Mỹ Nhân Câm Bị Điên Phê Cưỡng Chế Ái

Chương 5

Trước Sau

break

Ngày hôm sau, Vũ Thỏ thật sự muốn xin nghỉ phép nhưng khi lấy điện thoại để gửi tin nhắn xin nghỉ phép thì cậu lại không dám nhấn nút gửi đi.

Cậu đến muộn nhiều lần rồi, chủ nhiệm lớp nhìn thấy cậu lúc này có chút tức giận,cậu cũng không dám yêu cầu gì thêm.

Sách vở rách hết, đến lớp chỉ mang được một sấp tờ A4.

Đây là phương pháp mà cậu được người khác dạy cho.

Hôm nay so với hôm qua sớm hơn một chút, cuối cùng cậu cũng không phải vội vã bắt xe buýt, cùng dòng người chậm rãi đi vào cổng trường, nhưng vừa bước chân vào cổng trường đã bị chặn lại.

Vũ Thỏ nhìn sang, nhận ra hôm nay Lâu Trì trực nhật, cao lớn sừng sững trong đám người, vươn tay ngăn cản, cầm bảng phân công trên tay, trịch thượng khinh thường nói:

“Không đeo bảng tên, ghi chú.”

“Cậu, tên gì?”

Lâu Trì cầm bút trong tay tựa hồ có chút do dự, bên cạnh có người cười nói:

“Cậu ta tên là Thỏ!”

“Ha.”

Lâu Trì cười nói:

“Thật sự là rất xứng với cậu ta!”.

“ Vũ Thỏ “.

Vũ Thỏ chăm chú viết lên ngón tay, không hiểu vì sao họ lại cười, cậu mở to hai mắt, xòe lòng bàn tay ra trước mặt Lâu Trì, cho hắn xem: “Vũ Thỏ”

“Ai thèm quản mày là Phong Thỏ hay là Vũ Thỏ chứ “

Có người bên cạnh sốt ruột hét lên:

“Đi đi! Đừng có xen vào ! Mày không biết mày xấu bao nhiêu hả?”

Vũ Thỏ nhanh chân chạy về hướng trường học. Lâu Trì với tư cách là chủ tịch hội học sinh, hôm nay hắn có lịch trực cả ngày , vì vậy Vũ Thỏ có một ngày rất vui vẻ vì có thể ngồi xuống học tập , học thuộc hai bài văn thậm chí là hoàn thành bài tập môn toán.

Nhưng cậu còn chưa kịp thu dọn cặp sách sau giờ học thì Lâu Trì đã đi tới trước mặt cậu, lắc đầu ra hiệu cậu đi theo, cô gái đi theo bên cạnh hắn lại hưng phấn xem náo nhiệt.

“.......” Vũ Thỏ ôm cặp sách trong tay, muốn thu dọn một lúc, nhưng Lâu Trì đã đá vào góc bàn:

“Mau lên!”

Cậu chỉ có thể đặt đồ xuống, ôm cặp sách đi về phía trước, nhưng cuối cùng cậu vẫn bị đưa đến nhà vệ sinh.

Cậu cất cặp sách vào một góc, đề phòng bị ném vào bồn cầu rồi lặng lẽ ngồi xổm xuống, chờ nắm đấm rơi xuống. Nhưng mà, đau đớn không đánh vào người cậu, ngược lại là một xấp giấy màu đỏ từ trên cao ném xuống, trước mắt tuôn ra một trận mưa đỏ, cậu ngẩn người ngẩng đầu, theo bản năng muốn nhặt những tờ giấy đó. Tiền là thứ rất tốt, không nên tùy tiện vứt bỏ, viện trưởng đã dạy cậu rằng dù chỉ là một hai tệ cũng nên nhặt lên và trân trọng, có thể đổi lấy một lon đường nhỏ.

Với rất nhiều tờ tiền màu đỏ ở đây, cậu có thể mua rất nhiều thức ăn cho mèo.Khi những tờ tiền rơi xuống, anh quỳ xuống nhặt từng tờ một, dù đôi tay bỏng rát quấn đầy băng gạc, anh vẫn phải nhặt những tờ tiền dưới đất lên. Lâu Trì cúi đầu nhìn người này đang ngồi xổm xuống bận nhặt tiền, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng chán ghét.

“Mày thật sự không cần mặt mũi vì tiền.” Lâu Trì tính khí hung bạo ghê tởm, hắn cảm thấy mình động vào cũng chỉ làm bẩn nắm tay của hắn mà thôi.

“ Đồ câm, lấy số tiền này chữa cổ họng của mày đi?"

Lâu Trì hung ác nói

"Nhưng cho dù chữa khỏi cổ họng, mày có thể làm được cái gì?”

Vũ Thỏ cuối cùng đã nhặt được tất cả số tiền và muốn trả lại cho hắn, nhưng đứng trước mặt hắn lại không dám tiến lên. Cậu sợ hắn sẽ đánh mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc