Cô ta có vẻ cũng nhận ra tôi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi với bộ dạng cứ như tôi là tên biến thái vậy. Tôi bị cô ta nhìn đến ngượng đỏ cả mặt, tim đập thình thịch, vội vàng lượn qua phía bên kia quầy, tiện tay vơ đại một gói rồi chạy ùa tới quầy tính tiền ngay. Thím thu ngân thấy tôi mặt mày đỏ bừng bèn an ủi: “ Thằng nhóc này tự nhiên chút đi, ân cần với vợ mình thì có gì đâu mà ngại chứ.” Nhưng chất giọng thím hơi bị to nên những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía tôi, càng khiến mặt tôi thêm đỏ hơn nữa.
Khó khăn lắm mới mua được băng vệ sinh về, tôi nhận ra vấn đề lớn ở đây là làm sao đem nó vào trong? Bây giờ là sáng thứ hai, trong câu lạc bộ gần như không có ai, dì lao công quét dọn sạch sẻ mọi thứ xong thì đã ra về rồi, phải chờ tới buổi trưa mới đến. Làm thế nào bây giờ? Không lẽ lại phải chạy ra đường chặn đường một bà nào đó rồi nói rằng: “Dì ơi, haha…có thể đưa băng vệ sinh này vào giúp cho bạn cháu không?” Thế thì nhất định người ta sẽ nghĩ đây là một tên biến thái và thể nào cũng bị người ta đánh chạy cong đuôi mất thôi!
Chờ khá lâu vẫn chưa thấy có người phụ nữ nào tới câu lạc bộ, di động lại reo lên, lần này tôi không hề hồi hợp gì cả, đoán cũng biết rằng chắc chắn là Phùng Dĩnh gọi đến rồi.
“Anh đang làm gì vậy? Sao đi lâu thế?” Giọng điệu Phùng Dĩnh có vẻ khá bực bội, ngồi trên bồn cầu nãy giờ nhất định khó chịu lắm.
“Bây giờ câu lạc bộ không có ai hết, anh không tìm thấy người nào có thể nhờ đưa băng vệ sinh vào cho em cả.”
“Vậy anh tự mang vào là được rồi. Cũng đâu có ai, anh vào nhanh lên được không?” Phùng Dĩnh nói xong thì cúp máy cái rụp.
Chỉ còn cách này thôi. Tôi đã rất nhiều năm chưa vào nhà vệ sinh nữ rồi! Cắm đầu cắm cổ bước vào, gọi tên Phùng Dĩnh một tiếng, cô ấy trả lời ngay, thì ra cô ở ngăn cuối cùng.
Tôi chợt nhớ tới một bài trắc nghiệm tâm lý có nói rằng: “Khi bước vào nhà vệ sinh không có ai, bạn sẽ chọn ngăn phòng nào?” Nếu chọn ngăn ngoài cùng chứng tỏ bạn là một nhân vật chủ động tích cực, thích tìm hiểu mọi thứ sắp xảy ra; nếu chọn ngăn giữa, chứng tỏ bạn là một trong số những con người bình thường như bao người, không thích nổi cộm nhưng cũng không thích trầm lặng nép trong một góc; và người chọn ngăn trong cùng, thông thường là người không thích sự nổi trội, nếu là phụ nữ thì đó chính là tuýp người vợ đảm đang. Xem ra Phùng Dĩnh chính là tuýp phụ nữ đảm đang điển hình rồi. Nếu là cô gái Hummer đó, với tính cách cô ta chắc là sẽ chọn ngăn ngoài cùng cho mà xem.
Tôi tự cảm thấy mình rỗi hơi thật, cầm băng vệ sinh vào nhà vệ sinh nữ mà cũng có thể suy nghĩ lung tung như vậy, đều do thất nghiệp mà ra cả! Tôi dẹp suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, mang băng vệ sinh ném vào ngăn của Phùng Dĩnh rồi nhanh chóng quay ra phía ngoài.
Đúng lúc tôi vừa bước tới cửa, cánh cửa bị đẩy vào một phát, một cô gái đang chạy vội vào, suýt tý nữa là sà vào lòng tôi rồi.
Lại là cô gái Hummer! Theo logic bình thường, nếu con gái bỗng dưng gặp thằng con trai trong nhà vệ sinh thì phải la lànglên mới đúng chứ, nhưng cô ta chỉ đứng ngây người một lát, tiếp đó khuôn mặt bỗng trở nên đằng đằng sát khí.
Tôi biết thế nào cô ta cũng coi tôi là tên dê xồm nhìn trộm trong nhà vệ sinh nữ, tôi vội nở nụ cười, giải thích rằng: “Xin lỗi, tôi…” Chưa dứt lời, cô ta đã cho cú đấm như thép vào mặt tôi, trước mắt bỗng tối sậm lại, đầu óc quay cuồng như có bảy chòm sao Bắc Đẩu đang xoay quanh.
Cô ta tiếp tục đánh đấm tới tấp vào mặt tôi, tôi chỉ biết ôm đầu chạy trốn một cách tội nghiệp. Cho tới khi Phùng Dĩnh ngăn cô ta lại, tôi mới dám lủi thủi bò ra khỏi chỗ bồn rửa mặt.
Phùng Dĩnh đỡ tôi ra bên ngoài ngồi, cô gái đó chạy đến mang một túi nước đá đưa tôi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý, tôi….”
“Cô là người gì thế này? Hở tý đã động tay đánh người, có giáo dục không vậy? Đánh người ta bị thương thì phải làm sao đây?” Phùng Dĩnh gắt gỏng với cô ta. Cũng may còn có người bạn nghĩa khí này, nếu là thằng Trần Hạo, thể nào thấy con gái đẹp cũng tay chân mềm nhũn cả ra thôi, và bất luận thế nào thì nhất định cũng sẽ chẳng bao giờ đứng ra bênh vực tôi như Phùng Dĩnh đâu.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Cô gái đó bỗng trở nên dịu dàng khác thường, sắc mặt cũng tỏ ra thành kính, lo lắng: “Chúng ta tới bệnh viện ngay đi, tiền thuốc tôi trả…”
Phùng Dĩnh ngắt lời cô ta không chút nhân nhượng: “Nói cũng bằng thừa, tiền thuốc đương nhiên là cô trả rồi, không lẽ bắt tôi trả?”
Phùng Dĩnh vạn tuế, trong lòng tôi vui mừng hoan hô, thật tình tôi muốn lôi thằng nhóc Trần Hạo tới đây ngay, để cho hắn ta thấy rằng thế nào mới gọi là bạn thật sự.
“Vâng, vâng.” Cô ta ngoan ngoãn gật đầu: “Chúng ta đi thôi, tôi đỡ anh.” Cô gái vừa nói vừa đưa tay ra vịn cánh tay tôi.
Nhìn thấy người đẹp tỏ ra thận trọng thế này tôi lại cảm thấy có chút áy náy, vội trả lời: “Không cần đến bệnh viện đâu. Tôi không sao, chườm tý đá lạnh là được rồi.”