My Boss Is A Beautiful Girl

Chương 17

Trước Sau

break
"Ui da." Tôi hét lên 1 tiếng rồi khụy xuống ôm chân mình. Hà Nhã chẳng thèm ngó ngàng tới tôi, tiếp tục quay về đánh cầu với Từ Hoán Ân.

Tôi thật sự không thể nào nhìn cảnh Hà Nhã õng a õng ẹo trước mặt Từ Hoàn Ân nữa, thật là, chỉ có đàn ông mới thấy con gái đẹp và nhũn chân, nào có người đẹp nào nhìn thấy điển trai mà cuống quýt cả lên cơ chứ? Con gái thời nay thật không biết thẹn thùng là gì cả.

Tôi quay đầu bỏ đi, tính sang phòng đánh bóng bàn tìm vài người mở trận chiến cho thỏa cơn u uất trong lòng. Chưa đi được 2 bước, Hà Nhã đã gọi tôi lại: "Anh khoan đi, tôi khát nước, mua chai nước cho tôi đi. "

Tôi quay đầu lại, cáu kỉnh hỏi: "Uống nước gì? "

Hà Nhã không hề để ý tới thái độ của tôi, chuyển sang hỏi Từ Hoàn Ân: "Anh cũng khát rồi phải không? Uống chút gì không? Nhờ anh ta mua luôn một lần."

Từ Hoàn Ân mỉm cười với tôi : "Nước suối là được. Cám ơn."

Tôi không thể nhịn nổi nữa: Hai người ở đó tình tứ với nhau, để tôi như tên sai vặt chạy đi mua nước, tại sao chứ? Vương hầu tướng sĩ, phải có chí khí đàn ông, hùng hồn lên nào ! Trong lòng tôi tự khích lệ.

"Tôi không được khỏe, hau người tự đi mà mua lấy. " Đây là lần đầu tôi chống đối Hà Nhã, trong lòng hơi ray rứt, chẳng dám nhìn vào mắt Hà Nhã.

"Vậy để tôi đi được rồi." Từ Hoàn Ân đặt vợt xuống, chạy tới vỗ vai tôi: "Anh sang đó nghỉ nhé, anh uống gì? "

Từ Hoàn Ân nhìn rất chân thành, so sánh với nhau thì hành vi của tôi y như kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi. Thật xui rủi, người đã điển trai cũng thôi rồi, sao ngay cả tính cách cũng thua người ta luôn rồi.

Hà Nhã cũng nhận ra, khi Từ Hoàn Ân đi mua nước, cô ta đã nói với giọng khinh khỉnh: "Anh xem người ta kìa, đẹp trai đã đành, lại rộng lượng, nhìn lại anh xem, kêu anh đi mua nước cũng không chịu, nhỏ nhen gần chết. Hèn chi người ta nói tướng do tâm sinh, xem ra chẳng hề nói sai tý nào cả. "

Tôi không dám nói Hà Nhã, chỉ có thể hết lời nói xấu Từ Hoàn Ân: "Chẳng qua là mua nước thôi mà, có thể chứng tỏ điều gì chứ? Đẹp trai thì nhất định là phẩm chất tốt sao? Uông Tinh Vệ đẹp trai rồi chứ? Chỉ là một tên đại Hán gian, và còn Nazi nữa kìa, cũng là tên giết người ngông cuồng thôi, tên nào chẳng đẹp trai? Không chừng hắn ta chỉ là tên bám víu chuyên lừa gạt phụ nữ "

"Anh lăng mạ người ta như thế chỉ có thể chứng tỏ 1 đạo lý: người tốt nhìn ai cũng ra người tốt, người xấu nhìn ai cũng ra người xấu. Người ta nói là khi say nhìn hoa hoa cũng say chính là đạo lý này. "

Lúc ấy Từ Hoàn Ân mua nước về. Khi ba chúng tôi ngồi xuống nói chuyện phiếm, Hà Nhã hỏi Từ Hoàn Ân: "Anh làm nghề gì? "

Từ Hoàn Ân cười cười, nói rất tùy ý : "Tôi làm ngoại thương, bây giờ đang tự mở một công ty nhỏ, cũng chỉ là làm bừa thôi."

"Woo, anh lợi hại quá. " Hà Nhã la lên một cách khoa trương, làm tôi ngồi bên cạnh cũng giật cả mình.

Nếu đổi lại người khác ngạc nhiên như thế tôi có thể lý giải nhưng chẳng phải bản thân chị Hà Nhã cũng rất trẻ mà đã làm phó giám đốc rồi sao? Có cần tỏ ra ngạc nhiên dữ dội thế này không? Dấu vết giả tạo cũng đã quá rõ ràng rồi.

"Cô có khoa trương quá không? Chị cô chẳng phải cũng là...." Tôi chưa nói hết câu, Hà Nhã đã liếc xéo tôi, đồng thời giẫm một cú thật đau lên bàn chân tôi .

"Trẻ thế này đã tự mở công ty, anh thật là lợi hại quá đi. " Hà Nhã nhìn tôi, cố tình hỏi: "Anh hình như mới tìm được việc cách đây không lâu đúng không? "

Đây chẳng phải là cố tình khiến người khác khó xử hay sao? Hà Nhã nhất định là cố tình. Lúc nãy tôi chẳng qua chỉ nói Từ Hòan Ân một câu không chừng là tên bám víu, có cần trả đũa thế này không? Thật là thâm hiểm quá. Tôi thật sự muốn đứng phắt dậy bỏ đi cho rồi nhưng làm như thế chỉ khiến tôi càng thêm mất phong độ. Tôi gắng gượng nén dòng máu tươi đang nghẹn ngay cuống họng xuống, cố nở nụ cười mỉm trên mặt để khiến mình cảm thấy còn chút phong độ : "Ừ, không sai. Thật xấu hổ quá. "

"Có gì xấu hổ cơ chứ, chẳng qua là tôi may mắn hơn chút thôi. " Thấy nụ cười mỉm cùng gương mặt khiêm tốn của Từ Hoàn Ân, tôi thật sự muốn xông lên đánh mắt một cú lăn xuống sàn, sau đó bay vào đá một cước cho thành đầu heo. Tại sao đánh hắn à? Tôi tiểu nhân đấy, được chưa? Nhưng tôi nhìn thấy thân hình đầy cơ bắp của Từ Hoàn Ân, ý thức rằng cho dù có đánh thì cũng đánh chẳng lại, ôi, thật là ông trời vô lương tâm, ông sẽ chết không yên thân đâu.

Có vẻ Hà Nhã đã nhìn thấu tâm tư tôi, hỏi tiếp : "Anh lợi hại thế chắc là học cao lắm nhỉ? Anh tốt nghiệp trường nào? "

"Cũng tạm được, tôi học quản trị kinh doanh, năm ngoái mới lấy bằng MBA của Harvard"

"Trời! " Hà Nhã lại càng la lên một cách phô trương, gương mặt đắm đuối : "Sao lại như thế chứ? Anh lợi hại quá rồi. Anh nói đúng không? " Hà Nhã vừa nói vừa chạm cánh tay tôi.

Răng tôi như sắp bị cắt nát ra rồi, nếu tôi là siêu nhân thì tia lửa trong mắt tôi chắc là đã nướng chính Từ Hoàn Ân 2 lần rồi.
break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc