Mỹ Nhân Mềm Mại Bị Độc Chiếm

Chương 10

Trước Sau

break

Thanh Dao tức đến sắp ói máu, hai bàn tay nhỏ bé căn bản không thể che chắn hết, kéo tay hắn đang đặt trên ngực xuống, hắn lại sờ xuống eo, một lúc sau lại nắm lấy cả hai tay nàng, đôi chân to khỏe của người đàn ông cố ý kẹp lấy eo và mông nàng trêu đùa, khiến nàng không thể vùng vẫy được nữa.

Hắn trêu đùa nàng như vậy, còn nói nàng là kẻ ngốc nói năng lung tung, Thanh Dao tức giận, tủi thân chớp mắt, khóc lên.

"Này sao nàng lại khóc..."

Bạch Chương hơi hoảng hốt, hắn mang dáng vẻ của một tên công tử bột ăn chơi trác táng, vừa rồi thấy nàng xấu hổ tức giận như vậy cũng không hề động lòng, bây giờ thấy nàng cúi đầu rơi lệ, liền luống cuống tay chân, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên vội vàng nói: "Khóc cái gì, ta có làm gì nàng đâu."

"Ngài... Ngài bắt nạt ta..." Thanh Dao nức nở, "Ngài sờ soạng ta..."

Bạch Chương lau nước mắt cho nàng, lại lo lắng phát hiện có những giọt nước mắt mới rơi xuống, thật là khóc nhiều quá, khóc đến... thật đáng thương.

Hắn nghĩ gì làm nấy, cúi xuống liếʍ một cái, liếʍ sạch nước mắt của nàng.

Thanh Dao ngẩn người, quay mặt muốn tránh, hắn nếm được vị ngon của làn da mềm mại, ôm lấy nàng, còn ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, yêu thích không buông tay mà cúi xuống mặt nàng cắn lung tung.

"Ưm..." Thanh Dao không thể đẩy được lồng ngực cứng như sắt của người đàn ông.

Hắn khịt mũi hai tiếng, có chút châm chọc phàn nàn: "Thế này đã là bắt nạt rồi sao, sau này trong yến tiệc đàn ông thay phiên nhau cᏂị©Ꮒ nàng, nàng biết khóc ở đâu..."

Thanh Dao "Oa" một tiếng khóc to hơn.

"Được rồi được rồi, không nói nữa."

Bạch Chương dỗ dành như dỗ trẻ con, chân rung lên vài cái, tiếng khóc của nàng vì thế mà đứt quãng, mang theo ý nghĩa khác.

Bạch Chương ít kinh nghiệm tình trường, đang ngơ ngác dần nhận ra hơi thở du͙© vọиɠ thì Bạch Dực bên cạnh xoa trán quở trách: "Đệ làm trò gì thế này."

Bạch Chương chỉ đành ngồi ngay ngắn, không chơi đùa với nàng nữa, vươn cánh tay dài, vắt khăn trong chậu nước ở đầu giường, ra vẻ lau mặt cho Thanh Dao.

Hành động của hắn vô cùng cẩn thận, rõ ràng là lần đầu tiên làm việc này.

Một tay che phủ toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lúc lau thì dùng sức quá mạnh, khiến nàng ngửa ra sau, cánh tay còn lại của hắn vội vàng đỡ lấy gáy, hầu hạ nàng như búp bê cuối cùng cũng lau mặt xong.

Quá mạnh tay, ngoài việc hốc mắt hơi sưng, thì mặt nàng rõ ràng đạ đỏ bừng, là do Bạch Chương vừa làm.

Bạch Chương ngượng ngùng gãi đầu, "Xin lỗi... Ờ, cô nương tên gì..."

Thanh Dao muốn xuống khỏi đùi hắn, chỗ đó nóng rực khiến nàng khó chịu, "Thanh Dao."

Bạch Chương giữ chặt nàng, mặc kệ nàng quay mặt đi bao xa, bàn tay nhỏ bé đẩy hắn, cánh tay hắn chắn ngang không cho nàng rời đi.

Bạch Dực đã ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà từ lâu, "Bài tập làm xong chưa?"

"Đệ còn làm bài tập gì nữa! Hôm qua ca cũng không đến học phủ mà."

Bạch Dực là một vị vương gia nhàn rỗi tinh thông lễ nhạc thi thư, có tên trong Thái học phủ, thỉnh thoảng cần đến đó hướng dẫn giảng dạy, các công tử vương hầu quý tộc đang học trong học phủ đều phải gọi hắn một tiếng phu tử.

Bạch Chương nói đến chuyện này vô cùng tức giận: "Huynh có mỹ nhân cũng không nói cho đệ biết, còn muốn giấu riêng sao? Hừ!"

"Không nói cho đệ biết tự có lý do, bây giờ đệ không phải đã biết rồi sao?"

Bạch Chương nghe vậy, nghĩ cũng đúng.

Hắn lập tức quên hết oán giận, vui vẻ ôm Thanh Dao hôn một cái.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc