“Xảy ra chuyện thế này thì nhất định phải có người gánh trách nhiệm.” Sếp Nghiêm mặt mày đanh lại, mỗi câu chữ thốt ra đều tràn đầy sát khí. Bỗng dưng tôi cảm thấy gợn tóc gáy, module phần tính phí do tôi chịu trách nhiệm và phần thu phí là do Hà Dũng-một thành viên trong nhóm tôi phụ trách. Hà Dũng là sinh viên mới ra trường của năm nay, công tác ở công ty chưa đầy nửa năm, trong thời buổi này mà nói, nếu bị đuổi vì chuyện này thì đối với một sinh viên mới tốt nghiệp sẽ rất khó khăn trong con đường tìm việc.
Từng câu từng chữ trong lời sếp Nghiêm đều mang tính chất tuyên bố cho quyết định xử lý của công ty: “Quản lý phụ trách dự án khó mà đùn đẩy trách nhiệm, xử phạt trừ lương một nghìn năm trăm đồng, cắt hết tất cả tiền thưởng cuối năm. Vương Vũ chưa được sự đồng ý của người khác tự ý sửa code , sửa xong lại không chịu kiểm tra lại nên đã dẫn đến vụ việc nghiêm trọng kỳ này, hình phạt chính là đuổi việc ngay lập tức. Sau khi cuộc họp kết thúc cậu hãy nhanh chóng tới phòng tài vụ thanh toán lương bổng và rời công ty trong vòng hai tiếng.”
Tôi thờ người ra, sao lại có thể như thế chứ? Việc này tôi nhớ rất rõ ràng, buổi tối tăng ca của một tháng trước tôi phát hiện lỗi sai của Hà Dũng, phần code tính phí của cậu ta quên chia cho hai nên dẫn tới tất cả thu phí bị tăng gấp đôi, tôi đã báo cho cậu ta sửa nhưng lúc đó cậu ta đang bắn CS online (đây là thói quen của nhiều đồng nghiệp trong công ty khi tăng ca, trong đó có cả tôi ).
Tôi hối thúc cậu ta mấy lần mà sau cùng nhóc con ấy chỉ biết ngầng đầu nhìn tôi van nài: “Đại ca, anh sửa giúp em đi, bây giờ em không thể rời tay đươc.” Người tốt thì làm cho trót, tôi đành sửa giúp cậu ta rồi sau đó thực hiện kiểm tra để đảm bảo tất cả code hoàn toàn chính xác khi xác nhận. Tại sao nguyên nhân lại là tôi nhỉ?
“Sếp Nghiêm, chắc anh có sự nhầm lẫn rồi, việc này là….” Tôi cố gắng giải thích nhưng sếp Nghiêm ngắt lời tôi một cách lạnh lùng: “Cậu yên tâm, chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng.” Ông ta ném cho tôi một tờ giấy A4: “Đây là thông tin code mà tôi đã in ra từ hệ thống, ở đây có thể chứng minh rằng nửa tiếng sau khi Hà Dũng sửa đổi code thì cậu đã tự ý sửa code của người ta, phần giá thu phí trong hệ thống cậu đem chia cho hai nên mới xảy ra sự cố nghiêm trọng lần này.”
Kỷ lục sửa code cho thấy lúc 8:12pm tôi đã sửa code, đồng thời cũng lưu lại kỷ lục sửa code của Hà Dũng lúc 7:38pm, cậu ta đã chia giá tính phí trong một hàm số cho hai và tôi cũng lại chia cho hai trong một hàm số khác, kết quả dẫn đến thu phí cho khách hàng chỉ còn lại một nửa so với ban đầu. Nhưng tôi khẳng định là tối đó Hà Dũng bắn CS bắt đầu từ lúc ăn cơm tối, mãi cho tới khi tan ca là 9 giờ, sao có thời gian sửa code được?
