Mỹ Nhân Mềm Mại Bị Độc Chiếm

Chương 5

Trước Sau

break

 

Thanh Dao đột nhiên nghĩ đến thoại bản mà nàng đã đọc trước đó.

Nàng chỉ lật trang đầu tiên của quyển sách mới mua, nói là có Cảnh Quốc, nam tử rất nhiều, nữ tử lại cực kỳ hiếm thấy, nàng vừa mới đọc phần đầu, phần sau chưa kịp đọc đã bị cơ thiếp tìm tới cửa, lúc rơi xuống giếng nàng vẫn còn đang cầm quyển sách trong tay.

Thanh Dao hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng đã từng nghe nói về giấc mộng Nam Kha và những câu chuyện khác, nhưng nàng không dám suy nghĩ nhiều, vì sợ rằng nàng sẽ không thể chịu đựng nổi.

Giờ phút này ở trong lòng nam tử, ngửi thấy mùi hương xa lạ dễ chịu, nàng muốn giãy giụa, nam tử không khách khí ôm lấy eo và hông của nàng, Thanh Dao vừa vội vừa tức, nức nở nghẹn ngào một tiếng rơi lệ.

Bạch Dực ra roi thúc ngựa, phi nước đại trở về vương phủ, vừa đến nơi liền phát hiện ngực mình ướt sũng, lúc thả người xuống, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay đang khóc đến đỏ bừng, khóc không thành tiếng.

Hắn cảm thấy có chút không hiểu, vô cùng thương yêu, lau nước mắt, bế người lên rồi sải bước vào phòng.

"Vương gia, đây là ......".

Phúc bá đi ra ngoài đón, kinh ngạc nhìn Vương gia không gần nữ sắc nhà mình đột nhiên ôm một nữ tử trở về.

"Chuẩn bị nước và thuốc trị thương.”

"Vâng!".

"Chẳng lẽ là ta lột trần nàng, nên nàng không vui?" Bạch Dực đặt người xuống, dịu dàng nói đùa với nàng.

Thanh Dao lúng túng đẩy hắn ra, khụt khà khụt khịt, khàn giọng nói, "Vị công tử này, ta không biết người đang nói cái gì, đây không phải là nơi ta từng sống, người hẳn là nhầm ta với ai đó......."

Nàng vừa nói như vậy, Bạch Dực không vui chút nào, cũng không có kiên nhẫn, vì vậy ngắt lời nàng hỏi: "Được rồi, vậy nàng nói đi, nàng sống ở đâu, nàng là người phương nào?"

Thanh Dao cho là hắn rốt cuộc  nguyện ý tin mình, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: "Phu quân của thiếp là Chu Hoài, ŧıểυ hầu gia ở Nam Thế, nhà ở ... Ứng Châu thành. . . Ah!"

Hắn đột nhiên kéo nàng qua, Thanh Dao ngã vào vòng tay hắn, miệng bị bàn tay to đẩy ra, cái lưỡi thô ráp nóng bỏng duỗi vào.

Môi nam nhân nghiến chặt lấy môi nàng, khi thăm dò vào thì vội vàng như mưa to gió lớn, mυ"ŧ toàn bộ chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng rồi mυ"ŧ thật mạnh, Thanh Dao đâu chịu nổi chiến trận này, trong nháy mắt tim như đánh trống, hơi thở gấp gáp, ô ô cử động cái lưỡi của mình nhằm đẩy hắn ra.

Điều này đã khơi dậy sự hứng thú của nam nhân, hắn thả chậm tiết tấu, giống như con mèo nhỏ uống nước mà liếʍ láp nàng, cẩn thận tỉ mỉ thưởng thức chiếc lưỡi mềm mại và thơm tho, từng tấc từng tấc cuốn lấy lưỡi nàng, dùng đầu lưỡi của mình cào cào lên thành khoang lưỡi ẩm ướt mềm mại của nàng.

Thanh Dao và phu quân nhà mình lúc ở chung cũng cách nhau năm bước, thậm chí còn chưa chạm vào tay nam nhân, huống chi là kɧoáı ©ảʍ khiêu khích mãnh liệt như vậy.

Bạch Dực cười trầm thấp, lòng bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.

Bề mặt lưỡi của hắn áp sát vào lưỡi nàng, hơi tách ra một chút, hai đầu lưỡi trêu đùa nhau, nước bọt chảy xuống môi nàng, nụ hôn của hắn cực kỳ hung hãn, nhưng lưỡi lại vô cùng nịnh nọt, từng chút một mυ"ŧ hết nước miếng từ miệng nàng chảy ra, nhìn trán nàng rịn mồ hôi, hai má ửng hồng, khi bị hôn để lộ chút mê đắm, cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều quyến rũ.

Bàn tay Bạch Dực bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa, dọc theo eo của nàng, thăm dò vào hạ thân, bàn tay úp lên mu âʍ ɦộ múp míp của nàng, nghe nàng thút thít nức nở, một tay an ủi sờ sờ, một tay chậm rãi thăm dò đi vào.

"Ba -- "

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc