Cho đến khi đến được biệt thự, toàn bộ thời gian Chu Dĩ đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
Hôm nay ông chủ rất không bình thường, tuyệt đối không bình thường! Không những đồng ý kết hôn với một cậu thiếu gia beta, mà người vốn nổi tiếng nghiêm khắc về thời gian như anh ta, lại lần đầu tiên lỡ hẹn với đối tác?!
Hắn không nghe rõ cuộc gọi trên xe là ai gọi đến, cũng không rõ đã nói gì. Nhưng ông chủ thực sự quá khác lạ...
Khi Văn Tuế Hành xuống xe, công việc của Chu Dĩnh và tài xế cũng coi như kết thúc. Cả hai đều trong trạng thái ngơ ngác khi đến và vẫn ngơ ngác rời đi.
Lúc Văn Tuế Hành bước vào phòng, bác sĩ Lục đã bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho Thẩm Gia Dự.
Dì Thôi đứng bên cạnh, trên mặt vẫn còn vẻ lo lắng. Thấy Văn Tuế Hành trở về, bà lập tức bước tới đón.
“Lúc tối tôi đến gọi cậu Thẩm xuống ăn cơm, ban đầu gõ cửa không thấy động tĩnh gì, may mà cửa không khóa. Khi tôi đẩy cửa ra thì thấy cậu ấy đã ngất trên sàn, gọi thế nào cũng không tỉnh, trán thì nóng rực...”
Văn Tuế Hành gật đầu, ra hiệu đã hiểu.
Lúc này, bác sĩ Lục cũng đã hoàn thành việc kiểm tra. Văn Tuế Hành bước tới hỏi:
“Sao rồi?”
Lục Quân tháo khẩu trang, “Chậc” một tiếng, mở miệng liền nói: “Ngài Văn, anh nỡ để mỹ nhân nhỏ này ở nhà một mình sao? Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao đây?”
Hắn và Văn Tuế Hành quen biết hơn mười năm, là một trong số ít người dám nói đùa với Văn Tuế Hành.
Ánh mắt Văn Tuế Hành trở nên lạnh lùng: “Nói vào trọng tâm.”
Lục Quân lại “chậc” một tiếng: “Trọng tâm? Trọng tâm là may mà lần này kịp thời xử lý cảm lạnh và sốt. Nếu không, với bệnh tim bẩm sinh của mỹ nhân nhỏ này, chỉ cần vượt quá giới hạn chịu đựng của tim thì phải đưa ngay vào bệnh viện để cấp cứu!”
Lục Quân như lên cơn nói lải nhải, khoanh tay trước ngực, chuẩn bị trách móc alpha trước mặt một trận ra trò vì không biết thương hoa tiếc ngọc.
“Tôi đã đọc tin tức rồi. Dù nhà họ Thẩm phá sản, thì cậu thiếu gia nhà đó cũng là bảo bối của cha mẹ người ta. Đã kết hôn rồi thì ít nhất cũng phải chăm sóc tử tế chứ! Người bị bệnh tim phải tránh cảm lạnh và sốt, huống chi mỹ nhân nhỏ này vốn sức khỏe đã không tốt…”
“Nói thật, mỹ nhân nhỏ này bao nhiêu tuổi rồi? Không lẽ còn chưa đủ tuổi trưởng thành đã bị anh lừa về nhà? Nếu vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy...”
Trong khi hắn cứ nói không ngừng, Văn Tuế Hành bước qua trước mặt hắn, đến bên giường của Thẩm Gia Dự. Điều đặc biệt hiếm thấy là Văn Tuế Hành không ngăn cản màn nói như súng máy của Lục Quân.
Văn Tuế Hành cúi đầu nhìn xuống.
Thẩm Gia Dự yên tĩnh nằm trên giường. Gương mặt nhợt nhạt vì sốt mà đỏ ửng, đuôi mắt cũng nhuốm màu đỏ. Ngay cả khi đang ngủ mê man, trông cậu vẫn không thoải mái. Đôi lông mày hơi nhíu lại, hàng mi dài khẽ rung. Toàn thân cậu toát lên dáng vẻ yếu ớt, tựa như một bông hoa hồng trắng bệnh, mong manh.
Nhìn thấy hành động của Văn Tuế Hành, ngược lại, Lục Quân cảm thấy rất kỳ lạ, bèn trước tiên im lặng.
Văn Tuế Hành dịu giọng, quay lại hỏi hắn: “Nói cho tôi tất cả những điều cần chú ý.”
“?” Sững người một lúc, Lục Quân mới phản ứng lại. Đây là ngài Văn bình thường lạnh lùng trong ngoài đều sắt đá, bây giờ lại tự mình muốn chăm sóc người khác? Là mỹ nhân nhỏ trên giường đang sốt hay chính ngài Văn sốt đến mê mụ rồi?
“...À, những điều cần chú ý, ừm, phải chú ý là...”
Lục Quân vừa kinh ngạc vừa cẩn thận dặn dò hết mọi điều cần chú ý, Văn Tuế Hành nghe rất nghiêm túc, điều này càng khiến Lục Quân ngạc nhiên đến mức suýt rớt cằm.
_Chậc, sao thế này, "cây sắt" cũng muốn nở hoa rồi sao?_
Trước khi rời đi, Lục Quân nhấn mạnh rằng tối nay nhất định phải có người trông chừng. Dù bệnh nhân đã uống thuốc, nhưng để phòng trường hợp bất trắc xảy ra.
Tiễn Lục Quân xong, khi dì Thôi quay lại phòng thì thấy Văn Tuế Hành đã ngồi xuống ghế cạnh giường, tay cầm một tập tài liệu.
“Thiếu gia, tối nay tôi và vài người nữa sẽ thay phiên trông chừng, ngài cứ nghỉ ngơi sớm đi.”
Văn Tuế Hành gật đầu, đáp một tiếng “Ừm” nhưng lại không có ý định rời đi.
Thấy vậy, dì Thôi lặng lẽ lui ra ngoài, định bụng chờ ông chủ rời đi rồi mới quay lại.
Trong phút chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi không ngừng, dường như sẽ kéo dài suốt cả đêm.
Văn Tuế Hành trước tiên lặng lẽ quan sát Thẩm Gia Dự một lúc, sau đó mới quay lại đọc tập tài liệu.
Thông tin về Thẩm Gia Dự không nhiều, hoặc nói cách khác, cũng không phức tạp. Cậu lớn lên trong một gia đình ba người êm ấm, hòa thuận. Cuộc sống thường nhật cũng giống như bao đứa trẻ khác, học hành, sinh hoạt. Chỉ vì bệnh tim bẩm sinh và sức khỏe yếu mà cậu trở thành khách quen của bệnh viện. Hiện tại, cậu là sinh viên năm nhất khoa Mỹ thuật của Đại học Thủ đô.
Khi nhìn thấy tên trường đại học này, ánh mắt Văn Tuế Hành thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục đọc.
Hai tháng trước, gia đình Thẩm tuyên bố phá sản, nghe nói nguyên nhân phá sản có uẩn khúc. Sau đó, nhà họ Thẩm bán đi toàn bộ tài sản, cha cậu một ngày nọ đột nhiên đổ bệnh, phải cấp cứu tại bệnh viện gần đó, đến nay vẫn đang hôn mê.
Đọc đến đây, Văn Tuế Hành hơi nhíu mày.
Đột nhiên, từ trên giường vang lên tiếng nức nở yếu ớt.
Văn Tuế Hành đặt tài liệu xuống, tiến lại gần xem.
Hình như Thẩm Gia Dự đã mơ thấy điều gì không hay. Cậu đang khóc.
Chàng trai co mình lại, nhắm chặt mắt, nghiêng đầu về phía Văn Tuế Hành. Nửa khuôn mặt nhỏ của cậu vùi vào gối, khóc trong im lặng, cố nén từng tiếng nức nở nhỏ đến đau lòng. Hàng mi dài của cậu đẫm nước mắt, vài sợi tóc mềm rủ xuống cổ trắng ngần. Những ngón tay mảnh mai bấu chặt lấy gối, cơ thể gầy yếu nhỏ nhắn khẽ run rẩy theo từng tiếng khóc. Chẳng mấy chốc, nước mắt đã thấm ướt một mảng vải gối, khiến người khác không khỏi xót xa, thương cảm.
Ngay cả một alpha vốn lạnh lùng và thờ ơ như Văn Tuế Hành cũng không thể kìm được mà dâng lên cảm giác muốn bảo vệ mạnh mẽ.
Trong suốt 28 năm cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên Văn Tuế Hành gặp một beta mảnh mai, yếu đuối đến mức còn cần được bảo vệ hơn cả omega.
Như bị một sức mạnh vô hình thúc giục, Văn Tuế Hành chậm rãi đưa tay ra, kiềm chế nhưng nhẹ nhàng chạm vào gò má đỏ rực của Thẩm Gia Dự, rồi dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt nơi đuôi mắt cậu.
Lúc này, Văn Tuế Hành mới nhận ra khuôn mặt của Thẩm Gia Dự nhỏ đến nhường nào, nhỏ đến mức chỉ cần một bàn tay của anh là có thể che phủ toàn bộ.
Da của Thẩm Gia Dự lại quá mức mẫn cảm và mềm mại, dù Văn Tuế Hành đã rất nhẹ tay, nhưng mỗi nơi ngón tay anh lướt qua vẫn để lại một vệt đỏ nhàn nhạt không thể tránh khỏi.
Văn Tuế Hành cúi đầu nhìn cậu chăm chú trong giây lát, cuối cùng trái tim vẫn lại mềm yếu.
“Đừng khóc nữa.” Giọng nói trầm ấm, đầy từ tính của Văn Tuế Hành khẽ thở dài, như đang dỗ dành một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời.
Nhưng Thẩm Gia Dự vẫn khóc rất đau lòng. Trong giấc mơ, cậu mơ thấy cha mình đã qua đời, cậu và mẹ đứng trước mộ cha để tiễn biệt.
Cậu khóc rất nhiều, rất buồn, như thể muốn trút hết nỗi đau và buồn bã đã dồn nén từ khi cha lâm bệnh.
Văn Tuế Hành vừa lau đi những giọt nước mắt trên má cậu, nhưng nước mắt mới rất nhanh lại trào ra. Anh khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói không hề có sự khó chịu hay trách móc, mà chỉ ngập tràn sự xót xa và bất lực: “Ngoan, đừng khóc nữa.”
Nếu cứ tiếp tục khóc như vậy, anh lo rằng trái tim của Thẩm Gia Dự sẽ không chịu nổi áp lực.
“Ưm…” Thẩm Gia Dự khóc đến mức không còn tỉnh táo, trong trạng thái mơ màng, cậu vô thức dùng má mình nhẹ nhàng cọ vào tay Văn Tuế Hành, như thể đã tìm được một chỗ dựa và sự an ủi.
Cảm giác mềm mại, ấm áp từ làn da cậu lướt qua đầu ngón tay khiến alpha bất giác nín thở.