“Sếp Nghiêm, kỷ lục này có vấn đề đấy, có khi nào là do hệ thống phục vụ kiểm soát có vấn đề, vả lại tối đó tôi đã hỏi ý kiến Hà Dũng rồi mới sửa mà. Cả hai người kia đều có mặt, không tin anh có thể hỏi họ.” Tôi chỉ mặt hau thành viên còn lại trong nhóm, tối đó tôi hỏi khá nhiều lần, chắc là họ còn nhớ.
Sếp Nghiêm cười nhạt: “Không cần, tôi đã hỏi cả rồi, không ai cho phép cậu sửa code cả, và họ cũng phản ánh rằng cậu có thói quen sửa lung tung code người khác. Cuối cùng bây giờ đã gây họa rồi thì phải gánh trách nhiệm đi. Được rồi, buổi họp kết thúc, cậu sang phòng tài vụ thanh toán ngay đi.”
Lần đầu tiên tôi phát hiện thì ra các mối quan hệ nhân sự của tôi tệ đến như vậy, tôi đã bị cả ba người trong nhóm của mình hùa nhau hãm hại. Tôi vội ngẩm nghĩ lại xem bình thường mình đã làm những chuyện gì tày trời rồi không? Ba người trong nhóm tôi đều mới tốt nghiệp, rất thiếu kinh nghiệm nên thường ngày tôi vẫn rất hay giúp đỡ họ, nhiều vấn đề họ không giải quyết nổi tôi đành tăng ca giúp họ, thật không hiểu sao họ lại có thể đâm sau lưng chiến sĩ như vậy?
Mặc dù bị hãm hại nhưng tôi cũng không tới nỗi uất ức và căm hận cho lắm, ngược lại khi thanh toán lương ở phòng tài vụ, tôi thậm chí còn có chút vui mừng khi mình được bù hai tháng lương nữa chứ! Không làm việc mà vẫn có lương tháng, chuyện như vậy không phải năm nào cũng có đâu! Về việc làm, dù gì cũng còn tới một tháng lận, Thượng Hải lớn như thế này, tìm một việc tương đương như hiện nay chắc cũng không khó.
Mẹ tôi hay mắng tôi là người không cả nghĩ, lạc quan một cách ngu ngơ. Khi bị đuổi tôi đã quên mất một điều rất quan trọng, tôi quên rằng dù gì công ty tôi cũng là một trong những công ty có tiếng trong ngành, và quên mất việc này cũng xảy ra đình đám như thế nào. Hầu như các công ty sản xuất phần mềm ở Thượng Hải đều biết đến chuyện một thằng ngốc của công ty phần mềm nào đó đã phạm sai lầm cực kỳ nực cười này. Tôi đoán là những người quản lý dự án của mỗi công ty phần mềm nhất định sẽ mang chuyện này ra giáo huấn cho cấp dưới rằng lập trình viên đừng bao giờ thay đổi code tùy tiện dù chỉ là một thao tác nhỏ đi chăng nữa. Nên nếu muốn điều tra “hung thủ gây họa” trong sư kiện rùm rang này thật ra cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Trong chớp mắt, tôi đã thất nghiệp nửa tháng rồi, trước giờ tôi vẫn thuộc “Nguyệt Quang Tộc ”, mỗi tháng trừ ngày phát lương ra, tiền trong tài khỏan bao giờ cũng không vượt quá bốn hàng đơn vị, gần cuối tháng thì thậm chí không còn đủ ba hàng đơn vị nữa đấy! Nếu tôi chỉ lo cho bản thân thì cũng tới nỗi nào, cùng lắm là sang nhà bạn hay nhà dì ăn chực uống chực, đằng này tôi còn hai đứa em gái đang học đại học nữa! Thanh minh trước nhé, mẹ tôi không phải thuộc dạng người sinh đẻ không kế hoạch, khi nhà nước có chính sách nếu một trong hai vợ chồng có một người là con một thì được phép mang thai đứa thứ hau, mẹ tôi mới mang thai thêm một đứa, ai ngờ thai đó lại là song sinh, đâm ra cuối cùng tôi có tới hai đứa em gái một lúc !