ mang về cho nàng. Ca ca thì dắt nàng ra tận chân tường thành phía tây hái dâu dại, hai người vừa ăn vừa cười, đến nỗi đầu lưỡi tím bầm, miệng cũng tím theo, rồi trêu nhau là yêu quái đầu lưỡi tím.
Trước ngày lên đường ra trận, ca ca còn cười dặn nàng:
“Muội ngoan ngoãn chờ ta và cha trở về. Đợi ca ca lập công trở thành đại tướng quân, ngày nào cũng mua bánh hoa quế cho muội ăn!”
Phụ thân cũng hứa với nàng, rằng năm nay về nhà ăn Tết sẽ thưởng bạc cho nàng, sắm cho mấy bộ y phục mới thật đẹp, còn hứa sẽ cho nàng đánh một chuỗi vòng cổ bằng vàng khắc hoa tinh xảo.
Lời hứa vẫn còn văng vẳng bên tai, giọng nói, dáng vẻ và nụ cười của họ vẫn rõ ràng như mới hôm qua… Vậy mà chỉ trong chớp mắt, tất cả hóa thành hai thi thể máu me đầm đìa, không nỡ nhìn.
Nước mắt nàng rơi như những hạt châu bị cắt đứt sợi, lã chã không dừng được. Thân hình nhỏ bé của Vân Đại nằm rạp trên đệm hương bồ, khóc đến mức nghẹn ngào không thở nổi.
Vì sao… vì sao lại để một mình nàng ở lại thế gian này? Giá như có thể mang nàng theo cùng, xuống suối vàng được đoàn tụ một nhà, có lẽ còn dễ chịu hơn nhiều so với việc sống cô độc, không nơi nương tựa như bây giờ.