"Xe buýt? " Hà Nhã hơi sùng sốt, vẻ mặt ngây thơ: "Làm sao tôi biết được?"
Cũng đúng, Hà Nhã thi sao lại có thể đi xe buýt, tệ lắm cũng phải đi taxi. Tôi đành bảo Dương Hiểu Lan chờ một lát đề tôi lên mạng tra các tuyến xe buýt.
Hà Nhã ở bên cạnh nói: "Đi xe taxi được rồi, cần gì phiền như vậy? "
Đúng là phiền bản "Cớ sao không ăn thịt bám * " thời hiện đại. Tôi bất lực nhìn Hà Nhã nói: "Thời nào, không phải ai cũng có người chị giàu có đâu, moi đồng cắc của người ta kiếm được đều nhờ vất vả bán thịt xiên, sao có thể ung dung ngồi taxi chứ."
Nói xong câu đó tôi cũng bị giật minh, chuyện gì thế này, tôi lại dám nói chuyện với Hà Nhã bang giọng điệu chàm chọc, đang tự tìm cái chết à? Nhung lúc đó Hà Nhã không đề ý tới giọng điệu của tôi, trái lại còn rất tốt bụng nói: "Vậy tôi đến rước cô ta được rồi, anh bảo cô ta chờ tôi ở chỗ nào đó. "
Khi ra cửa, Hà Nhã không quên mỉm cười nhắc nhở tôi: "Đừng quên ăn đồ nhé, không ăn bữa sáng không tốt đâu. vả lại đây là món tôi đã vất vả nấu nướng, nếu sau khi trở về mà anh vẫn chưa ăn hết...." Hà Nhã giơ đôi tay nhỏ trắng trẻo, mềm mại, từ từ nắm chặt thành quả đấm, rồi lại bắt chước động tác chiều bài của Lý Tiểu Long, giơ ngón trỏ lắc lư qua lại trước mặt tôi.
Không ăn bữa ăn sáng là không tốt, nhưng nếu như ăn hết hai đĩa trước mặt này chắc tôi sẽ sùi bọt mép chết ngay tại cho mất. vì vậy khi Hà Nhã vừa đóng cửa lại, tôi đã vội vàng bưng hai đĩa thức ăn "đoạt mạng đoạn trường" đó lên, dự định tìm thùng rác đề xử lý chúng.
Nhưng chỉ mất hai bước, tôi dừng lại và ngồi vào bàn ăn. Đây là món Hà Nhã chính tay nấu, và còn là lần đầu tiên nấu, thôi mặc kệ, tôi quyết tàm rồi, dù nó có là thuốc độc thủng ruột hay là lưỡi đao cạo xương, tôi cũng phải.. .thử một phen. Nhung chắc chắn không thể nào ăn hết rồi.
Mặc dù tôi chì gắp một miếng rất nhỏ, nhung nuốt vào vẫn khiến tôi duỗi cỗ trừng mắt, tay nghệ có thể tệ tới mức độ này thật là không dễ dàng. Khó khăn lắm mới nuốt xuống nổi, chuông cửa reo lên. Tôi giật minh, chẳng lẽ Hà Nhã về nhanh thế sao, tôi vội bung hai đĩa thức ăn vào bếp, nhìn khắp trên dưới trái phải rồi mới đặt nó vào cho cao nhất trên đầu tủ, sau đó mới ra mở cửa.
Ngoài cửa là một bó hoa hồng lớn, thì ra là người của tiệm hoa giao hoa đến. Tôi gạt người giao hoa rằng mình là anh trai Hà Nhã, nói chuyện phiếm vài câu với anh ta, lúc đó mới biết thi ra từ hòm quen biết, mỗi ngày Từ Hoán Ân đều tặng một bó hoa hồng sang đây.
Người giao hoa đó nói chuyện rất khéo léo: "Em gái anh thật là có phước, anh biết anh chàng tặng hoa đó đẹp trai thế nào không? Đẹp trai không chê vào đâu được."
Lòng tôi bỗng nảy sinh cơn giận dữ, khi ký tên đã đâm thủng cả tờ giấy. Tôi vác ngược bó hoa hồng vào trong nhà, rất muốn đặt bó hoa này vào lò nướng, nhưng ngẫm thấy hành vi này tiểu nhân quá, thế là đành vút hoa vào bồn rửa chén trong bếp, về phòng đọc sách sửa máy tính của tôi.
Khi Hà Nhã và Dương Hiểu Lan cười nói rôm rả trở về, tôi cũng đã nghĩ ra cách mở nắp thùng rồi. Tôi đi ra khỏi phòng đọc sách để đón Dương Hiểu Lan.
"Em đến... rồi." Mắt tôi rực sáng, mái tóc và gương mặt Dương Hiểu Lan được chăm chút gọn gàng, sạch sẽ, chiếc đằm liền màu trang đã làm bật lên nhũng đường cong cơ thể, so với dáng vẻ luộm thuộm khi bán thịt xiên, quả thật giống hệt cô bé lọ lem bị ếm bùa.
Dương Hiểu Lan bị tôi nhìn đến nỗi có chút bối rối, cúi đầu xuống né ánh mắt của tòi. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình thất lễ, nhanh chóng nuốt nước bọt đang sắp chảy ra.
Trái lại, Hà Nhã không bận tâm thái độ thất lễ của tôi, rất nhiệt tinh đưa Dương Hiểu Lan về phòng: "Máy tính trong phòng đọc sách nè." Khi đi ngang qua bên tôi, chân Hà Nhã tự nhiên giẫm mạnh lên mu bàn chân tôi, còn thừa cơ xoáy mạnh hai cái. Tôi nắm chặt quả đấm, cố gắng chịu đụng.
Tôi đi theo cùng, nối màn hình hiền thị của Hà Nhã lên thùng máy tôi, mở máy. Lúc đó mới tiện thể nhắc Hà Nhã về bó hoa Từ Hoán Ân tặng cô ấy.
"Ôi, sao anh lại có thể đặt nó trong bồn rửa chén nhì?" Hà Nhã xông vào trong bếp, rất đau lòng la lên.
Tôi tức tối nghiến răng, nhung ngoài mặt vẫn tỏ ra ngây ngô vô tội: "Tôi không biết binh hoa ở đâu, với lại trong bồn rửa chén có nước mà đúng không? Quá tốt để giữ hoa tươi." Trong lòng tôi tức giận nghĩ: nếu không phải do lò vi sóng nhỏ một tí, hừm. >"<
Hà Nhã có chút dờ khóc dờ cười lừ mắt nhìn tôi, thận trọng ôm bó hoa hồng vào trong phòng khách, cằm một chiếc kéo cẩn thận cắt ngang từng cành từng cành, sau đó cẩn thận đặt hoa đã tỉa vào trong bình, cứ như hoa hồng này làm bằng pha lê, bất cẩn một tí sẻ vỡ tan vậy.
♦Câu nói bắt nguồn từ điển cố sau:
Thời Phổ Huệ Đế có một năm xảy ra nạn đói, người dân đói khát không lương thực. Phổ Huệ Đế trong cung điện nghe tin đã vắt óc suy nghĩ cách giải quyết. Và sau nhiều ngày suy ngẫm đã ngộ ra phương án: "Đói không có cơm ăn, cớ sao không ăn thịt bám? "