"Thư Ly, ŧıểυ Qua Tư bị thương rồi."
"ŧıểυ Qua Tư nằm ở y xá, đang chảy rất nhiều máu."
"Nghe nói là do đi săn lợn rừng, hắn còn chưa đủ tuổi, làm sao có thể..."
Những ngôi nhà làm bằng bùn xám nằm đan xen nhau trên con đường đầy đá, bức tường vừa nặng lại vừa cao, ánh chiều tà lúc chạng vạng chiếu vào từ sau bức tường xuyên qua những hàng cây cao lớn đổ bóng xuống con đường, còn bao phủ lấy mỹ nhân đang chạy trên đường đá với chiếc túi vải màu xanh đen, mỹ nhân cụp mắt mím môi, hàng mi dày phủ bóng nhỏ dưới mắt, mái tóc đen được tết ra sau rủ xuống vai, bên trên mặc một chiếc áo đơn giản lộ ra hai cánh tay thon thả trắng như tuyết, bên dưới là chiếc xà rông giản dị, cặp chân dài trắng nõn, tựa như đang phát sáng trong bóng tối.
"Ui...a." Tiếng kêu nho nhỏ vang lên, Thư Ly đụng vào lồng ngực rắn chắc của thanh niên, y ngước đôi mắt đào hoa ngập nước lên, sau khi nhìn rõ người mình đụng phải thì thở phào nhẹ nhõm.
Là một giống cái.
Đôi mắt đào hoa màu hổ phách của mỹ nhân lấp lánh ánh nước, bởi vì khóc mà khoé mắt trở nên ửng đỏ như hoa đào, người thanh niên đang nói chuyện thì nhìn xuống người vừa đụng trúng mình, yết hầu người nọ hơi chuyển động, hắn ta nắm lấy cổ tay trắng nõn của mỹ nhân, "ŧıểυ Ly, ta nghe nói Qua Tư bị thương, chỗ ta còn một ít vỏ bạc, ngươi mang đi đi."
Thư Ly lui về sau một bước, dù cho đối phương là giống cái nhưng người ta lại cao hơn y nửa cái đầu, trước mặt là phần thân trên trần trụi đầy cơ bắp của hắn, dáng người cao hơn khiến y cảm thấy áp lực, y cố kìm nén nước mắt, từ chối, "Cảm ơn ngươi Trác Nhĩ nhưng chỗ ta vẫn còn."
Nói xong thì Thư Ly lại cụp mắt không dám nhìn xung quanh, tiếp tục chạy theo con đường đá, nhưng đường thì dài mà bộ lạc thì cũng quá lớn, tưởng chừng như vĩnh viễn không thể đến được y xá bên kia tế đài khổng lồ, nước mắt trong hốc mắt y lăn dài, cúi đầu càng thấp, không dám nhìn xung quanh.
Lúc chạng vạng cũng là lúc thú nhân đi săn trở về, bọn họ mang con mồi to lớn theo nhóm hoặc đơn độc một mình, mùi máu trong không khí xộc thẳng vào mũi, bộ lạc đang yên tĩnh cũng dần trở nên náo nhiệt hơn, hai bên đường có những dã thú lớn nhỏ chạy tới chạy lui như sư nhân, hổ hay sói... Một đám lông xù chạy quanh Thư Ly, khi thú nhân to lớn mở miệng thì lại phát ra giọng nói non nớt của trẻ nhỏ, "Qua Tư bị thương rồi."
"Hắn bảo là người đừng lo lắng."
"Để con đưa người đi."
"Cảm ơn mọi người nhưng không cần đâu." Thư Ly nhỏ giọng từ chối, giọng điệu của y cực kỳ nhẹ nhàng khi đối mặt với những người bạn nhỏ trạc tuổi Qua Tư, sự dịu dàng khác biệt hoàn toàn với bản chất thô bạo và hoang dã của bộ lạc khiến những thú nhân chưa trưởng thành hăng hái, tất cả đều vây quanh người ba nhỏ của bạn mình.
Các thú nhân đứng xa xa trên sân đang xử lý con mồi cũng chào hỏi với Thư Ly, nhưng Thư Ly lại không quay đầu đáp lại, bởi vì chỉ cần y ngẩng đầu nhìn lại một cái sẽ thấy vô số cơ thể của những người đàn ông gần như trần truồng, các thú nhân tuỳ tiện quấn những cái váy da thú không thể nào che hết cơ thể, ngay cả dươиɠ ѵậŧ đáng sợ bên dưới cũng không che được.
Đó chính là một trong những nguyên nhân mà thường ngày Thư Ly không muốn đi ra ngoài.